Buổi tối đó, sau khi nhận cuộc điện thoại, Dương Thiên Hàn kêu bà Thẩm sắp sẵn cho cô 1 cái phòng để ngủ, dặn kĩ đóng tất cả rèm cửa lại, tuyệt đối không để cô nhìn thấy hoa hồng. Bà Thẩm tuy không hiểu lắm nhưng vẫn răm rắp làm theo.

Hảo An rất thích căn phòng với tông màu trắng kết hợp với màu xanh trời này, nhìn rất tươi tắn. Một căn phòng có đầy tủ tiện nghi: một cái máy điều hòa chạy rất êm, giường ngủ với gra trải nệm sạch sẽ, vẫn còn lưu đâu đó một mùi hương nhè nhẹ. Cô vốn là một người dễ ngủ. Chỉ việc nằm xuống, vẫn chưa đầy 5 phút đã đi sâu vào giấc ngủ. Dương Thiên Hàn sau khi thấy cô ngủ, yên tâm ra ngoài làm việc.

6 giờ 30 sáng.

Ánh sáng từ bên ngoài xen vào màng cửa, vốn không đủ để đánh thức cô. Không khí vào lúc sáng thoáng đãng, hơi lạnh từ những giọt sương còn đọng lại đâu đó trên những cành cây, phiến đá tạo cho ta một cảm giác se se lạnh. Với một buổi sáng đẹp như vậy, việc nằm cuộn mình trong trăn thì tốt không còn gì bằng.

Nhưng sự yên lặng của buổi ban mai kia không được bao lâu thì:

- Reng…………Reng………….Reng……..- Tiếng chuông báo thức cô đặt sẵn từ tối qua vang lên với âm lượng to hết cỡ. Cô nhăn mặt.

Nhưng rồi âm thanh chói tai ấy được cô nhanh chóng tắt đi. Hảo An hài lòng mỉm cười, đôi mày giãn ra, tiếp tục đi vào giấc ngủ.

- Reng…………Reng……………..Reng..- Nó không tha cô, tiếp tục réo.

Hảo An nheo mắt, tay vò đầu mạnh đầu, điên tiết lên, hét:

- Á…………….chết tiệt mà.

Lấy tay chụp mạnh nó, dùng hết lực bấm vào nút dừng. Mặc dù chính cô là người cài hai ba cái báo thức như vậy. Cô tiếp tục mỉm cười, an tâm vào giấc ngủ……

Cô không biết rằng tiếng hét của mình làm Dương Thiên Hàn ở phòng bên cạnh tỉnh giấc. Hôm qua anh dặn bà Thẩm lấy căn phòng kế bên mình, đặc biệt là không cách âm. Anh sợ cô vô tình kéo rèm cửa thấy vườn hoa lại sợ run người lên, mất kiểm soát. Xem ra đó là một việc làm sai lầm nhất mà trước nay anh từng làm. Lắc đầu ngán ngẩm.

Lại tiếp tục lần nửa, cái vật kia lại reo lên. Cô nhăn mặt tức đến không thể hét thành tiếng. Rốt cuộc tối qua sao cô lại đặt nhiều báo thức như vậy chứ.

- Reng…………Reng………Reng……………

Lần này cô không chần chừ, mơ màng, cầm cái vật đang réo um sùm kia lên, quăng thẳng vào vách tường. Rất hiệu quả, nó liền im bặt. Cô tiếp tục tận hưởng thiên đường của chính mình.

Nhưng chỉ mấy giây, cô lấy lại được ý thức, ngồi bật dậy, quay sang nhìn hướng mà cô mới vừa chọi. Thôi xong, chiếc điện thoại yêu quí của cô lại bị chính cô đập nát. Bình thường cô cũng không làm tới mức này, sáng nay cô buồn ngủ quá, lỡ tay rồi. Cô hốt hoảng, nhăn mặt đến đáng thương, chạy xuống giường nhặt chiếc điện thoại lên nâng niu. Khóc rống thành tiếng. Sực nhớ ra đây không phải nhà cô, vội bịt miệng. Lê từng bước từng bước hướng vào nhà vệ sinh, rất nhanh gọn, cô lấy lại tinh thần. Nhớ lại mục đích tối qua cài báo thức, cô nuốt hận vào trong, chuyện quan trọng vẫn nên làm trước. Chạy qua phòng Dương Thiên Hàn, thấy anh vẫn còn ngủ, rất tốt, cơ hội của cô tới rồi. Liền chạy xuống nhà bếp.

……………………………………..

Dương Thiên Hàn nằm quay người đưa lưng về hướng cửa.Tất cả hành động vừa rồi của cô anh đều thấy, kể cả việc đập điên thoại vừa rồi của cô, anh suýt chút nửa thì bật cười thành tiếng, may mà cô không phát hiện. Thật là, con mèo nhỏ của anh xem ra phải thuần thục lại rồi. Anh thở dài.

Chưa đầy ba mươi phút, buổi sáng do chính tay Hảo An đã làm xong. Sáng ra bà Thẩm có làm hai phần, nhưng vì muốn làm hài lòng Dương tổng, cô đã đích thân cất hết các phần ăn của bà Thẩm vô tủ lạnh, chuẩn bị một phần khác. Tuy trông có vẻ không ngon bằng bà Thẩm làm, nhưng nhìn chung vẫn tốt hơn khi cô làm ở trại Diệp Lan.

Cô tự tin chạy vội lên phòng Dương Thiên Hàn, hít một hơi thật sâu để bản thân không lúng túng trước anh, giữ vững tinh thần. Tay bắt đầu nấm thành cục, dơ thẳng tay cao qua đầu, chuẩn bị dùng lực để gõ. Trớ trêu thay, khi cô vừa định gõ, cánh cửa vội mở ra, cánh tay cứ đà đó mà đáp xuống trán anh một phát. Anh ngơ người một giây, rồi sầm mặt.

- Hảo An.- Giọng anh trầm trầm. Không chấp nhận việc mới sáng đã ăn ngay một cái kí đầu như vậy.

Cô bối rối, lấy tay xoa xoa vào vùng trán mà cô mới để lại dấu. Nơi đó đỏ ửng lên. Chắc hẳn rất đau, cô xót xa vô cùng, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng, nói với giọng gấp gáp:

- Dương tiên sinh anh không sao chứ? Có đau lắm không? Tôi xin lỗi, xin lỗi.

Dương Thiên Hàn nhìn cô, nói:

- Em vừa làm trò gì ở dưới nhà?

Anh thuận tay ôm eo cô, khuôn mặt cô áp sát vào ngực anh, mùi hương nhẹ trên người anh tỏa ra, rất thơm, rất dễ chịu, giống như mùi hương của một loài hoa nào đó. Có lẽ vậy, cô thoáng ngẩn ngơ.

- Dương tiên sinh, tôi có chuẩn bị thức ăn ở phía dưới, anh cũng nên xuống ăn một chút.- Ngữ khí có chút ngượng ngùng, cô thẹn thùng ngước lên nhìn anh.

Dương Thiên Hàn nhìn gương mặt đang dần đỏ ửng của cô, xem ra da mặt cô rất mỏng, mọi cảm giác của cô không tài nào qua mắt được anh. Nhanh gọi nói:

- Được.

Vừa xuống đến phòng ăn, một cái bánh sandwich bị cháy phần viền xuất hiện. Kèm theo nó là một cái trứng ốp la đã chín cả lòng đỏ, thậm chí xung quanh còn được trang trí thêm vài cục cháy đen. Dương Thiên Hàn đứng khựng lại, nhướn mày quay mắt sang nhìn Hảo An, làm ra vẻ chào thua.

Hảo An thấy thái độ của anh, liền vội nói thêm:

- Dương tiên sinh, không phải là vẻ bên ngoài không thể đánh giá được sao? Quan trọng chính là mùi vị thế nào a.

Dương Thiên Hàn nghe xong liền nhếch môi. Xem ra cô cũng rất khéo miệng. Anh nhận ra bên cạnh cô khiến anh có chút thoải mái. Vội ngồi vào bàn ăn, nhanh tay lấy một miếng trứng cho vào miệng thưởng thức. Nụ cười trên mặt liền cứng đờ, nhíu mày nuốt vào bên trong đầy khó khăn chứ không phun ra ngoài, anh cũng không nhẫn tâm làm hao công tổn sức của cô dành cho anh.

- Thế nào? Ngon không?- Hảo An thích thú, chăm chú nhìn anh, tò mò hỏi về thành quả của mình.

Anh nhìn cô. Thật không còn từ nào để diễn tả.

- Em cũng nên ăn thử một miếng.- Dương Thiên Hàn gấp một miếng trứng, đưa lên tận cái miệng đang hoạt động liên tục kia, hất cằm ám chỉ cô ăn.

Cô không chần chừ, ăn liền cái trứng mà anh mới đưa cho. Lần này tới lượt cô, không những nụ cười trên mặt cứng đờ, vị đắng cùng vị ngọt quá mức cho phép kia bắt đầu xâm chiếm toàn bộ vị giác của cô khiến cô nhăn mặt thống khổ.

Anh tuy đã đoán trước được vẻ mặt của cô nhưng khi thấy cô có thái độ như vậy thì không thể nhịn được, liền phì cười, hỏi với giọng đùa cợt:

- Thế nào? Ngon không?- Đôi môi mòng kia vừa nói xong liền cho ra một đường cong hoàn mỹ kèm theo đôi mắt đen láy, mang theo một tia ấm áp lạ.

Nụ cười của anh có thể làm cô đứng ngây người rất lâu, rất hút hồn. Ánh mắt trong điềm đạm thế kia nhưng khi cười lên liền tỏa ra khí chất hiền hòa, khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn được che chở bởi anh. Thế nhưng sao cái trứng cô làm lại kinh khủng thế kia? Cô định chế biến một chút nên khi nãy là cô có cho thêm bột ngọt, nhưng mà trong tiềm thức của cô, cô nhớ là có cho thêm mắm nửa mà, hay là cô nhớ nhằm?

Hảo An khó sử trong chốc lát, rồi liền tươi hẳn lên, nói:

- Dương tổng, tôi vẫn còn để cho anh một ly sinh tố, anh yên tâm, có thể tôi nấu không ngon nhưng sinh tố thì đảm bảo là chất lượng.

Anh nhìn cô với vẻ hoài nghi, quyết định tin cô thêm lần nửa, gật đầu:

- Em lấy ra cho tôi.

Cô chạy nhanh về phía tủ lạnh, mở tủ lấy nhanh một ly sinh tố bơ để sẵn.

- Đây, đây, của anh.- Cô cười gượng gạo nhưng giọng nói vẫn rất kiên định.

Nhấp nháp thử, vị của sinh tố bơ bắt đầu lan dần trong miệng anh. Anh lập tức quay sang nhìn người con gái mang theo cặp mắt đang mong chờ kia, ánh mắt anh bắt đầu chuyển sang chế độ đau khổ.

Thấy Dương Thiên Hàn có thái độ như vậy, cô lập tức chạy lại giành ly sinh tố của anh, bắt đầu ăn thử. Mặt cô như muốn khóc, sao ly sinh tố có thể mặn đến vậy, chẳng lẽ lúc nãy cô bỏ nhằm muối vào đây, cô làm rất nhiều lần rồi, đây là lần đầu cô nhầm như vậy. Thôi xong, kế hoạch làm hài lòng Dương tổng tiêu tan rồi, đã vậy điện thoại còn hư. Cô khóc không thành tiếng, quả thật là xui xẻo mà.

Dương Thiên Hàn thở dài, nhưng không vì thế mà tức giận. Anh kéo Hảo An lại, để cô ngồi lên đùi mình. Nựng nhẹ khuôn mặt đang rầu rĩ kia:

- Bà Thẩm sáng nay có chuẩn bị đồ ăn không?

- Có.- Cô không còn tâm trạng để cự tuyệt, cứ thế mà ngồi yên.

- Từ nay em không cần làm những việc này.- Anh vuốt nhẹ tóc cô.

- Thế tôi làm gì? Cô quay sang hỏi anh, vô tình phát hiện mặt anh và cô rất sát nhau, dường như chỉ còn một chút nửa thì chạm mặt.

Anh ghì chặt gáy cô, bắt đầu hôn nhẹ. Cô quen tay đẩy ra. Anh lập tức nhìn thẳng cô.

Cô rất nhanh hiểu ý, hoảng sợ. Trong vô thức liền chủ động hôn nhẹ vào anh, không cần anh lên tiếng.

- Biết sai nên chủ động?

Anh hài lòng ôm cô.

Liệu mai này trên đường đời tấp nập,

Gặp được nhau đã là tốt hay chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play