“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không có cách.”

“Cậu đã không muốn cô ấy bị tổn thương, vậy tại sao ban đầu cậu lại bảo cô ấy mang bản tài liệu Tào Thuỵ đưa đến nhà cậu? Tại sao lại đánh nhau với tên nhóc Tào Thuỵ trong công ty vì cô ấy, khiến lần này Tào Thuỵ cho rằng lần này cậu ta dùng đúng cách.”

“Không phải cho rằng, thật sự cậu ta đã làm.”

“Đúng vậy, cho nên cậu ta mới có thể trộm được tài liệu cơ mật, nếu để cô ấy biết được chuyện này chẳng lẽ không làm cô ấy tổn thương, chỉ sợ còn làm cô ấy bị tổn thương nặng hơn việc đuổi việc cô ấy. Bùi Thần Dật, cậu càng lớn càng ngây ngô, đầu có vấn đề rồi.”

Đứng ngoài cửa, mặt Thì Nhược Huyên đã trắng bệch, đơn từ chức trong tay cũng bị cô bóp nhăn nhúm.

Cảm giác này là gì? Giống như mặc trên người bộ quần áo lông dê ấm áp, trong nháy mắt bộ quần áo đó biến mất, cả người trần truồng bị ném vào núi băng quanh năm tuyết không tan đầy giá lạnh, lạnh đến mức cô không thể cử động, cả người cứng đờ, lạnh đến mức làm cả người cô đau như bị gai đâm.

Trước kia xem “Hoàn Châu cách cách”, cô luôn chế nhạo Tử Vi, bị Dung Ma Ma cầm gai đâm vẫn kêu mất hồn như vậy, cứ gọi Nhĩ Khang, bây giờ cô đã hiểu, thật sự khi trong lòng đau đớn, gọi ra cũng xa xỉ, cô chế nhạo Tử Vi còn gọi Nhĩ Khang, có thể mong đợi người kia đến cứu ra khỏi biển lửa, còn cô thì sao? Cô nên gọi ai đây?

Hai hàng nước mắt tự nhiên chảy xuống mặt cô, không khóc lớn tiếng, cô tủi thân đến nỗi mình khóc cũng không biết.

Cô nhớ rõ vẻ mặt của Bùi Thần Dật khi nói với cô “Em đừng làm rộn” tối qua, còn nhớ anh muốn cô đừng sợ.

Anh nói: “Anh đã thích em từ lâu rồi, còn em thì sao? Em có thích anh không?”

Anh nói: “Lần này đừng nói không nghe rõ, em đã đồng ý rồi.”

Anh nói: “Anh biết, đương nhiên anh biết, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Anh nói: “Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một thời gian đi, không cần nghĩ nhiều, có anh ở đây rồi.”

Anh nói: “Anh không nhìn nhầm, từ trước đến nay khả năng quan sát mọi việc của anh luôn đúng, hơn nữa anh cũng không yên tâm để người khác mang lại hạnh phúc cho em, anh vẫn nên tự thân tự lực thôi.”

Những lời này đều là giả sao? Đã lên kế hoạch từ lâu rồi, cũng không phải bởi vì động lòng nên mới nói ra?

Tiết Duệ Uyên nhìn đồng hồ, nói nhanh: “Tôi thấy cậu nên nghĩ kỹ đi, nếu cô ấy biết chuyện này thì cậu làm gì bây giờ.”

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra, hai hàng nước mắt của Thì Nhược Huyên bị đèn huỳnh quang chiếu sáng nên Tiết Duệ Uyên thấy rõ, anh dừng lại rồi nói tiếp: “Không cần nghĩ nữa, cậu lập tức hành động đi, cô ấy biết rồi.”

Thì Nhược Huyên quả quyết cúp điện thoại, Tiết Duệ Uyên thấy cô đằng đằng sát khí nên hơi sợ, anh nghĩ rằng ngay sau đó cô sẽ cầm điện thoại đập vỡ đầu anh, còn cầm ghế lên ném anh, nhưng anh không hề hiểu cô. Tiết Duệ Uyên không nghĩ rằng, Thì Nhược Huyên đặt đơn xin từ chức nhăn nhúm lên bàn mình, vẻ mặt cô cùng bình tĩnh nói với anh: “Như anh mong muốn.”

Tiết Duệ Uyên không phản ứng kịp, Thì Nhược Huyên đã xoay người rời đi.

Thì Nhược Huyên còn tưởng lần này mình đã gặp được một người đàn ông tốt, có thể kết hôn với anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play