Quý Bạch cẩn thận làm kiểm tra tổng thể cho cậu, kiểm tra gan này, tim này, ngay cả điện não đồ đều kiểm tra một lượt. Du Duyên thấy rất là khó hiểu, khám thai cần kiểm tra nhiều như vậy sao? Nhưng bị một câu: “Cậu thật sự có thai.” của Quý Bạch đánh bại. Cậu ngẫm lại cũng đúng, cậu là đàn ông mà lại mang thai sợ là có nhiều vấn đề cần phải quan tâm, nên kiểm tra nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu. Hai người cùng ngồi ở trên sô pha, Quý Bạch tay cầm một cái bảng bằng thép viết viết gì đó lên, vừa viết vừa hỏi: “Cậu có triệu chứng của thời kỳ mang thai không?” “A? Triệu chứng của thời kỳ mang thai là cái gì?” “Tôi biết! Ví dụ như đầu óc thường bị choáng váng, hay nôn mửa, ngủ rất nhiều, hoặc đặc biệt là không muốn ăn cái gì.” Doãn Lam giơ cao tay phải, vui vẻ trả lời. Du Duyên nhìn nhìn họ, suy nghĩ nửa ngày: “Không có.” “Một chút cũng không có?” Không thể nào, kỳ quái như vậy. Quý Bạch cùng Doãn Lam liếc mắt nhìn nhau một cái, sốt ruột hỏi cậu. “Không có.” Không có triệu chứng của thời kỳ mang thai nghiêm trọng lắm sao? Du Duyên bỗng nhiên thấy hơi lo lắng, tuy cậu là đàn ông lại mang thai là chuyện rất kỳ quái, nhưng có thai thì có thai thôi, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện phá thai. Cậu cẩn thận nhớ lại một chút: “Đặc biệt thích ăn trứng chim có tính là triệu chứng của thời kỳ mang thai không?” Đặc biệt thích ăn trứng chim?! Quý Bạch gãi gãi đầu, trưng ra bộ dạng phiền não, này giống như… “Phải chứ, như thế nào không phải.” Doãn Lam rất đồng ý với quan điểm của vợ mình, “Việc đột nhiên thích ăn một loại thức ăn nào đó cũng là triệu chứng của thời kỳ mang thai mà.” “Cũng đúng, cũng đúng.” Quý Bạch đặt bút viết trên giấy vài chữ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Du Duyên nói: “Sau một khoảng thời gian nhất định phảu đến chỗ tôi kiểm tra, đừng quên. Còn nữa, trong thời kỳ mang thai phải chú ý dinh dưỡng, luôn luôn để tinh thần thật thoải mái.” “Ừm.” Du Duyên gật đầu, trong đầu bỗng nhiên có một cái ý tưởng, cậu tò mò hỏi Quý Bạch: “Tôi có thể xem hình dạng đứa nhỏ không?” “Không được!” Quý Bạch với Doãn Lam đồng thời hét lên, nhìn thấy Du Duyên bị giật mình trừng lớn mắt liền vội vàng ngồi lại sô pha giả vờ khụ khụ hai tiếng, rồi ôm lấy vợ mình cười một cách ngây ngô. “Cái này, ha ha, không phải không cho cậu xem. Cậu phải biết là mới chỉ ba tháng rưỡi thôi, đứa nhỏ vẫn chưa thành hình, mới chỉ là một nhúm thôi, một nhúm thì có gì đẹp, tôi sợ dọa đến cậu. Bị hù dọa đối với phụ nữ mang thai là điều không tốt.” “Đúng đúng, anh hai nói đúng. Vợ à, em không phải là sợ nhất những thứ kinh dị này kia hay sao? Tốt nhất là không nên nhìn, không nên nhìn.” “Mẹ nhà anh, buông ngay, anh nói con tôi là thứ kinh dị này kia sao? Anh mới là thứ kinh dị này kia!” Du Duyên sắp bị tức chết rồi, quả thực là miệng chó khó phun ra ngà voi! Cái gì có thể sẽ bị hù chớ? Gặp được anh ta cậu đã bị hù dọa rồi, nếu về sau xảy ra vấn đề cái gì, đều là do kẻ điên này gây ra! “Đúng vậy! Đúng vậy! Tôi là thứ kinh dị, tôi là thứ kinh dị.” Doãn Lam vội vàng cười theo, ôm lấy Du Duyên còn đang mắng chửi đi ra ngoài, “Anh hai, em cùng vợ em về trước nha, lần sau lại đến!” “Ừm, đi cẩn thận đi cẩn thận! Em dâu lần sau gặp lại!” Quý Bạch tiễn bọn họ đến tận cửa, Du Duyên còn không kịp nói với anh lời tạm biệt đã thấy Quý Bạch vội vàng xoay người đóng sầm cửa lại. Anh ta đây là đang đuổi người sao? “Các anh rốt cuộc đang làm cái gì? Nói!” Du Duyên nheo mắt ra vẻ nguy hiểm, chất vấn người đàn ông trước mắt. “Ha ha, làm gì chứ? Tính cách anh hai tôi chính là như vậy. Anh ấy có điểm hơi kỳ quái, ha ha, tôi cũng không biết anh ta suy nghĩ cái gì.” Doãn Lam cười tủm tỉm nhìn Du Duyên, né tránh ánh mắt của cậu giải thích cho Du Duyên chuyện này, người đàn ông này đang nói dối. Du Duyên cười nhìn Doãn Lam, nhẹ giọng nói: “Doãn Lam…” “Chồng.” Doãn Lam hé miệng, đẩy Du Duyên vào trong xe rồi chạy sang cửa bên kia, sau đó quay đầu nhìn cậu nói: “Là chồng nha, vợ à không được gọi sai nha.” Tốt, tôi không so đo với anh. Du Duyên hít sâu một hơi, tiếp tục nhẹ giọng nhìn anh nói: “Chồng à, anh có biết anh có một ưu điểm rất lớn không.” “Ưu điểm gì?” Tiếng chồng kia thật là dễ nghe nha, ha ha ha ha ~~~ “Đó là khi anh nói dối ánh mắt anh sẽ nhìn đông nhìn tây, không dám nhìn thẳng vào tôi. Anh xem, như bây giờ đấy, tôi vừa nhìn đã biết anh đang nói dối, anh nói đây có phải là ưu điểm không?” Ô ~~~ thanh âm của vợ thật nguy hiểm nha, Doãn Lam giật giật khóe miệng, cố gắng nhìn về phía trước không chớp mắt: “Vợ à, bây giờ anh đang lái xe, không thể phân tâm. Em không thể nói chuyện với người đang lái xe được.” “Được, chúng ta về nhà rồi chậm rãi nói.” Hừ! Dám đấu với tôi à, còn non và xanh lắm, ha ha. Tốt thôi, chúng ta trở về nhà an toàn ngồi trên sô pha nói chuyện là tốt nhất. Du Duyên khẽ hừ một tiếng, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Doãn Lam vụng trộm nhìn thoáng qua Du Duyên bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm, thật là toát mồ hôi lạnh, bỗng nhiên hy vọng đi mãi cũng không về tới nhà. Hu ~~~~ Năm giờ, hai mươi bốn phút, bốn mươi giây tại nhà họ Du, trên chiếc sô pha màu da cam đang có một người đàn ông vô cùng anh tuấn ngồi, bộ dạng đáng thương hề hề nhìn… khụ… người đàn ông nhỏ bé ngồi cách anh ta ba ghế. Người đàn ông thoạt nhìn nhỏ bé hơn đang trừng lớn mắt nhìn anh ta, ánh mắt nhìn như muốn đâm lên người anh ta N cái lỗ nhỏ. “Này, vợ à…” Doãn Lam còn muốn tiếp tục giãy giụa, anh di chuyển mông, thật sự không quen ngồi xa vợ như vậy. “Hãy bớt nói nhảm đi, thành thật khai mau!” Một ánh mắt của Du Duyên liền đem anh dính chặt trên sô pha, ngoan ngoãn ngồi đó một cử động cũng không có. “… Việc ấy, ắc, việc đó… Đúng rồi, anh hai bảo máy siêu âm rất cũ rồi, căn bản không thể nhìn thấy hình dáng baby, anh ấy sợ em chê cười mình cho nên không dám cho em xem!” “Ừ, còn gì nữa?” Tiếp tục nói đi, nhìn xem anh còn có thể nói ra cái gì nữa. “… Ừm, ắc, ừm… Đúng rồi, anh có tổng cộng bốn anh em, anh là út, anh cả tên Mục Tử, anh ba tên Tá Lục, anh ba là con lai có huyết thống Hy Lạp, ánh mắt xanh biếc, thoạt nhìn rất đẹp, thật sự… Ắc, ha ha ha ha ~~~~” “Rồi, còn gì nữa?” Tiếp tục nói đi, tôi nghe đây. “…” “Nói xong rồi?” Du Duyên buông cái ly đã không còn một giọt sữa trong tay xuống, lẳng lặng nhìn anh. “Ưm, hình như là vậy.” “Tốt lắm, hiện tại đến lượt tôi nói. Anh nói thực ra đi, anh rốt cuộc là ai? Anh và mấy người anh em tím trắng xanh kia lại là loại người nào?” Hu, còn tưởng rằng vợ muốn hỏi cái gì, dọa chết người. Doãn Lam vỗ vỗ ngực, vội vàng hùng hổ tiếp lời nói: “Bọn anh đều là bác sĩ. Trước kia bọn anh đều là thành viên hội Chữ Thập Đỏ, gặp nhau ở chiến trường Châu Phi. Khi đó tuổi bọn anh cũng không lớn lắm, anh mười lăm tuổi đã gia nhập hội Chữ Thập Đỏ quốc tế, bởi vì đánh giặc thôi, có một lần hội Chữ Thập Đỏ của bọn anh bị tấn công, vì để giữ mạng sống bọn anh buộc phải cầm súng bắt đầu giao chiến. Ang cùng với anh cả, anh hai cũng đã quen biết nhau từ trước. Chỉ có anh ba, anh ấy là bị bán sang Châu Phi làm nô lệ, cũng không thể nói như vậy, phải nói anh ấy là bị người ta hãm hại bán sang nơi đó. Nhưng anh ấy cũng không phải làm nô lệ, anh ấy làm dược sư của một bộ lạc. Sau đó tôi bị bắt, anh cả anh hai vì cứu tôi, cuối cùng mọi người đều biết nhau. Cùng nhau chạy trốn, ở trong sa mạc Châu Phi lạc đường suốt bốn mươi sáu ngày, lại bởi vì mọi người trong tên mình đều có một màu sắc nên bèn xưng anh em.” “Sau đó bọn anh rời khỏi hội Chữ Thập Đỏ, rồi kết bạn mở một sở nghiên cứu về y học. Tất nhiên nó cũng giống như phòng khám thôi. Đúng rồi, sở nghiên cứu của bọn anh tên là Tứ Sắc Cẩn (Hoa Bướm 4 màu) (*). Dễ nghe không? Ha ha ha ha ~~~” Tứ Sắc Cẩn?! Chưa từng nghe qua. Du Duyên nhớ lại một chút, thật sự nghĩ không ra trong trí nhớ của cậu có cái tên như vậy. Nhưng, một cái sở nghiên cứu y học tên là Tứ Sắc Cẩn thật cũng đủ quái. “Không ngờ anh có hoàn cảnh như vậy. Nhưng, một đứa trẻ mười lăm tuổi có thể gia nhập hội Chữ Thập Đỏ sao?” Du Duyên rất hoài nghi hỏi, đây gọi là thuê mướn lao động trẻ em đi. “Sao lại không thể. Anh vì chúc mừng sinh nhật mười lăm tuổi của mình mà gia nhập hội Chữ Thập Đỏ, khi đó anh mới tốt nghiệp học viện y học ở Mĩ, bởi vì thái độ anh vô cùng nghiêm túc, hơn nữa kỹ năng cũng không kém cho nên hội Chữ Thập Đỏ thu nhận anh.” Doãn Lam lớn tiếng biện luận. Song, đương nhiên không thể nói cho vợ biết, trên thực tế là anh bám dính người của hội Chữ Thập Đỏ rất lâu mà người ta cũng không nhận, cuối cùng anh lén lút đi theo, sau lại đến chiến trường hỗn loạn ai cũng không biết ai. Sau này, đám người đó phát hiện ra anh, anh không muốn trở về cũng không được. “Chiến tranh chết rất nhiều người, có gia đình bỏ lại mấy đứa nhỏ. Bọn anh thường mang theo mấy đứa nhỏ mới vài tuổi trên chiến trường chạy ngược chạy xuôi. Những đứa nhỏ này tính cảnh giác có đôi khi còn cao hơn bọn anh nữa, gặp phải nguy hiểm thường thường là bọn chúng phát hiện đầu tiên.” Nói tới đây, vẻ mặt Doãn Lam vô cùng đau thương. Trong chiến tranh trẻ em thật sự đáng thương. Du Duyên thấy anh khổ sở như vậy, khẩn trương vẫy vẫy tay nói với anh: “Tôi đói bụng, anh còn không mau đi nấu cơm!” Chiêu này quả nhiên thành công dời đi sự chú ý của Doãn Lam, anh nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng nói: “Em đói bụng à, được được, ang lập tức đi nấu, lập tức đi.” Nói xong lập tức chạy ào vào bếp, suýt nữa đụng vào khung cửa làm Du Duyên dù cố nén cười nhưng rốt cục vẫn không nhịn được bật cười. Thật không rõ, sao anh ta có thể sống sót trong chiến tranh. Cậu nhàn nhã mở tivi lên xem, đợi Doãn Lam đinh đinh đang đang ở trong phòng bếp nấu cơm xong, lúc đem đồ ăn đặt lên bàn gọi cậu ra ăn cơm cậu mới nhớ tới còn có một vấn đề quan trọng đã quên hỏi. “Còn chuyện về đứa nhỏ nữa, anh vẫn chưa trả lời tôi. Nói! Vì sao không cho tôi xem hình dạng con?” Doãn Lam làm rớt chiếc đũa đang cầm trên tay, anh trừng lớn mắt, không thể nào, vợ còn chưa quên sao?! “Phát ngốc cái gì, ăn cơm, sau đó trả lời vấn đề đó!” Du Duyên cau mày ăn hai miếng cơm, không thích Doãn Lam bày ra bộ dạng ngu ngốc ấy nên vỗ bàn hai cái quát lên đầy không vui. “Vấn đề này phải hỏi anh hai, anh không biết.” Doãn Lam cúi đầu nhặt đũa, lau cũng không lau cứ như vậy ăn. Không dám ngẩng đầu, không thể ngẩng đầu, không thể để vợ thấy ánh mắt của mình đang nhìn loạn khắp nơi. “Thật không?” “Thật, phải hỏi anh ấy, anh không biết. Vợ à, nhanh ăn cơm đi, nhơc để baby bị đói thì làm sao bây giờ? Anh hai bảo chúng ta cuối tuần sau lại đi khám thai mà, đợi tới khi đó em tự mình hỏi anh ấy.” Đem vấn đề này giao cho anh hai nhất định không thành vấn đề, Doãn Lam đương nhiên gật gật đầu, bởi vì anh hai giảo hoạt nhất, nhất định không thành vấn đề. Du Duyên nhìn anh ta nửa ngày, sau lại nghĩ dù có hỏi cả ngày cũng hỏi không ra cái rắm gì, còn không bằng lần sau đến hỏi Quý Bạch, dù sao anh ta cũng chạy không được. cậu gật gật đầu: “Được rồi, lần sau hỏi anh ta vậy.” Doãn Lam toát mồ hôi lạnh, hu, nguy hiểm thật. Ô ~~~ anh cả, anh hai, anh ba, em thật sự sắp không chịu nổi rồi, vợ của em thật thông minh á, ô~~~ ____________ Hoa Bướm hay còn gọi là Hoa Pansy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play