Rốt cuộc vẫn nói ra, sự thật này.

Nhìn chăm chú vào những dòng chữ mình đã đánh, Chu Luật chìm vào yên lặng.

Haizz.

“Anh Luật?”

Quả Quả thử gọi cậu một tiếng, thấy không có phản ứng, lại khoa trương kêu lên:

“Dữ dội trân quý a a a a! ! Đệ nhất thần quan sever bày tỏ chân tình! !”

“……”

“Em muốn chụp màn hình giữ lại! ! ! Chẹt Thanh lão đại ba trăm vạn…… không, ba nghìn vạn! ! !”

“Quả Quả…… !”

Rốt cuộc không thể nhịn được nữa.

“Cứ việc đem bán đi, bán xong rồi, đời này cũng đừng đến gặp anh.”

“Hi hi…… em đùa thôi mà.” Quả Quả thấy cậu nghiêm túc, vội vàng thanh minh, “Nguôi giận, nguôi giận……”

“Em thật là……”

“Nhưng mà anh à, sau này anh có nói cho Thanh lão đại biết không?”

“Anh đã có tính toán.” Chu Luật nhẹ nhàng nói, “Lúc nào cần thiết sẽ tự mình nói với anh ta.”

“Oa……” Quả Quả phát ra tiếng than sợ hãi, “Quả nhiên có phong cách của anh trai.”

Chu Luật dừng một chút, lại cảnh cáo: “Trước đó, em đừng có mà hành động thiếu suy nghĩ.”

“Dạ……”

Quả Quả rất ngoan ngoãn gật đầu.

.

Mười giờ tối ngày ba mốt tháng một, hôn lễ của Trà Trà sắp sửa cử hành đúng hẹn. Đương nhiên, chú rể của cô đúng như topic rumour đã nói, là đội trưởng Độc Bộ Nhìn Trời của thương đoàn Hải Âu.

Mà không phải mọi người đều biết Mộ Vũ. Thanh Dạ.

Thanh Dạ đúng chín rưỡi login, sửa đổi thông báo của chủ hội:

[FROM: Ánh Sáng Chi Đường tổng hội trưởng Thanh Dạ]

[Mười giờ tối nay, mọi người có rảnh thì đến giáo đường tham gia hôn lễ của chị Trà Trà đi. Tặng quà thì tặng, chúc mừng thì chúc. Ý định đến quậy phá, đều tha ra ngoài đánh mông]

Xem ra Thanh Dạ cũng hiểu được, một vài thành viên đối với biến cố của anh và Trà Trà cảm thấy cực kỳ bất mãn.

Nhưng mà chính bản thân anh ta, vì sao còn có thể bình tĩnh nhã nhặn như thế?

“Luật.”

Thanh Dạ ở kênh hội gọi cậu.

“Luật, cậu có ở nhà hay không?”

Thật không muốn để ý tới.

“Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật……”

“Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật……”

“Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật Luật……”

Nhìn đối phương đánh chữ tràn đầy màn hình, Chu Luật rốt cuộc mở miệng:

“…… Ồn ào muốn chết.”

Thanh Dạ cười: “Tôi biết cậu có mà.”

Chu Luật lạnh lùng nói: “Như vậy anh cũng nên biết, tôi hận nhất người vì chuyện vớ vẩn dùng kênh hội.”

“Ách……” Thanh Dạ thấy tình hình không ổn, vội vàng đình chỉ, “Muốn mắng lát nữa lại mắng, tôi tới tìm cậu trước.”

Một lát sau, hai người chạm mặt.

Không lâu mới cùng Quả Quả thừa nhận mình thích người kia, hôm nay liền gặp được…… Nói thật, tâm tình khá phức tạp.

Hy vọng đối phương có thể đem chuyện của anh cùng Trà Trà giải thích rõ ràng, tự nói với mình bài post kia căn bản là giả…… Đồng thời lại hơi chút hy vọng đối phương đừng nói những lời không rõ ràng, như vậy có thể hoàn toàn, cắt đứt những suy nghĩ không hay trong đầu mình.

Dù sao cái loại tình cảm này đặt ở trong hiện thực…… quả thật có chút hoang đường, rất không có khả năng thực hiện.

Nếu như có thể ở trước khi hãm sâu, ở trước khi thương tâm mà bóp chết…… cũng rất tốt.

Nhưng mà, trước mắt Thanh Dạ không biết là cố ý hay là thật sự ngây thơ, nói cả nửa ngày vô nghĩa cũng không tiến vào đề chính.

“Cậu cảm thấy chúng ta tặng Trà Trà lễ vật gì mới thích hợp? Minh Diệt Châu? Thất Dạ Hoa?”

“Thanh Dạ……”

“Tôi nhớ, Trà Trà hình như muốn một con đom đóm Cực Quang làm sủng vật, nhưng vẫn chưa có thời gian đi bắt, cậu bên kia……”

“Thanh Dạ!”

“Hử?”

“Những gì anh muốn nói chỉ có thế thôi à?”

“Ừ?” Thanh Dạ mỉm cười, “Bằng không còn có cái gì?”

“……”

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Đối với người này, đôi khi thật sự muốn giận…… cũng không biết giận thế nào.

.

Thanh Dạ kéo cậu tham gia hôn lễ của Trà Trà, toàn bộ quá trình có vẻ khá yên ả. Cùng Trà Trà và Độc Bộ chào hỏi ngắn gọn nhìn qua cũng hòa hợp…… Hoàn toàn không giống lúc trước mới ồn ào một trận.

Là Thanh Dạ rất giỏi che giấu cảm xúc, hay là sự thật vốn không phải như vậy?

Mặc kệ thế nào, chỉ cần quan hệ hợp tác giữa Ánh Sáng và Hải Âu không mất, đối với sự phát triển của công hội sau này sẽ có có quá lớn ảnh hưởng. Về phần vấn đề danh dự cá nhân…… ngay cả bản thân Thanh Dạ cũng không quan tâm, như vậy mình cần gì phải thay anh ta suy nghĩ?

Thật sự là nhiều chuyện……

“Luật, hôm nay cậu có chút kỳ quái.”

Anh có biết là tốt rồi.

“Có ai chọc giận cậu phải không?”

Anh có biết là tốt rồi.

“Nếu cậu tức giận là vì thấy bài post trên diễn đàn…… kỳ thật hoàn toàn không cần phải….”

“Đích xác không cần thiết.” Chu Luật thản nhiên nói, “Thế nhưng vì một kẻ đối với chuyện gì cũng không thèm quan tâm mà tức giận, tôi thật sự là so với đứa ngốc còn ngốc hơn.”

“Luật…… vì sao cậu lại tức giận?” Thanh Dạ dịu dàng hỏi, “Là bởi vì mâu thuẫn giữa tôi và Độc Bộ, hay là cậu cho rằng tôi thật sự thích Trà Trà?”

“……”

Người điều khiển chương trình tuyên bố hôn lễ kết thúc. Phù rể dẫn cô dâu chú rể đi ra cửa, chuẩn bị tìm kiếm một nơi khung cảnh thích hợp chụp ảnh lưu niệm.

Khi Trà Trà chậm rãi đi ngang qua Thanh Dạ, cố ý bỏ lại hoa cưới. Thanh Dạ xoay người nhanh chóng nhặt lên, mỉm cười nói:

“Cảm ơn, Trà.”

“Hy vọng kế tiếp có thể đến phiên anh. Thanh Dạ, chuyện kế tiếp liền giao cho anh.”

Trà Trà trước khi rời đi, lưu lại câu nói đầy ý tứ hàm xúc này.

“Luật.” Thanh Dạ xoay người nói, “Thời gian còn lại, tôi sẽ giải thích tất cả với cậu……”

“Không cần.” Chu Luật lạnh lùng ngắt lời, “Nhìn rõ tình cảnh của anh đi đã. Anh vẫn là dàn xếp với những người khác trước đi rồi nói sau.”

“Hội trưởng!”

“Lão đại!”

Phần lớn hội viên tới tham gia hôn lễ đều không hiểu ra sao, nghi vấn nghẹn đã lâu trong lòng cần giải quyết cấp bách.

“Chị Trà Trà sao lại gả cho Độc Bộ!?”

Người theo bốn phương tám hướng vọt tới, rất nhanh vây quanh Thanh Dạ.

“Cái này…… để ngày mai nói được không……”

“Không được!” Hoa Linh cả giận nói, “Hôm nay anh không giải thích rõ ràng chuyện này rốt cuộc là sao, đừng hòng nghĩ đến logout đi ngủ!”

“Cứ ngoan ngoãn nói chuyện với bọn họ đi, tôi đi trước.”

Chu Luật xoay người bước đi, không chút nào thương xót.

“Luật…… cậu có thể nhẫn tâm nhìn tôi chôn thây trong bụng dũ thú sao……”

“Không liên quan tới tôi.”

“Lão đại quá đáng! Dám nói bọn em là dã thú?”

“……”

Đi ra giáo đường, Chu Luật dừng lại tự hỏi mình hiện giờ nên đi đâu.

“Hô……”

Hôm nay không cần cùng Hải Âu nói chuyện làm ăn, cũng không cần lập kế hoạch tác chiến, lão đại của Ảo Giác hiện giờ đang đi công tác…… Vẫn là đi Hưu Bá Luân nhìn một chút độ phát triển đi, thuận tiện lại đi xem thành Pháp Đế đã càng ngày càng xa lạ.

“…… Tiểu Luật.”

Còn chưa kịp nhích người, Chu Luật liền nhìn thấy một người.

Thật lâu vẫn chưa cùng nói chuyện, người bạn tốt Hồ Ly, giờ phút này xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

Thoạt nhìn, Hồ Ly cùng mấy tháng trước khi tạm biệt giống nhau, không có thay đổi.

Có chút xấu hổ.

Nhưng là đối phương chủ động chào cậu, hẳn là đại biểu không quan tâm hiềm khích lúc trước đi……

“…… Đã lâu không gặp.”

“Ừ.” Hồ Ly gật đầu, “Tớ đang muốn đi sàn thi đấu, không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây.”

“Tớ đến tham gia hôn lễ của bạn.”

Chu Luật đang muốn thuận tiện hỏi một chút tình hình của Cách Lãng Địch Á gần đây. Phía sau, thật vất vả mới thoát khỏi hội viên quấy rầy, Thanh Dạ cũng từ giáo đường đi ra.

“Luật…… sao cậu có thể không cứu tôi……”

“……”

Thanh Dạ cùng Hồ Ly chú ý tới nhau, nhất thời đều có chút kinh ngạc.

Sau đó, là một khoảng thời gian dài im lặng.

Không khí giữa ba người, nói không lên lời kì quái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play