Tiếng còi cảnh sát vang lên chung quanh.

Lấy xe của Đông Huyên Xuyên làm trung tâm, phạm vi mấy chục mét chung quanh đều bị lực lượng cảnh sát bao vây.

Phần tử của giới hắc đạo mắc bên trong, muốn thoát cũng không xông ra được, chỉ có thể bó tay chịu trói.

Trên cơ thể Đông Huyên Xuyên xuất hiện rất nhiều vết thương, hai tay đặt sau đầu thoáng nhìn qua chiếc xe của mình, đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên u ám. Những cánh cửa trên chiếc xe chính giữa đều được mở ra nhưng không thấy bóng dáng Đông Tễ Tương.

Tất cả đám hắc đạo này đều được áp giải về tổng cục.

Giới hắc đạo khai hỏa với nhau trong đêm đó đã trở thành tin tức trọng điểm: ba người chết, tám mươi lăm người bị thương, không có người nào trốn thoát. Một trong số những người tử vong bị kẻ khác dùng súng buôn lậu đánh gục.

Toàn bộ nhân viên cục cảnh sát cấp cao đều được điều động, vì thế cũng tạo nên một cơn sốt trong dư luận.

Trong căn phòng của vị sĩ quan cấp cao trong cục cảnh sát, Giang Kế Minh kêu người đưa Đông Huyên Xuyên tới phòng mình.

“Mở còng cho cậu ta.” Giang Kế Minh ra lệnh.

Nhìn sắc mặt Đông Huyên Xuyên nghiêm trọng, u ám, Giang Kế Minh thở dài.

“Huyên Xuyên.”

“Huấn luyện viên…” Đông Huyên Xuyên sử dụng cách xưng hô ngày trước với thầy mình.

“Sáng nay chúng tôi có thể tới đúng lúc là do có người dùng di động của cậu để báo án.”

Nghe vậy, Đông Huyên Xuyên thầm rùng mình. “Chắc chắn là Tễ Tương rồi!”

“Cậu ấy nói có người muốn giết cậu, xin tôi lập tức phái người tới. Cậu ấy… làm cách nào biết được quan hệ của chúng ta? Cậu đã nói với cậy ấy?”

“Cậu ấy là em họ Đông Tễ Tương của tôi, chẳng lẽ khi mọi người vây bắt chúng tôi lại không thấy cậu ấy?”

“Đông Tễ Tương? Người phụ trách của tập đoàn Đông thị?”

“Đúng.”

“Quả thật là không tìm thấy cậu ấy.”

Đông Huyên Xuyên hoảng hốt: “Chẳng lẽ mục tiêu bọn họ nhắm tới là Tễ Tương chứ không phải tôi?”

Nếu hắn là mục tiêu của bọn họ, vậy những kẻ tới vây đánh lần này nhất định sẽ đưa súng ra, nhằm thẳng hắn mà bắn, giải quyết nhanh gọn chứ không cần mất công vây bắt thế này…

“Cậu định giải quyết ra sao?” Giang Kế Minh hỏi.

“Trước hết tôi sẽ cứu Tễ Tương ra, có lẽ cậu ấy đã rơi vào tay đối thủ.” Vẻ mặt Đông Huyên Xuyên âm trầm.

“Cần cảnh sát hỗ trợ không?”

Đông Huyên Xuyên suy nghĩ, lắc đầu: “Huấn luyện viên, chờ tin xấu của tôi đi.”

Trên thực tế, mục đích của bọn chúng là muốn dùng Đông Tễ Tương uy hiếp Đông Huyên Xuyên, khiến cho hắn nhả địa bàn và một số ưu thế ra.

Luật sư đến, lấy lí do Thiên Địa Minh vì phòng vệ mới đánh trả những phần tử tập kích này, tiếp theo lại thực hiện kháng cáo. Sau khi mọi người trong Thiên Địa Minh được thả ra, Đông Huyên Xuyên lập tức nhận được điện thoại của Hải Dương Hội Xã.

Trong thư phòng, ngồi trên chiếc sô pha thoải mái vẫn hay cùng Tễ Tương hưởng thụ, cầm điện thoại để bàn trên tay, Đông Huyên Xuyên mặt không biến sắc nghe nhị đương gia của Hải Dương Hội Xã đưa ra yêu cầu.

“Đông gia, Hào ca nhà chúng tôi muốn mời ngài qua phủ* một chuyến, cùng nhau bàn bạc xem nên xử trí em họ của ngài ra sao.”

(Hào ca: anh Hào

Phủ: đây là cách nói trang trọng trong giới hắc đạo. Phủ là chỉ tổng bộ của từng bang phái.)

“Xử trí?” Đông Huyên Xuyên suy nghĩ, rất ít người biết được số điện thoại ở tổ trạch* của em họ hắn, Hải Dương Hội Xã biết được số máy này từ nơi nào? Hơn thế, tại sao bọn họ lại biết Tễ Tương là em họ của hắn?

(Tổ trạch: là ngôi nhà của dòng họ được truyền lại từ nhiều đời trước.)

“Ngài muốn em họ của mình trở về chứ? Vậy thì tới đây đi, chúng ta bàn bạc cho ổn thỏa!”

“Điều kiện? Điều kiện gì?”

“Ví dụ như, nếu ngài dùng hai tay dâng Thiên Địa Minh và địa bàn do ngài sở hữu cho Hải Dương Hội Xã chúng tôi…”

Huyên Xuyên lập tức ngắt lời đối phương: “Đầu của mấy người bị hỏng hả? Các người đoạt đồ của tôi, còn muốn tôi đem thêm đồ tới đổi về? Có ngu đến đâu cũng nghĩ ra là chuyện đó vô vọng thôi. Cho nên,” Đông Huyên Xuyên hít một hơi: “Còn về phần cậu em họ của tôi ấy mà, nó là người đứng đầu tập đoàn Đông thị, các người muốn mượn thì cứ mượn, không cần trả lại. Dù sao, chỉ cần nó có vấn đề thì tôi cũng trở thành người thừa kế duy nhất, lẽ ra tôi còn nợ mấy người một mối ân huệ quá lớn ấy chứ! Tôi không biết tên nào tiết lộ cho mấy người biết Tễ Tương là em họ tôi, có điều, tôi rất cảm kích hắn, bởi vì hắn đã giúp tôi danh chính ngôn thuận ‘phải’ kế thừa tài sản của cậu em họ! Sau đó, tôi sẽ báo cho bên cảnh sát biết là các người bắt cóc Đông Tễ Tương, đòi tiền chuộc từ tôi… Tôi nghĩ ngày tháng Hải Dương Hội Xã bị cảnh sát càn quét cũng không xa lắm đâu, đến lúc đó tôi sẽ rất vui vẻ thu nhận địa bàn của mấy người!”

Đầu dây bên kia không nói gì, dường như rất kinh ngạc.

Tiếp theo, Đông Huyên Xuyên nghe được âm thanh bất an nho nhỏ ở bên đó: “Có lẽ chúng ta nên giao tên này cho Lương Băng xử lí.”

Thì ra mọi việc là do tên Lương Băng kia bày trò!

“Cứ tự nhiên. Nói cho tất cả các người biết, kẻ được lợi là tôi, mấy người cảm thấy tôi sẽ quan tâm tới sự sống chết của nó sao?”

Nói xong câu đó, Đông Huyên Xuyên lập tức cúp máy.

Cả người kiềm không được liền run rẩy.

“Tễ Tương, em tuyệt đối phải an toàn, chờ anh tới cứu em!”

Sắc mặt Đông Huyên Xuyên lạnh lùng trầm ám khiến cho đám thủ hạ chung quanh đột nhiên cảm thấy run sợ, run sợ từ tận đáy lòng.

“Trương Phong! Tìm người của Bạch Ảnh Đường, lập tức tra tin tức xem Lương Băng ở đâu, Tễ Tương đã rơi vào tay hắn. Chắc chắn Lương Băng đã hợp tác với Hải Dương Hội Xã để bắt Tễ Tương, muốn tôi giao Thiên Địa Minh ra.”

“Hắn vì muốn trả thù mà tiết lộ tin tức?” sắc mặt Trương Phong cũng lạnh xuống.

“Không! Hắn vì Tễ Tương…”

Nhất định Lương Băng đã bàn bạc với Hải Dương Hội Xã… Bọn chúng bắt Tễ Tương, nhất định Đông Huyên Xuyên hắn sẽ lo lắng, tiếp theo sẽ mặc cho bọn chúng xắp sếp. Lương Băng được Tễ Tương, Hải Dương Hội Xã được Thiên Địa Minh, một hòn đá trúng hai con chim.

“Nhất định nhị gia đang ở trong tay bọn họ.”

“Tìm được Lương Băng, nhiệm vụ hàng đầu là đưa Tễ Tương về, tôi muốn hôm qua cậu ấy ra ngoài thế nào thì phải trở về nguyên vẹn thế ấy! Về phần Lương Băng, cứ lấy luật phản hội mà xử, phải làm sao thì các người biết rồi đấy!”

***

“Hào ca! Chúng ta bắt tên tiểu tử này về chẳng được tí lợi ích nào cả!” Cúp ống nghe xuống, nhị đương gia Khâu Sâm của Hải Dương Hội Xã chỉ về phía Đông Tễ Tương, nói với lão đại Trần Tấn Hào.

Nội dung cuộc đối thoại trên điện thoại vừa rồi được phóng đại qua hệ thống radio, chỉ cần ở trong căn phòng này thì ai cũng nghe thấy. Bao gồm cả Đông Tễ Tương.

Kế hoạch ban đâu là bọn họ muốn Đông Tễ Tương lên tiếng, nói với Đông Huyên Xuyên rằng y thực sự nằm trong tay bọn họ. Tuy nhiên, sau cuộc đối thoại kia, Đông Tễ Tương không cần nói thêm lời nào nữa. Còn Lương Băng đang thu dọn đồ đạc để đưa Tễ Tương đi cũng không ở nơi này.

Sắc mặt Đông Tễ Tương không chút thay đổi, tim lại như bị dao cắt thành từng mảnh nhỏ.

Trần Tấn Hào suy nghĩ kỹ càng một lượt, nhìn Đông Tễ Tương.

“Anh họ của cậu không để ý tới mạng sống của cậu đâu.”

“Mấy người nghĩ vì sao hắn ép tôi kết hôn với hắn? Là vì tài sản của tôi!”

“Thế nhưng… Lương Băng nói cậu yêu anh họ của mình.” Trần Tấn Hào híp mắt.

Chiếc mặt nạ của Đông Tễ Tương xuất hiện một vết nứt, ánh mắt thống khổ tuyệt vọng: “Thì ra hắn luôn gạt tôi… hắn nói hắn yêu tôi đều là lừa dối cả… Dỗ dành để tôi yêu hắn, bằng lòng trao tất cả cho hắn… đúng vậy! Tôi là một thằng tàn phế, sao hắn có thể yêu tôi được…”

Dùng ánh mắt sắc bén bắn về phía Đông Tễ Tương, Trần Tấn Hào chậm rãi mở miệng: “Tôi sẽ không giao cậu cho Lương Băng, điều kiện là cậu phải giúp tôi một việc.”

Đông Tễ Tương khinh thường, cứng giọng trả lời: “Giúp? Đám hắc đạo các người đều như nhau cả!”

“Bất luận thế nào thì tôi cũng không muốn cho Đông Huyên Xuyên kia mạnh hơn mình, cũng không thể vì cậu mà để cho Hải Dương Hội Xã bị cảnh sát càn quét. Cho nên… tôi thả cậu trở về, cậu làm nội ứng cho tôi, như vậy, tập đoàn của cậu vẫn thuộc về cậu, tôi cũng có thể san bằng Thiên Địa Minh.”

Đông Tễ Tương tức giận yêu cầu: “Đồng thời giết chết thằng khốn Đông Huyên Xuyên kia nữa!”

Trần Tấn Hào chậm rãi nhếch môi cười mỉm: “Như cậu mong muốn.”

***

Bên ngoài, trời đổ mưa lớn.

Hải Dương Hội Xã cho người ôm Đông Tễ Tương vào taxi.

Y lên taxi, trở về tổ trạch trên núi, kêu tài xế xuống nhấn chuông cửa, nói với người trong nhà là nhị gia đã về.

Mưa trên núi còn lớn hơn những nơi khác.

Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra.

Một người có thân hình cao lớn đội mưa vọt tới, phía sau hắn còn có người vội vàng bung dù chạy theo.

Cách cửa kính xe được kéo lên cao để tránh mưa, Đông Tễ Tương thấy rõ vẻ mặt bi thương cùng lo lắng của người nọ.

Đông Tễ Tương mở cửa xe, trong mắt người nọ lập tức hiện lên vui mừng, tim y thắt lại từng cơn. Cả thân thể rơi vào vòng tay ướt át vì cơn mưa xối xả kia.

Đông Huyên Xuyên đang run rẩy, run rẩy kịch liệt.

“Anh…”

“Anh tưởng rằng… tưởng rằng bọn họ sẽ đưa thi thể của em về…” Âm thanh nghẹ ngào kia khiến Đông Tễ Tương cầm lòng không được, hốc mắt đỏ hoe.

“Em vẫn bình an trở về đây… Đừng dầm mưa nữa, mau ôm em vào nhà đi.”

Gã thủ hạ khi nãy trả tiền cho xe taxi rời đi.

Đông Huyên Xuyên ôm Đông Tễ Tương trở lại phòng chính. Dọc đường đi, Trương Phong cẩn thận bung dù che mưa.

Vào phòng, Đông Tễ Tương căn dặn Trương Phong: “Lát nữa cậu nhớ nhờ mợ Khang nấu một nồi canh gừng rồi mang tới phòng chúng tôi.”

Hai người không nói gì, tắm bằng nước ấm, mặc áo tắm, sau khi đặt Đông Tễ Tương lên giường, Đông Huyên Xuyên lập tức kéo chăn lên, ôm y thật chặt. Mặc kệ những sợi tóc ướt át còn vương trên mặt, hắn vùi đầu lên cần cổ Đông Tễ Tương, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay.

“Anh, chẳng phải em vẫn an toàn nằm bên cạnh anh sao? Không sao đâu, không cần ôm chặt như vậy.”

Đông Tễ Tương mỉm cười, thì ra anh họ của y cũng có lúc trẻ con như vậy.

Cảm nhận được trên cổ bỗng nhiên ẩm ướt, Đông Tễ Tương sửng sốt.

Huyên Xuyên… hắn đang khóc…

Trái tim Đông Tễ Tương thắt lại, đưa tay nâng mặt Đông Huyên Xuyên.

Nhìn hắn thật sâu, lúc này mới nói: “Cau mày, nước mắt nhòe nhoẹt, quá xấu!”

Nước mắt Đông Huyên Xuyên rơi xuống càng nhiều.

Im lặng chảy từng dòng, từng dòng…

Rốt cuộc hắn đã phải im lặng chịu đựng bao nhiêu đau khổ cùng áp lực?

Chóp mũi Đông Tễ Tương cay xè nhưng y vẫn cố gắng khiến cho giọng nói mình thoải mái nhất: “Anh luôn bảo vệ em, sao em có thể không ổn?”

Giọng nói nỉ non, đứt quãng vang lên từ miệng Đông Huyên Xuyên: “Làm thế nào mà bọn họ lại để em về? Chắc chắn Lương Băng sẽ không chịu từ bỏ em…”

“Khi em được đưa ra ngoài, Lương Băng không có ở đó… Những lời anh nói qua điện thoại khiến cho bọn họ lo lắng. Cái tên Hào ca gì đó không muốn bản đồ địa bàn của anh lớn hơn nữa, không muốn anh chiếm được tập đoàn lớn nhất trong nước nên mới thả em trở về.”

“Em đã nghe hết?”

“Uhm… bọn họ phóng to âm thanh lên mà. Ban đầu, bọn họ muốn em nói với anh vài câu, khiến anh lo lắng khi em ở trong tay bọn họ, có điều, ai ngờ anh lại nói mấy cấu thối tha kia ra, hại em anh hùng không có đất dụng võ, còn khiến cho em nghe được mấy câu chó má đấy. Cái gì mà ‘Cứ tự nhiên. Các người làm xong thì tôi là người được lợi, các người cảm thấy tôi sẽ để ý tới mạng sống của nó sao?’. Anh nói đi! Anh nói cho rõ ràng xem nào! Cái gì là không để ý tới sống chết của em?!”

Lúc này Đông Huyên Xuyên mới từ từ giãn mày, trong đôi mắt ẩm ướt kia hiện lên chút ý cười: “Em hiểu mà… Em luôn là người hiểu anh nhất!”

“Anh dám khẳng định em tuyệt đối tin tưởng anh đến mức đó? Cho dù nghe xong những lời này cũng không cảm thấy đau lòng?”

“Đau lòng hả? Để anh giúp em xoa chút.”

Đông Tễ Tương nắm lấy bàn tay to lớn đang luồn vào áo mình.

“Đau chết đi được! Tuy rằng em biết anh đang diễn trò, nhưng nghe thấy mấy lời này vẫn khiến em rất khó chịu, anh biết chưa!”

“Chắc chẳng đau như lúc anh nghĩ: thứ mình đổi về sẽ là một cỗ thi thể, đúng không?”

Đông Huyên Xuyên lại ôm y thật chặt.

“Anh… thả lỏng chút đi, em sắp không thở được rồi.”

Nói đến vậy thì Đông Tễ Tương mới chịu nới lỏng hai tay.

“Lúc anh nói những lời đó qua điện thoại, gã Hào ca kia cảm nhận được nguy cơ trước mắt. Hắn nói, hắn sẽ thả em về với điều kiện em trở thành nội ứng cho hắn, như vậy anh sẽ không đoạt được di sản của em, sau đó hắn có thể loại trừ anh. À, em còn thêm một điều kiện vào hợp đồng nhá, đó là… giết chết thằng khốn Đông Huyên Xuyên!”

Đông Tễ Tương thốt ra lời này với vẻ mặt tức tối, nhưng trong mắt lại tỏ ra giảo hoạt.

Đông Huyên Xuyên nhịn không được liền hôn nhẹ lên má y.

“Em nhớ lúc hai người chúng ta diễn trò, hắn suy nghĩ rất cẩn thận… Nếu hắn biết chúng ta cùng nhau đùa giỡn hắn, anh nghĩ hắn sẽ làm gì?” Đông Tễ Tương lo lắng hỏi.

Đông Huyên Xuyên nhéo mũi y: “Em không cần quan tâm tới việc này, Hải Dương Hội Xã cũng mau chóng tàn thôi.”

“Tại sao?”

“Bọn họ buôn lậu thuốc phiện, trong đám người tập kích chúng ta lần này có mấy kẻ buôn hàng đang bị truy nã, phía cảnh sát đã tóm cổ được. Chắc hẳn bọn họ sẽ cho người xâm nhập vào đó để thăm dò, Trần Tấn Hào kia sẽ nhanh chóng sa lưới thôi. Lần trước chúng ta tới Anh bị bắn lén cũng là do bọn họ hợp tác với Tùng Liên Bang thuê sát thủ quốc tế thủ tiêu anh. Dùng người nước ngoài ra tay, có như vậy bọn họ mới thoát khỏi chế tài của luật pháp trong nước. Lần đó anh cũng bắt được đám tay chân lẩn vào Thiên Địa Minh của bọn họ, thuận tiện kiềm chế một số tên vốn muốn chống lại anh.”

Tễ Tương ôn nhu nhìn Huyên Xuyên, lẳng lặng nghe.

“Đi theo kẻ đứng đầu giới hắc đạo như anh, liệu em có hối hận không? Anh hại em chịu quá nhiều kinh hoàng.”

“Hừ! Làm trò ít thôi, là anh theo em mới đúng, chính anh là người đeo bám muốn kết hôn với em chứ không phải em đeo đuổi anh!”

Đông Huyên Xuyên buồn cười.

“Ngay cả cái này cũng muốn so đo với anh?”

“Đấy là lòng tự trọng của đàn ông! Anh đi theo em, em không hối hận.” lời Đông Tễ Tương thốt ra bao hàm rất nhiều ý tứ.

“Anh đã theo em rồi, em không được phép hối hận rồi quăng anh đi đấy.”

“Em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”

Tiếng đập cửa.

“Mời vào.”

“A! Mợ Khang, đặt canh gừng sang bên này đi, lát nữa bọn con sẽ dùng.”

“Ừ, uống xong nhớ đi ngủ sớm.”

Nhìn mợ Khang bước ra khỏi phòng, đóng cửa, Đông Tễ Tương đẩy Huyên Xuyên: “Anh ngồi dậy uống canh gừng đi, vừa rồi anh dầm mưa nhiều quá, cơ thể vẫn đang run đây này.”

“Ừ, em cũng uống đi.”

Đông Huyên Xuyên ôm Đông Tễ Tương ngồi dậy, bưng hai chén canh gừng trên đầu giường xuống, đưa một bát cho y.

Uống, trong lòng hai người đều ấm áp, cơ thể cũng nóng lên.

Nhìn nhau cười.

“Chúng ta cứ tiếp tục sống những ngày tháng như thế này đi. Em không cần lo lắng gì cả, mọi chuyện đã có anh.”

“Được!”

Hãy tiếp tục sống những ngày tháng ấm áp như vậy đi!

»¤« Hoàn »¤«

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play