Mammon nói: “Chưa từng sinh con cũng được sao?”
Cho dù Thạch Phi Hiệp không ở hiện trường, nhưng dường như cũng có thể nhìn thấy trên cái trán trơn mịn của Rafael đột nhiên chảy xuống ba đường hắc tuyến. “Được chứ! Đây là vấn đề mang tính kỹ thuật.”
Rafael rốt cuộc đã tìm lại thanh âm của mình, “Metatron cũng có thể đảm nhận nhiệm vụ này.”
Metatron ôn hòa cười nói: “Ta tin tưởng ngươi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Không cần tranh nhau, dù sao nhân số tổ đội chưa login, cho nên còn có thể thêm vào.”
Rafael nói: “Vú em hai?”
Mammon nhìn hắn, cười đến dị thường tà ác.
Rafael nói: “Đại địch trước mắt, không phải thời điểm huynh đệ tương tàn.”
Beelzebub đang đấu đến ngươi chết ta sống với Shipley, nhịn không được nói: “Các ngươi còn biết đại địch trước mắt?”
Rafael thành khẩn nói: “Ngươi hiện tại trên người hoàn chỉnh không sứt mẻ, không có đất cho ta dụng võ a.”
Beelzebub trực tiếp thu hồi căn phòng, chắn giữa mình và Shipley, sau đó xông tới chỗ Rafael.
Rafael co chân bỏ chạy.
Mammon: “......”
Metatron nhìn Shipley toát ra từ phía sau căn phòng, nhẹ giọng nói: “Ra tay đi.”
Linh hồn phòng ngự.
Linh hồn công kích.
Nếu như đây là võng du, có thể nhìn thấy hắn sử dụng cả hai kỹ năng này.
Chỉ có thể thông qua âm thanh phỏng đoán tình hình thực tế ở hiện trường, Thạch Phi Hiệp thật lâu không nghe thấy tiếng của Isfel, lo lắng hỏi: “Isfel đâu?”
Metatron ánh mắt đảo qua, Isfel đã nghênh tiếp hai thiên sứ sáu cánh, từ trạng huống trước mắt xem ra, Michael hàng giả chỉ có khuôn mặt giống hệt thôi, dựa theo thực lực mà nói, có lẽ chỉ đạt tiêu chuẩn thiên sứ bốn cánh của thiên đường. Isfel, Uriel cùng Abaddon giành thắng lợi chỉ là vấn đề thời gian.
Mammon đột nhiên nhíu mày, sắc mặt dần dần tái nhợt.
Metatron vươn tay, một đạo hào quang màu vàng từ lòng bàn tay hắn bắn ra.
Shipley nhìn như không nhìn. Loại quang mang trình độ này căn bản không thể tổn hại hắn mảy may. Nhưng đạo hào quang kia không hề bắn trúng hắn, mà lướt sát qua bên người hắn.
“......” Shipley nghi hoặc liếc nhìn Metatron, tựa hồ đang hoài nghi thị lực của hắn.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, hào quang lại rơi vào tay Rafael không biết khi nào đã vòng ra đằng sau hắn, nhanh chóng dung hợp với quang năng của bản thân Rafael thành một thanh quang đao cực kỳ chói mắt, bổ hướng đầu Shipley.
Shipley như cảm giác được, tức tốc khởi động một tầng kết giới.
Quang đao chém vào kết giới, kim quang bắn tung tóe sang hai bên.
Mammon sắc mặt dịu lại, cánh đen sau lưng đột nhiên triển khai, bay về phía Shipley.
Shipley hừ lạnh một tiếng, quyền trượng trong tay nhất thời tản ra ánh sáng càng nóng cháy hơn nữa!
Ánh sáng đi đến nửa đường bị căn phòng do Beelzebub khống chế thu nhỏ lại mấy chục lần ngăn trở, hấp thu toàn bộ.
Thạch Phi Hiệp nghe bên kia đánh đến yên yên tĩnh tĩnh, lại hỏi: “Thế nào rồi?”
Metatron nói: “Sắp kết thúc.”
Thạch Phi Hiệp thở phào một hơi.
“Ai nói sắp kết thúc?” Shipley hung ác nhe răng cười, tung quyền trượng trong tay lên cao. Quyền trượng giữa không trung kịch liệt chấn động, phát ra tiếng ong ong cực chói tai, thâm nhập vào sâu trong linh hồn.
Rafael cùng Beelzebub sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Mammon khởi động linh hồn phòng ngự, bảo vệ Beelzebub cùng Metatron ở gần mình. “Ngươi không phải nói linh hồn công kích vô hiệu với ngươi sao?”
Beelzebub nói: “Ngươi từng gặp qua ta tìm ngươi ẩu đả chưa?”
“...... Chưa.”
“Cho nên ta gạt hắn thôi.”
“......”
Quyền trượng chấn động càng lúc càng lợi hại.
Thạch Phi Hiệp đột nhiên kêu đau một tiếng.
Metatron vội hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Trả lời là Gin: “Hắn là nhân loại, không chịu được loại linh hồn công kích này. Ta tắt bộ chỉ huy cự ly xa trước, chờ các ngươi đánh thắng rồi gọi lại.”
“Ân.”
Metatron thu hồi bộ chỉ huy cự ly xa, lại thấy Isfel đang chiến đấu vẫn hữu ý vô ý liếc sang bên đây.
Quyền trượng chấn động càng thêm lợi hại, tình thế bắt đầu nghiêng về phía Shipley.
Metatron trầm ngâm, đột nhiên giang cánh bay tới Trái tim vĩnh hằng.
Mammon ở dưới trông thấy, nhịn không được nhắc nhở: “Cẩn thận.”
Metatron giơ ngang hai tay.
Thời gian cầm cố.
Trái tim vĩnh hằng nháy mắt ngưng lại.
Metatron trán toát mồ hôi.
Trái tim vĩnh hằng là thần khí, nó sở hữu sức mạnh của Thần, mà sức mạnh của Thần vốn có thể phá vỡ thời gian cầm cố. Cho nên hắn phải không ngừng gia tăng lực cầm cố.
Quang đao trong tay Rafael không chút do dự chém xuống.
Mammon cắn răng, dốc toàn lực công kích.
Shipley sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Beelzebub đột nhiên thu nhỏ căn phòng hơn nữa, ước chừng chỉ còn một nửa chiều cao của bọn họ, sau đó ném về phía Shipley.
Shipley chấn kinh phát hiện căn phòng kia đang hấp thu linh hồn công kích của mình!
Rafael cảm thấy lực cản càng lúc càng nhỏ, mà quang đao cũng cách đỉnh đầu Shipley càng lúc càng gần.
Thình lình ——
Mammon thấp giọng quát: “Phá!”
Linh hồn phòng ngự của Shipley tán loạn.
Căn phòng va chạm thật mạnh vào ngực Shipley, làm hắn thất thế phun ra một búng máu.
Quang đao trong tay Rafael nháy mắt biến thành sợi xích, trói Shipley lại.
Mammon xoa xoa bả vai, “Không có thần khí, Shipley chẳng qua cũng chỉ như thế.”
Beelzebub nói: “Cho dù không tính cả Metatron, chúng ta vẫn là ba đánh một.”
Mammon nói: “Ta nghe đồn bộ chỉ huy cự ly xa đã tắt rồi.”
Beelzebub hiểu ý nói: “Máy thông tấn cũng đóng.”
Hai người nhìn nhau cười, “Hắc, ai biết được.”
Metatron buông tay. Trái tim vĩnh hằng đột nhiên rơi xuống, nằm bên cạnh Shipley.
Shipley vừa bị Mammon cùng Beelzebub song song xung kích linh hồn lẫn thân thể, đã ngất xỉu.
Rafael dùng sợi xích ánh sáng trói chặt hắn, không tiếng động vỗ vỗ đầu hắn nói: “Coi như thu phục.” Hắn thuận tay cầm lấy Trái tim vĩnh hằng, thở dài, “Cái tên này đặt không hay chút nào.”
Metatron cười nói: “Ta cảm thấy không tệ. Ít nhất bất luận ra sao, nó đều vĩnh viễn trung thành với Shipley.”
Bên này bọn họ giải quyết xong vấn đề không bao lâu, bên kia đám người Isfel cũng hoàn thành nhiệm vụ, thủ đoạn tiêu diệt kẻ địch càng gọn gàng dứt khoát hơn.
Uriel trực tiếp thiêu đối thủ thành tro bụi.
Abaddon đánh thành lợn chết.
Còn Isfel, hai thi thể cháy khét kia chính là kiệt tác của hắn.
Rafael vươn tay về phía Uriel.
Uriel vờ như không thấy đi qua luôn.
Abaddon thương hại nhìn hai tay hắn vẫn còn đông cứng giữa không trung, giơ tay đập nhẹ với hắn.
Rafael thần tình đưa đám nói: “Lần sau ngươi không cần bận tâm mặt mũi của ta.”
Abaddon nhíu mày nói: “Ngươi xem thường ta?”
Rafael xòe hai lòng bàn tay sưng đỏ nói: “Là ta không tốt, không mang găng tay.”
Abaddon: “......”
Isfel đi đến trước mặt Metatron.
Metatron hiểu ý giao bộ chỉ huy cự ly xa cho hắn.
Isfel nhận lấy, nhanh chóng tiếp thông.
Đầu bên kia vẫn là giọng của Gin, “Thu phục rồi?”
Isfel hỏi: “Hắn đâu?”
Gin nặng nề thở dài.
Đám người Metatron lập tức căng thẳng.
Gin vỗ đùi nói: “Số hắn đúng là quá may mắn, vừa ngất xỉu Simar liền trở về, kê hai ba đơn liền hết bệnh, giờ đang xun xoe theo Simar đi xem đặc sản của nguyên thù giới.”
Thiên sứ cùng đọa thiên sứ: “......”
Rafael nói: “Đặc sản của nguyên thù giới là cái gì?”
Gin nói: “Ta không biết đặc sản chân chính của nguyên thù giới là cái gì, ta chỉ biết mỗi lần Simar mang đặc sản về thì chỉ có mỗi vu sư tộc trưởng thôi.”
“......”
Isfel nói: “Bảo hắn qua đây nghe tin tức của giới thứ mười.”
“Được.” Thanh âm vừa dứt, theo sau liền là một tràng tiếng vỗ cánh phành phạch.
Mammon tầm mắt dạo một vòng, sau đó nói: “Giờ chúng ta làm gì đây? Lui ra ngoài trước, hay là trực tiếp......” Thu phục đại BOSS?
Bốn chữ cuối hắn dùng khẩu hình nói.
Beelzebub mở máy thông tấn, đang định nói chuyện, chợt nghe tiếng cười của Thần hỗn độn vang lên, “Tốc độ của các ngươi vượt ngoài dự kiến của ta. Ta còn tưởng các ngươi cần thời gian lâu hơn.”
Rafael nói: “Sao ngươi không gọi bọn ta là ‘các con của ta’ nữa?”
Những người khác trừng hắn.
Thần hỗn độn nói: “Ngươi không thích, không phải sao?”
Rafael nói: “Thật ra ta cũng không thích ngươi phiêu bạt bên ngoài, hay là ngươi quay lại phong ấn đi?”
Thần hỗn độn cười khẽ, “Như vậy trò chơi không phải sẽ mất đi ý tiến thủ sao?”
Beelzebub chú trọng một mấu chốt, “Ngươi nói tốc độ của bọn ta vượt ngoài dự kiến của ngươi, nói cách khác, kết quả không nằm ngoài dự kiến của ngươi? Ngươi cố ý để Shipley cùng họ nạp mạng?”
“Thần thì không gì không biết không gì làm không được, không phải sao?” Thần hỗn độn nói, “Ta cũng không phải để hắn đi nạp mạng, ta chỉ là muốn tiêu trừ nỗi sợ hãi trong lòng hắn mà thôi. Hắn vốn không nên có loại tình tự sợ hãi đó.”
Abaddon nhịn không được quát: “Bây giờ ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Poggi và Asmondeus đang ở trong tay ngươi đúng không?”
“Yên tâm. Bọn họ lông tóc vô thương.” Thần hỗn độn nói, “So với các ngươi hỏi ta muốn thế nào, ta càng muốn biết các ngươi muốn thế nào. Các ngươi đến để đánh bại của ta, không phải sao? Vậy, các ngươi chuẩn bị bắt đầu từ đâu?”
Metatron mỉm cười nói: “Chi bằng bắt đầu từ mặt đối mặt?”