Về đến nhà quả thật rất mệt mỏi. Hảo An cơ hồ không còn chút sức lực chỉ muốn nhanh chóng nằm xuống giường mà đánh liền một giấc. Bước lên lầu trên thấy ánh đèn phòng bên còn sáng, xem ra Dương Thiên Hàn chưa ngủ. Vừa nghĩ đến người này khiến Hảo An có chút khó sử. Tiền cũng nhận rồi, thế mà một chút thành ý của người nhận là cô đây thì không thấy đâu cả.
Bước vào trong phòng liền mở tủ, khá nhiều bộ đồ ngủ. Hảo An do dự chọn lấy một bộ mà cô cho là vừa ý nhất. Là một chiếc đầm suông màu đen ngắn, khá phong phanh. Hảo An ngẫm nghĩ xem qua một lượt. Lay hoay mãi mới quyết định mặc vào.Chỉ là không biết Dương Thiên Hàn phản ứng thế nào. Mà thôi, dù gì thì đây là việc cô nên làm, ưng hay không là việc của anh.
Thay đồ xong, cảm giác đặc biệt thoải mái. Cô chính là người chuộng cách ăn mặc thoải mái, chỉ cần bản thân mặc vào cảm thấy dễ chịu, mát mẻ, sau này nhất định sẽ mặc quài. Không vội làm phiền Dương Thiên Hàn làm việc, Hảo An dời mắt vào vi tính, lướt web hồi lâu lại chuyển sang xem phim, mọi mệt mỏi cứ thế mà tan biến không ít. Chờ mãi vẫn không thấy Dương Thiên Hàn quay về phòng. Hảo An mạnh dạn bước qua phòng làm việc của anh. Cô cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, gõ cửa.
Dương Thiên Hàn nghe thấy tiếng động, ngước lên nhìn, nói:
- Chuyện gì?
Hảo An từ từ hé cánh cửa, ló một chút vào trong. Đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của người kia, bao nhiêu can đảm khi nãy giờ tan không còn tí gì. May ra vẫn có thể hỏi được:
- Anh chưa ngủ sao?
Vậy mà anh vừa thấy bộ dạng của cô, đoán được cô định làm gì, liền nhếch môi khinh bỉ:
- Câu dẫn người khác xong thì kiếm tôi?
Cô nhìn anh một cách khó hiểu. Câu dẫn gì cơ? Liền dè dặt hỏi anh:
- Anh nói gì vậy?
Dương Thiên Hàn sầm mặt. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hảo An. Tới bây giờ vẫn còn có thể giả vờ được. Quả nhiên vẫn chỉ có cô. Bước tới chỗ Hảo An, cầm một sấp hình ném vào người cô một cách giận giữ.
Xong lại cầm điện thoại lên bấm nút gọi. Đối phương không để anh đợi lâu, rất nhanh trả lời.
- Dương Thiên Hàn em nghe.
- Bảo bối bây giờ tôi qua em, gặp nhau chỗ cũ. - Giọng anh đáp lại cũng hết sức nhẹ nhàng, dỗ ngọt đối phương.
Hảo An đứng trước mặt anh một câu cũng không thể thốt lên được.
Dương Thiên Hàn đi nhanh ra khỏi phòng. Cũng không quay lại nhìn cô một cái. Căn phòng phút chốc cũng theo gương mặt của Dương Thiên Hàn lạnh đi vài phần.
Cái hiện tượng bây giờ chẳng khác gì cô đang cố tình gạ gẫm đàn ông chỉ là hắn ta không vừa mắt liền hất hủi.
Hảo An đứng đó ngây ngốc hồi lâu. Biểu cảm rất giống như vợ bị chồng bắt gặp gian tình. Ý thức cô lúc này cực kì mơ hồ, cúi xuống nhặt những tấm hình lên. Hình ảnh chụp cũng rất biết canh góc. Cô với Thiếu Khiêm nhìn trong bức hình chẳng khác gì cặp tình nhân đang ôm ấp nhau. Có tấm thậm chí nếu ở góc này chẳng khác đang hôn. Hảo An bắt đầu lo sợ. Những tấm hình này được chụp từ bao giờ? Tâm trạng cũng bất giác rối bời.
Chỉ là cô không biết rốt cuộc cô đang sợ cái gì, lo cái gì. Là lo Thiếu Khiêm sẽ biết cô đang bán thân hay là lo Dương Thiên Hàn sẽ chán ngấy cô? Cho dù là gì cô cũng thấy mình thật sự quá dơ bẩn.
Cô đang cố gắng vì cái gì? Cố gắng trả nợ cho cô Diệp, cố gắng cho bọn trẻ được bửa cơm. Cố gắng không để ai lo lắng. Cô cũng là vì mọi người. Tại sao người chịu đựng lại là cô? Tại sao cho dù có cố gắng, thứ cô luôn nhận được cũng chỉ là cặp mắt nhìn cô đầy khinh bỉ? Cô cho dù cố gắng đến mấy giọt nước mắt cuối cũng không thể kìm nổi mà cứ thế rớt xuống. Cô đến bây giờ lựa chọn từ bỏ Thiếu Khiêm cũng chưa cảm thấy ủy khuất như khi bắt gặp cái nhìn kia của Dương Thiên Hàn. Hơi thở nóng hổi cứ thế từ mũi phả ra ngoài làm cả sóng múi thẳng tắp phút chốc cũng trở nên đỏ hết. Cô mạnh mẽ lắm sao? Không hề.
Có lẽ trong thâm tâm cô thật sự rất muốn cảm nhận được một sự thông cảm từ Dương Thiên Hàn. Có lẽ bởi vì anh xuất thân cao quí, là nam thần trong mắt mọi người, được sự cảm thông của anh, cô mới cảm nhận được vài phần yên ổn....
Dương Thiên Hàn một lúc sau, liền có mặt tại khách sạn.
Cô gái mặt một bộ đồ bó sát người. Làn da trắng tôn lên dáng người cực đẹp. Đôi môi đỏ rượu hiện lên nụ cười đầy mê hoặc. Từ từ chủ động ôm lấy cổ Dương Thiên Hàn. Giọng nói đầy nũng nịu, trách móc:
- Anh lâu rồi không gọi cho em đấy Hàn.
Dương Thiên Hàn thô bạo đẩy mạnh cô xuống giường. Dùng tay nâng mặt cô lên. Thân hình này chẳng làm anh cảm thấy hứng thú. Anh cúi xuống rất nhàn nhã như đang thưởng thức món tráng miệng đầy nhạt nhẽo.
Nhưng rồi hình bóng Hảo An càng ngày càng xuất hiện trong tâm trí anh. Hình ảnh cô e dè nằm dưới dù không muốn cũng cố gắng chịu đựng, lúc thì cự tuyệt, lúc mệt rồi thì nằm yên hứng chịu. Ánh mắt anh mờ dần, hình ảnh thân thể Hảo An run nhẹ luôn xuất hiện càng làm anh trở nên hưng phấn.
- Hàn à, em rất nhớ anh. - Triệu Thiên Di trong cơn mê màng bất chợt lên tiếng. Kèm theo tiếng thở dồn dập.
Giọng nói của Triệu Thiên Di như một gáo nước lạnh đổ lên người Dương Thiên Hàn khiến anh rất nhanh bị tụt hứng. Con ngươi mang theo tia đỏ, cứ thế mà điên tiết lên quát:
- Câm miệng.
Triệu Thiên Di từ lúc đó trở về sau, một tiếng cũng không dám bật ra, chỉ biết cố gắng im lặng.
Mây mưa cũng phải đến hơn nửa đêm. Bây giờ bên ngoài cũng chỉ còn đèn.
Triệu Thiên Di mệt mỏi không còn chút sức lực nằm ôm lấy người đàn ông bên cạnh. Rất thích thú, ánh mắt loé lên sự chiếm hữu kì lạ. Bởi người đàn ông của bao cô gái đang nằm trong tay cô.
Nhưng sự thật lúc nào cũng phũ phàng.
Triệu Thiên Di hôm nay thấy anh chủ động liên lạc với mình. Vui mừng khôn xiết, cảm giác bản thân vừa chiếm được tiện nghi lớn, được nước liền lấn tới, ve vẩy tìm cách bắt chuyện với anh:
- Hàn này, dạo này anh bận lắm sao? Chẳng thấy anh gọi gì cả.
Triệu Thiên Di khuôn mặt đỏ hồng vì chịu sự tra tấn từ người đàn ông bên cạnh, sự mạnh bạo, thô lỗ của anh chẳng làm kém đi hình ảnh ngày thường cao ngạo, mà còn đặc biệt tăng thêm vị đàn ông. Cả người hầu như không còn sức, thế mà vẫn không từ bỏ cơ hội hiếm có được ở cùng anh, càng nhìn Dương Thiên Hàn càng trở nên mê muội.Thấy Dương Thiên Hàn không có bất cứ động tĩnh gì. Triệu Thiên Di liền nói tiếp:
- Hôm nay anh nhiệt tình lắm.
Nói được đúng hai câu, Dương Thiên Hàn quả thật đã mở mắt. Chỉ là sắc mặt trở nên cực kì tồi tệ.
Triệu Thiên Di cảm nhận rõ được sự chẳng lành, liền sợ hãi, lập tức cười trừ:
- Anh chắc là mệt lắm rồi…
- Cút.
Dương Thiên Hàn còn không để cô ta nói hết câu. Âm thanh lạnh lẽo cứ thế mà truyền ra ngoài.
Triệu Thiên Di bây giờ đến cười cũng không nổi, toàn thân bất động, mặt mày tái mét, thân hình vừa nãy còn uyển chuyển, lập tức trở nên luống cuống, cố tìm cách hòa giải với anh:
- Em không làm phiền anh nữa, em biết là anh mệt rồi...
- Cút. - Dương Thiên Hàn quay sang trừng mắt.
Triệu Thiên Di như muốn nói gì đó nhưng cũng yên lặng. Khuôn mặt giờ đỏ cả lên, không phải vì vừa trải qua cơn hoan hái, mà chính là bị làm cho tức đến nghẹn họng. Trời đã chập ba giờ sáng, có ra ngoài cũng khó bắt xe. Mà cô giữ nhất chính là hình tượng. đường đường là đại tiểu thư, hơn ba giờ sáng lại từ khách sạn mà kêu người tới rước? Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân một bước cũng không nhích được.
Dương Thiên Hàn từ lúc bước ra khỏi nhà tâm trí cũng chỉ để đến hình dáng của Hảo An. Xem ra bây giờ cũng vậy. Sắc mặt chưa từng tỏa ra thoải mái dù chỉ một chút.
Triệu Thiên Di lúc này vẫn còn đang băng khoăn, xem xét nên đi hay mặt dày ở lại. Cũng không khỏi nghĩ xem rốt cuộc mình đã chọc giận gì Dương Thiên Hàn.
Mà có điều cô không biết rằng, cô thực sự còn không có khả năng làm vị tổ tông sống này tức giận, nhiều lắm cũng chỉ là phiền phức. Chọc giận được người này, đến bây giờ vẫn chỉ có một.
Anh cầm điện thoại lên xem. Một cuộc từ cô cũng không có. Tức giận ném mạnh nó vào một góc. Hơi thở cũng trở nên không đều đặn. Em đúng là không biết hối lỗi là gì. Về sau đừng trách tôi ác.
Triệu Thiên Di lúc này mới thực sự biết sợ. Chậm rãi mặc đồ vào, sợ chuyển động mạnh, sẽ khiến anh cầm thứ gì đó ném vào người mình, vừa mới bị hành hạ, cả người cũng không khỏi nhức mỏi, chân cũng hơi run lên mất thăng bằng, nhưng cũng rất có động lực mà rút lui nhanh chóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT