Đông Tễ Tương trầm mặc không nói một câu, mặt lạnh nhìn Đông Huyên Xuyên thực hiện việc phục hồi. Những lời Đông Huyên Xuyên vừa nói khiến nghi hoặc và tức giận luôn quẩn quanh trong thâm tâm y.

“Đầu tiên, Huyên Xuyên muốn mình tiếp tục hận hắn, việc này là như thế nào? Vì Huyên Xuyên là người ra lệnh cho vụ tai nạn đó?”

Y thực sự không tin.

Tuy nhiên Đông Huyên Xuyên là người trọng chữ tín, điều này khiến cho Đông Tễ Tương dù không muốn cũng phải tin những lời hắn nói.

“Huống chi, khi Huyên Xuyên nhìn mình chằm chằm và nói hắn chính là người làm hại mình, ánh mắt thâm trầm tuyệt vọng đó… hẳn là muốn dứt khoát cắt đứt tình cảm anh em…”

Tin lời Đông Huyên Xuyên nói khiến nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy Đông Tễ Tương.

Đông Huyên Xuyên giúp y làm công tác phục hồi, còn y chỉ có thể căm tức nhìn hắn, mãi cho tới khi bản thân không còn kiềm chế được cơn phẫn nộ kia nữa, y mệt mỏi nhắm mắt lại…

Cuộc sống lại trở về khoảng thời gian sau khi hai người mới kết hôn, không khí áp lực giằng co đến khó chịu. Có điều, sự bất đồng giữa trước kia và hiện tại là Đông Tễ Tương vẫn lạnh lùng không nói gì, còn Đông Huyên Xuyên thì chuyển từ vẻ ung dung sang lạnh lùng, tiêu điều.

Những ngày tiếp theo, trừ bỏ những lúc tới chỗ Phí Lâm tiến hành trị liệu phục hồi, thời gian còn lại, Đông Huyên Xuyên thường đưa Đông Tễ Tương đi chung quanh thăm thú danh lam thắng cảnh, không để hai người ở riêng trong căn phòng băng lạnh với không khí nặng nề bao trùm khắp nơi.

Chỉ cần Đông Huyên Xuyên ở bên cạnh Đông Tễ Tương, bất kể lúc nào tìm được cơ hội, hắn nhất định không để ý tới ánh mắt phản đối lạnh lùng của y, lập tức thực hiện việc phục hồi xương sống và hai chân cho y.

Hắn luôn nhớ kỹ mọi lời Phí Lâm nói, công việc phục hồi làm càng nhiều thì tốc độ bình phục của Tễ Tương càng nhanh.

Đương nhiên, phương pháp vận động phục hồi nửa người dưới trước kia cũng không thể dừng lại, bởi vì Phí Lâm nói: Để cho cơ thể không co rút, việc hoạt động tứ chi là tất yếu. Trừ bỏ việc vận động phục hồi chi dưới như trước, Phí Lâm cũng thực hiện những phương thức phục hồi khác kết hợp với thủ pháp mới do hắn tự nghĩ ra.

Mọi việc cứ như vậy trôi qua vài ngày, mối nghi ngờ trong lòng Đông Tễ Tương càng mở rộng.

Không đề cập tới trước kia, chỉ cần nói tới hiện tại là được. Nếu Đông Huyên Xuyên thực sự muốn làm hại Đông Tễ Tương thì có thể dứt khoát mặc kệ y, cần gì phải nghiêm túc tới mức này, đã vậy còn thường xuyên tìm cơ hội thực hiện công tác phục hồi cho y?

Mỗi khi nhìn Đông Huyên Xuyên vì phục hồi cho mình mà toát mồ hôi đầy người, y có thể nhận ra công việc này tốn rất nhiều sức lực của hắn, không phải phương pháp vận động thân thể chỉ cần nhấc tay nâng chân dễ dàng như trước kia.

Đông Huyên Xuyên cũng hy vọng y nhanh chóng hồi phục? Vì sao?

Căn cứ vào bản hiệp nghị kia, hắn bị ràng buộc với y cả đời, thậm chí hắn không cần vì y mà tốn công bỏ sức, chẳng phải cứ vứt mọi việc cho Lương Băng là được rồi?

Nói khó nghe một chút, Đông Huyên Xuyên vốn có thể mặc kệ y sống chết ra sao…

Thế nhưng, Đông Huyên Xuyên hoàn toàn không làm như vậy!

Sự mâu thuẫn này khiến Đông Tễ Tương càng hoàn toàn phủ nhận việc Đông Huyên Xuyên ra lệnh cho người khác hãm hại mình, khiến cho y càng thêm hoài nghi việc hắn gánh tội lỗi này trên lưng… nhất định phía sau phải tồn tại một sự thật nào đó vượt xa sức tưởng tượng của y.

“Huyên Xuyên phải làm như vậy là vì có nỗi khổ sao?”

Đông Tễ Tương quyết định đấu với Đông Huyên Xuyên.

Y bắt đầu uy hiếp hắn.

Rõ ràng rất tin tưởng Đông Huyên Xuyên sẽ không làm hại mình, lại bị hành động nhận hết tội lỗi lên thân khiến cho tức giận.

Đông Tễ Tương tuyên bố không làm phục hồi, trừ phi Đông Huyên Xuyên nói rõ ràng mọi chuyện.

Y không thể di chuyển, bất kể lúc nào Đông Huyên Xuyên muốn đưa móng vuốt lên thân thể y mà niết, nắn bóp thì y cũng chạy không thoát, chẳng cách nào phản kháng hành động của Đông Huyên Xuyên.

Chẳng qua việc này vẫn khiến cho Đông Huyên Xuyên dở khóc dở cười, cộng thêm cưng chiều, dịu dàng chịu đựng y thích cắn, đấm, đẩy.

Hiện tại, Đông Tễ Tương vô cùng điên tiết, chỉ nhắm vào sự thật là Đông Huyên Xuyên không chịu nói ra.

ở Luân Đôn đã được nửa tháng, Đông Huyên Xuyên đã học xong thủ pháp phục hồi. Tối nay, khi đang tắm cho Đông Tễ Tương lại nghe y nói: “Anh đụng vào em, hình như em có chút cảm giác…”

Đôi tay Đông Huyên Xuyên đang kỳ cọ phần đùi cho Đông Tễ Tương bỗng ngừng lại.

“Anh dừng lại sao?”

“Phải… nói cho anh biết là em có cảm giác gì hả?”

“Cảm thấy bị đụng chạm lên da… cảm nhận được hơi ấm trên tay anh, mặc dù không rõ ràng lắm…”

Đông Tễ Tương dựa lên chiếc bồn tắm lớn, quay lại, ngửa đầu nhìn Đông Huyên Xuyên.

Vẻ mặt Đông Huyên Xuyên hiện lên sự vui mừng vô cùng rõ rệt, dường như… hắn còn phấn chấn hơn cả nhân vật chính.

“Vậy thì chúng ta càng cần phải làm phục hồi thật nhiều.” Đông Huyên Xuyên nói.

Nhìn hắn tươi cười một lúc lâu, tâm tình vui vẻ giúp Đông Tễ Tương tắm táp cẩn thận, ôm y vào lòng, lau khô, vừa lau vừa hỏi ở đây có cảm giác không, ở kia có thấy gì không? Đáp án nhận được khiến hắn cười càng tươi, khóe miệng nhếch lên càng cao. Giúp Đông Tễ Tương lau khô người, bế y lên giường, giúp y mặc áo ngủ, lúc này Đông Huyên Xuyên mới đi tắm.

Rốt cuộc nửa người dưới của Đông Tễ Tương cũng có lại cảm giác, nhưng y lại không vui vẻ như đã tưởng tượng.

Điều khiến cho y để ý là nụ cười ấm áp và vui vẻ không ngừng hiện lên trên gương mặt Đông Huyên Xuyên.

Đông Tễ Tương hoàn toàn khẳng định: Đông Huyên Xuyên để ý từng li từng tí tới sức khỏe của y như vậy, chắc chắn không có khả năng hắn lại làm ra chuyện khiến y tổn thương!

Y bức thiết muốn biết tại sao Đông Huyên Xuyên lại cố tình giấu diếm mình. Y thực sự không hiểu.

Vấn đề ở chỗ: Y phải làm như thế nào mới biết được sự thật?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play