Mấy ngày tiếp theo, Đông Huyên Xuyên dần tiếp thu những công việc của Lương Băng.
Đông Tễ Tương hoàn toàn không biết Lương Băng có tình cảm với mình, lại càng không hiểu dụng ý của Đông Huyên Xuyên khi hắn tách Lương Băng khỏi mình. Vậy nên y đã tự nhận định rằng hắn muốn cô lập y nên mới tách Lương Băng ra.
Mấy ngày nay, Đông Huyên Xuyên luôn đi theo Đông Tễ Tương, một tấc không rời, vậy nên hắn cũng bắt đầu hiểu cẩn phải canh đúng giờ để chăm sóc và giúp Đông Tễ Tương xử lý bài tiết. Mỗi ngày cần phải thực hiện công tác phục hồi cho y hai lần, chia ra sáng và tối. Tiếp tới là giúp Đông Tễ Tương tắm rửa, thay đồ.
Mỗi khi Lương Băng làm việc, Đông Huyên Xuyên đứng một bên như hổ rình mồi cũng khiến Đông Tễ Tương tức giận, thế nhưng, ngay cả những việc như vệ sinh hay tắm rửa mà phải lõa thể trước mặt hắn như vậy càng khiến lửa giận trong lòng y dâng cao. Tuy nhiên, cho dù y có tức giận hay hành xử như thế nào thì hắn vẫn mặt dày mày dạn đứng ngay bên cạnh, chỉ thị Lương Băng nhanh chóng hoàn thành công việc.
Trải qua hai tháng ở chung, còn có một tờ giấy chứng nhận kết hôn làm đảm bảo, Đông Tễ Tương biết Đông Huyên Xuyên đã không thể đe dọa tới tính mạng của mình nữa, cho nên, bao nhiêu sợ hãi đối với hắn trước khi kết hôn đều bị phẫn nộ thay thế hoàn toàn. Y tức giận bản thân mình bất lực, hận tính cánh ngang ngược thích gì làm nấy của Đông Huyên Xuyên.
Từ ngày không để ý tới sự phản đối của Đông Tễ Tương mà dọn vào phòng y ở tới giờ, mỗi ngày Đông Huyên Xuyên đều theo y đi làm, ngay cả những lúc y họp hoặc xử lý công việc không cần tới sự giúp đỡ của Lương Băng thì hắn vẫn đeo dính bên người, quan sát xem y điều hành tập đoàn này như thế nào.
Đông Huyên Xuyên đã quan sát tập đoàn này từ lâu, phát hiện bên cạnh Đông Tễ Tương có rất nhiều cánh tay đắc lực giúp đỡ. Đám người mưu trí này thường xuyên thu thập tình hình thị trường, phân tích tình báo, tiếp tới mới đưa ra các đối sách, hoặc nhằm thẳng vào thị trường tiêu thụ sản phẩm. Hắn đột nhiên phát hiện bản thân có thể áp dụng cách này để điều hành công việc trong Thiên Địa Minh.
Vì thế, Đông Huyên Xuyên bắt đầu tìm người thông minh, lanh lợi, biết nhìn xa trông rộng trong tổ chức khổng lồ của mình, dần dần hình thành một cơ quan tập hợp nhiều người mưu trí nhất kể từ đời thứ nhất của Thiên Địa Minh tới nay. Đương nhiên, việc đào tạo những người này thành thục hơn thì cần tiêu phí thời gian, đồng thời tiến hành việc thanh tẩy cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo. Qua một thời gian nữa, nhất định việc này sẽ đạt được hiệu quả cao.
Đông Tễ Tương chưa bao giờ nói về mối thù của mình với Đông Huyên Xuyên cho Lương Băng biết, hơn nữa, Đông Huyên Xuyên lấy thân phận chồng y để bước vào nhà lớn của Đông gia, Lương Băng hoàn toàn không biết giữa hai người đã chuốc thù kết oán từ khi nào. Hiện tại, hắn đành phải quan sát cách ở chung của cặp anh em họ này để đối phó với Đông Huyên Xuyên.
Lúc này, Đông Huyên Xuyên đang dần đoạt mất mọi cơ hội tiếp xúc với Đông Tễ Tương của Lương Băng… Nếu Đông Huyên Xuyên không có mặt mà Đông Tễ Tương muốn uống nước hay ăn chút gì đó thì y mới được tiếp xúc với Lương Băng, nhờ hắn giúp mình mang những thứ cần thiết tới. Nếu Đông Huyên Xuyên có mặt, Lương Băng thực sự không có cơ hội tiếp cận Đông Tễ Tương. Chính vì vậy, hắn cũng bắt đầu hận Đông Huyên Xuyên.
Ánh mắt Lương Băng nhìn Đông Huyên Xuyên thay đổi. Phẫn, hận, thù, oán,… không còn vẻ bình tĩnh chẳng chút gợn sóng của lúc trước, tuyệt đối không để ý tới việc Đông Huyên Xuyên mới là người trả lương cho mình, ngay cả mệnh lệnh của hắn cũng không muốn làm, chỉ nghe theo lời Đông Tễ Tương.
Chút biến hóa ấy mặc dù không rõ ràng nhưng một người sâu sắc như Đông Huyên Xuyên sao có thể không nhận ra?
Mấy ngày nay, Đông Huyên Xuyên đã quen với việc chăm sóc Đông Tễ Tương, đương nhiên sẽ không muốn để Lương Băng chạm vào cậu em họ của mình. Thật ra hắn có thế lập tức xa thải Lương Băng, nhưng nghĩ tới việc không có người nào ở bên cạnh bảo vệ Đông Tễ Tương khiến sinh mệnh y lại gặp y hiếp một lần nữa, hắn nhanh chóng nghĩ tới tình cảm mà Lương Băng dành cho y, lập tức lợi dụng điều đó để Lương Băng ở bên cạnh bảo vệ y. Hiện tại, đó chính là biện pháp tốt nhất.
Cho nên, Lương Băng vẫn còn ở lại nhà lớn của Đông gia, và lúc nào hắn cũng dùng ánh mắt oán hận chứa đầy sát y để chém giết Đông Huyên Xuyên.
Đông Tễ Tương không có cách ngăn cản Đông Huyên Xuyên tiếp nhận công việc của Lương Băng, y đành phải làm mặt lạnh với hắn, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của hắn, tiếp tục không trò chuyện với hắn câu nào. Thậm chí, những lúc Đông Huyên Xuyên thực hiện công việc chăm sóc mình, y cũng chẳng cho hắn được một chút hòa nhã.
Y không cần phải tỏ ra ôn hòa với kẻ thù.
Bình thường, mỗi khi Đông Huyên Xuyên giúp y làm xong việc phục hồi vào buổi tối sẽ đi thẳng vào phòng tắm của y để tắm rửa, sau đó lõa thể nằm ngủ bên cạnh y.
Sức mạnh còn lại của y cũng chỉ là hai cánh tay, ngay cả một chút điểm tựa để tạo thành đòn bẩy cũng không có, Đông Tễ Tương thực sự không thể đẩy thân thể cường tráng tương tự mình của Đông Huyên Xuyên ra xa. Thêm vào đó, Đông Huyên Xuyên là người luyện võ, mỗi khi Đông Tễ Tương đẩy vài cái là sẽ bị hắn đặt dưới thân, hai tay bị kiềm chế, còn bị bắt buộc lựa chọn giữa hai phương án: ngoan ngoãn nằm ngủ hoặc làm tình cùng hắn. Bị tên Đông Huyên Xuyên ăn tạp không kiêng nam nữ này tuyên bố, Đông Tễ Tương chỉ có thể tức giận quay sang nơi khác, không thèm để ý tới gương mặt điển trai đầy tà mị của kẻ thù.
Mỗi đêm đều phải ngủ bên cạnh kẻ thù, Đông Tễ Tương nghĩ tới việc đâm chết hắn không chỉ một lần, nhưng nhớ tới tập đoàn Đông thị, nghĩ tới việc không thể để kẻ thù hủy hoại cuộc đời mình chết một cách dễ dàng như vậy, y đành phải kiềm chế phẫn nộ, dần chìm vào giấc ngủ cùng nỗi oán hận, bất an đang dày vò tâm trí.
Chẳng phải Đông Huyên Xuyên không phát hiện ra người nằm bên cạnh mình luôn tỏ ra tức giận và bất an, chính là, hắn cũng luôn học theo Đông Tễ Tương, không nên chọc vào y, bằng không chỉ khiến cậu em họ của mình càng thêm phẫn hận mà chẳng thể ngủ ngon.
Mỗi ngày Đông Huyên Xuyên đều rời giường từ sáng sớm, đó chính là thói quen nhiều năm nay của hắn. Khi hắn tỉnh dậy, Đông Tễ Tương vẫn ngủ say như trước.
Hắn thực sự không hiểu, rõ ràng trước khi ngủ luôn quay lưng về phía Đông Tễ Tương, nhưng mỗi sớm tỉnh dậy lại đối diện với y, nghiêng nửa người nằm úp sấp bên cạnh y.
Có lẽ chính Đông Tễ Tương cũng hoàn toàn không phát hiện bản thân ngủ nghiêng mặt đi, trán áp lên gò má Đông Huyên Xuyên, trên mặt không vương chút lo lắng, chỉ thoải mái tận hưởng cảm giác ấm áp kia rồi ngủ ngon lành.
Sáng sớm hôm nay, Đông Huyên Xuyên vẫn cử động nhẹ nhàng rời khỏi giường, không quấy nhiễu tới Đông Tễ Tương. Đi vào phòng quần áo của Đông Tễ Tương, mà chính hắn cũng đã đưa quần áo của mình tới đây, chọn một bộ trang phục thoải mái liền tới phòng tập thể hình luyện võ.
Năm mươi phút sau, hắn mang thân thể đầy mồ hôi trở về phòng Tễ Tương, cởi quần áo ướt đẫm ra, đi tắm.
Bình thường Đông Tễ Tương sẽ thức dậy lúc Đông Huyên Xuyên đi tắm, sau đó lại nằm xuống ngủ tiếp.
Đông Huyên Xuyên chưa bao giờ gọi y rời giường, để cho y ngủ thẳng tới khi y tự tỉnh. Đông Huyên Xuyên biết y là người có chừng mực. Tổng giám đốc tập đoàn Đông thị, y nên có mặt khi nào là việc hắn không cần phải nhắc nhở.
Tuy nhiên, hôm nay bọn họ phải bay sang Anh, máy bay sẽ cất cánh vào ba giờ chiều, mà hiện tại hành lý vẫn chưa được đóng gói.
Đông Huyên Xuyên nhịn không được liền cười nhẹ: “Khi nào sẽ tỉnh dậy?”
“Không biết. Đừng làm ồn nữa…” Đông Tễ Tương nhíu chặt mày nhưng vẫn chưa mở mắt.
“Trả lời một vấn đề nữa thì tôi không làm phiền cậu. Hành lý xuất ngoại của cậu do ai thu xếp?”
“Mợ Khang…”
“Tiếp tục ngủ đi.”
Lúc này, hai hàng mày của Đông Tễ Tương mới giãn ra.
Đông Huyên Xuyên nhìn chàng trai khôi ngô trên giường, đau lòng cùng chua xót đồng thời dâng lên, nụ cười mỉm trên gương mặt chậm rãi biến mất. Trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác bất lực.
“Tễ Tương, nhanh chóng khỏe lại đi…”
Cắn chặt răng, Đông Huyên Xuyên xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, dùng bữa sáng do mợ Khang chuẩn bị, thuận tiện nhờ bà giúp hai người chuẩn bị hành lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT