Thần hỗn độn nói: “Ta cho phép ngươi đứng bên cạnh ta.”

Metatron nói: “Địch thủ hẳn nên đứng đối diện nhau mới đúng.”

Thần hỗn độn hứng thú hỏi: “Cho dù là một trận chiến chắc chắn phải thua?”

Metatron nói: “Ta có thể thao túng thời gian, cho nên càng tôn trọng thời gian. Ta luôn duy trì thái độ tương đối hoài nghi với những gì chưa được thời gian minh chứng.”

Thần hỗn độn nói: “Đối mặt ta, ngươi không bao giờ cần phải hoài nghi.”

Beelzebub đột nhiên lên tiếng: “Nếu nói hắn là bảy loại tình tự bị Thần vứt bỏ, vậy hiện giờ hắn đang triển lộ loại nào?”

Mammon nói: “Không cần nghi ngờ, là loại mà chúng ta đều rất quen thuộc.”

Rafael đưa ra đáp án chính xác: “Lúc hắn có những phát biểu ngạo mạn quả thật không khác gì Lucifer năm xưa.”

Mammon nói: “Nếu như vậy, nhược điểm của hắn ắt sẽ là......” Hắn dừng lại, tiến lên một bước, đứng sau lưng Metatron, khinh thường cười nhạt nói, “Ta rốt cuộc đã hiểu tại sao hắn buộc Shipley khắc phục nỗi sợ hãi. Bởi vì cái gọi là Thần hỗn độn cũng rất sợ hãi. Nguyên nhân hắn đưa Shipley đi nạp mạng chẳng qua là muốn nương theo hắn để thêm can đảm mà thôi.”

“Mammon, linh hồn bẩn thỉu của ngươi chỉ có thể nghĩ đến những ý niệm thấp hèn.” Thần hỗn độn triệt để bộc lộ tư thế ngạo mạn, “Ta là Thần, các ngươi cho dù lũy thừa lên một trăm lần cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ta.”

Mammon nói: “Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không dám lộ diện?”

“Ha ha ha......” Thần hỗn độn vô cớ phát ra một tràng cười đột ngột.

Mammon buồn bực nhìn về phía Beelzebub và Rafael.

Rafael bình tĩnh giải thích: “Có lẽ bị ngươi nói trúng tâm sự, cảm thấy gặp được tri âm nên hưng phấn thái quá.”

Mammon: “......”

“Ta suýt nữa đã mắc bẫy.” Thần hỗn độn ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, “Bất luận xét từ phương diện nào, ẩn trong tối khiến ta càng chiếm ưu thế.”

Beelzebub nhíu mày.

Mammon nói: “So đo ưu thế của mình từng li từng tí, cũng là một loại hình thức biểu hiện của sợ hãi.”

Thần hỗn độn nói: “Không. Không phải sợ hãi, mà là không cần thiết… Ta thích dùng cái giá nhỏ nhất để thu hoạch hồi báo lớn nhất.”

......

Rafael vuốt cằm nói: “Giọng điệu này, cũng rất quen tai.”

Beelzebub nói: “Thân là đọa thiên sứ thường xuyên phải giao tiếp với loại giọng điệu này, ta khẳng định loại giọng điệu này phi thường khiến người chán ghét.”

Mammon: “......”

Thanh âm Thạch Phi Hiệp lại thình lình xen vào: “Các ngươi đang nói Mammon sao? Ta cảm thấy không giống.”

Mammon kinh ngạc. Ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy những lời này đích thực thường xuất phát từ miệng mình, gia hỏa kia cư nhiên cảm thấy không giống?

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nghĩ nếu là Mammon, hắn càng thích mượn đao giết người hơn, không cần vốn nhưng lãi cả vạn.”

Mammon: “......”

Rafael đồng ý: “Có lý lắm. Xem ra Thần hỗn độn nghiệp vụ vẫn chưa thành thạo.”

Mammon vội ho một tiếng: “Hiện tại nên là lúc nhất trí đối ngoại.”

Beelzebub móc ra một thỏi chocolate nhét vào miệng, vừa nhai vừa lắc đầu: “Tình huống này thực phiền phức.”

Rafael nói: “Tuy rằng bảy loại đều là khuyết điểm, nhưng có thể bù qua sớt lại...... Các ngươi trừng ta làm gì?”

Mammon tự tiếu phi tiếu nói: “Bảy loại đều là khuyết điểm? Ân?”

Rafael nghiêm mặt nói: “Hiện tại chính là lúc nhất trí đối ngoại kháng địch, tinh thần đồng đội rất quan trọng.”

Thần hỗn độn nhàn nhã nói: “Thứ ta có chính là thời gian, không vội. Các ngươi cứ từ từ suy nghĩ.”

Rafael: “......”

Beelzebub tiếp tục thảo luận đề tài vừa rồi: “Nhược điểm của Mammon là gì?”

Rafael không chút nghĩ ngợi trả lời: “Meta.”

Uriel đột nhiên nói: “Thần hỗn độn cho phép Metatron đứng bên cạnh hắn, cũng tức là, Metatron có thể nhìn thấy hắn?”

Mammon lập tức trừng Uriel.

Rafael vỗ vai Uriel, nói: “Vì đoàn kết yên ổn nội bộ, ngươi tốt nhất đừng mở miệng.”

Uriel khó hiểu nói: “Tại sao không để Metatron thử xem?”

Mammon thập phần chiếm hữu ôm chặt Metatron, “Không được đi.”

Uriel quay đầu, lười xem tư thế như trẻ sinh đôi dính liền của hai người họ.

Metatron thở dài: “Không đi.”

Thần hỗn độn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao?”

Metatron nói: “Ta không nắm chắc có thể đơn độc đánh bại ngươi.”

Thần hỗn độn cười nói: “Ngươi không phải luôn duy trì thái độ tương đối hoài nghi với những gì chưa được thời gian minh chứng sao?”

“Ta cũng biết tự lượng sức.” Metatron không phải không muốn mạo hiểm, nhưng hắn biết mình mạo hiểm có lẽ cũng chỉ rơi vào kết cục như Asmondeus và Poggi. Hắn không ngại hy sinh, nhưng thời điểm này không thể để tổn thất bất kỳ đội viên nào nữa, sẽ đả kích lòng tin của đội ngũ bên mình.

Abaddon nóng nảy nói: “Nếu thảo luận tới thảo luận lui vẫn không có kết quả, chi bằng dứt khoát đánh hắn trước tính sau!”

Mammon vỗ tay, “Mời.”

Abaddon nói: “Cho ta biết vị trí mới được chứ?!”

Mammon diện vô biểu tình nói: “Đây là vấn đề vừa rồi chúng ta thảo luận tới thảo luận lui vẫn không có kết quả.”

Abaddon một quyền vung vào hư không, cơ bắp trên cánh tay gồ lên rõ rệt như bướu lạc đà.

Mammon nói: “Phát tiết xong chưa, chúng ta tiếp tục thảo luận thôi.” Hắn quay sang bộ chỉ huy cự ly xa của Isfel, hỏi: “Có kiến nghị gì không?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta đang chuẩn bị triệu tập hội nghị chiến lược đơn giản, chủ tịch Thạch Phi Hiệp, danh sách tham dự hội nghị như sau, Gin, Raton......”

“Vụ này bọn ta một chút cũng không quan tâm.” Mammon kịp thời ngắt lời hắn, sau đó nhìn về phía Beelzebub.

Beelzebub đã mở máy thông tấn báo cáo sơ lược tình hình trước mắt với Lucifer.

Lucifer nghe xong, câu đầu tiên hỏi là, “Trận vừa rồi đã thu thập sạch sẽ chưa?”

Beelzebub biểu thị phi thường sạch sẽ, ngay cả vụn cũng không bỏ sót.

Rafael ánh mắt không ngừng liếc hướng hai cổ thi thể cháy đen nằm la liệt dưới đất.

Lucifer tựa hồ rất hài lòng, “Nếu đã như vậy, các ngươi về trước đi.”

Thiên sứ cùng đọa thiên sứ nhất tề sửng sốt.

Abaddon là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Poggi với Asmondeus còn ở trong tay hắn.”

“Cứ tiếp tục dây dưa như thế là lãng phí thời gian.” Lucifer nói.

Abaddon cả người nóng đến sắp bốc hỏa, toàn thân căng như tấm thép, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm máy thông tấn trong tay Beelzebub, như thể muốn trừng cho Lucifer chui ra khỏi máy thông tấn. Hắn từng chữ một chém đinh chặt sắt nói: “Không tìm được họ, ta tuyệt đối không rời đi!”

Lucifer trầm mặc, nửa ngày mới đạm đạm nói: “Đây là quyết định của ngươi?”

Abaddon lạnh lùng nói: “Phải.”

Lucifer nói: “Vậy nói cho ta biết cách để tìm ra bọn họ.”

Abaddon nghẹn họng.

Lucifer nói: “Trong mắt ta, lãng phí thời gian với thứ gọi là Thần hỗn độn căn bản là một việc cực đoan vô nghĩa.”

Abaddon kiên trì nói: “Poggi và Asmondeus vẫn còn trong tay hắn.”

Lucifer nói: “Hắn chỉ có hai lá vương bài này. Đáng tiếc hắn không biết đánh bài. Vương bài chỉ dùng để đánh, không dùng để giấu. Không cần thiết phải lãng phí thời gian với một đối thủ như vậy.”

“Ai nói đây là lãng phí thời gian?!” Thần hỗn độn đột nhiên kích động hẳn lên, “Ai nói ta không biết đánh bài! Ai nói ta không biết vương bài là dùng để đánh! Ngươi dựa vào đâu phủ định ta?”

Lucifer bình tĩnh nói: “Dựa vào ngươi đến giờ vẫn chưa ra bài.”

“Ngươi......”

Không trung vang lên vài tiếng sấm rền, mây đen từ bốn phía tụ lại, như một tấm khăn đen sì khổng lồ, dần dần che cả bầu trời xám trắng.

Một đạo kim quang giáng xuống từ khe hở giữa những đám mây đen còn chưa kịp che kín hoàn toàn. Kim quang bao phủ một thân ảnh nhỏ bé thoạt nhìn rất quen, sau lưng là đôi cánh đen đặc ngắn ngủn, ánh mắt hung hãn, trong tiếng hét sát khí mười phần!

“Chó má Thần hỗn đản gì đó! Ngươi xuống đây cho ta, có giỏi chúng ta đấu tay đôi!”

“Poggi!” Abaddon hai mắt sáng lên, thân thể tức khắc vọt tới.

Beelzebub cùng Mammon đồng thời muốn giữ hắn lại, nhưng đều chậm một nhịp.

Abaddon tốc độ cực nhanh tiến lên.

Poggi quát: “Đừng qua đây!”

Ngay lúc nói, chỉ thấy nắm tay nho nhỏ của hắn chợt vung hướng Abaddon!

Abaddon sửng sốt, thân thể giữa không trung khẽ dịch chuyển. Nhưng một quyền của Poggi còn mang theo mười mấy tia chớp. Abaddon chỉ cảm thấy bụng tê rần, cả người nhất thời không thể động đậy.

Beelzebub cùng Mammon đồng loạt bị đánh văng.

Poggi quyền thứ hai đã vung đến. Abaddon mắt thấy nắm tay càng lúc càng gần, thân thể vẫn trong trạng thái cứng đờ.

Điện quang nhấp nháy, nhưng đến nửa đường lại bị tiệt!

Poggi nhìn Isfel vững vàng chắn trước mặt Abaddon, thở phào nhẹ nhõm, miệng bắt đầu tuôn xối xả: “Chó má Thần! Ngươi có giỏi đấu tay đôi với ta, thao túng thân thể ta đánh lão ba ta thì có tính là bản lĩnh gì?”

Mammon cùng Beelzebub thừa dịp kéo Abaddon trở về.

Tia chớp trong tay Isfel đột nhiên phóng tới hướng Poggi!

Abaddon không thể nhúc nhích, nhưng tròng mắt trừng đến sắp lọt ra ngoài.

Poggi ngơ ngác nhìn tia chớp đã gần trong gang tấc, tựa hồ không ngờ Isfel sẽ ra tay với mình.

Tia chớp rơi xuống đầu Poggi, hắn chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, khó chịu đến run rẩy.

Isfel hỏi: “Nhúc nhích được chưa?”

Poggi toàn thân lập cập lắc đầu.

Isfel nói: “Điện giật vô dụng.” Đoạn phiêu nhiên bay xuống.

Abaddon: “......” Kháo! Con hắn cũng không phải căn phòng kia, sao có thể lấy ra thử nghiệm?

Nói đến thao túng, trong bọn họ còn có một chuyên gia. Mammon hỏi Beelzebub: “Có cách gì để tiếp xúc không?”

Beelzebub lắc đầu nói: “Không biết. Ta chỉ có thể thao túng những vật thể không có linh hồn, còn Poggi hiển nhiên vẫn giữ lại ý thức của mình.”

Mammon gật đầu nói: “Ta cũng tra qua linh hồn hắn, hoàn hảo không tổn hại.”

Thần hỗn độn đắc ý nói: “Ta đã ra bài, giờ đến phiên các ngươi.”

Lucifer hạ giọng nói: “Lấy biện pháp đối phó Abaddon đem đối phó hắn đi. Chủ yếu nhắm vào chỉ số thông minh, hẳn sẽ không khó.”

Abaddon: “......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play