- Cái gì? Mày muốn kết hôn? - Trình Hoa kích động đập bàn đứng dậy, cái tin này, cũng quá sốc đi. Làm sao cô có thể đứng yên nhìn bạn mình sống mà không có hạnh phúc tồn tại trong quãng đời còn lại đây? Biết là mang ơn, nhưng trả ơn bằng cách này, thật sự đúng đắn?

Biết là sẽ vậy mà, cũng may Hồ Anh Vũ đã kịp thời chặn cái miệng của Trình Hoa lại để nó không giúp cô lan truyền cho cả công ty biết.

Khi đã bình tĩnh trở lại, Trình Hoa giằng tay Hồ Anh Vũ đang bịt miệng mình ra, nhăn mặt nhắc nhở.

- Đó không phải tình yêu!

Hồ Anh Vũ rũ hàng mi dài rậm xuống, một câu nói phũ phàng nhưng nó lại là sự thật hiển nhiên. Như là Hà Như nói, cô không thể mang ơn mà không thể trả được, dù không biết kết hôn, có thật sự là sự lựa chọn đúng đắn không nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm. Đến cuối cùng, cô vẫn là một người ích kỉ.

- Tao biết mày làm vậy là vì trả ơn nhưng mày có chắc mày làm vậy là công bằng với anh ấy?... Không trả lời được chứ gì? Thấy chưa, mày cũng hiểu mà?!

Hiểu thì làm được gì, hiểu, có thể bù đắp được những khoảng trống của quá khứ sao?

- Tình cảm có thể từ từ vun đắp, tao sẽ cố gắng để yêu anh ấy nhiều hơn.

Trình Hoa đang hứng khởi, giọng điệu bỗng trùng xuống, dường như trong thâm tâm cô đang chìm vào dòng suy nghĩ.

- Sẽ chẳng dễ dàng làm được đâu.

Một việc làm quá khó nhưng hầu như ai cũng biết nói câu đó.

***

- Con mới ly hôn chưa tới 1 năm, giờ mà kết hôn, có phải hơi vội không? - Ba Hồ thâm trầm hỏi, chỉ cần là quyết định của con gái, ông sẽ không từ chối, nhưng sự việc lần này, tính nghiêm trọng vượt lên trên cảm tính rồi.

Hồ Anh Vũ rũ rèm mắt xuống, thấp giọng nói. - Con biết mình đang làm gì.

Nhìn biểu hiện kiên quyết của con gái, ông Hồ khẽ thở dài - Về phía mẹ con, chắc sẽ khó khăn đấy.

Nằm ngoài những gì cô tưởng tượng, mẹ Hồ lại đồng ý không do dự. Có lẽ bà vẫn còn cảm thấy có lỗi vì những chuyện đã qua chăng?

***

Tầng 54 - Tập đoàn Tần thị.

Bên khung cửa sổ sát đất, Tần Duệ Minh hai tay đút túi quần, đôi mắt vô hồn nhìn xa vô định.

- Anh đã cho em cơ hội, là em không biết trân trọng.

Tần Duệ Minh thu tầm mắt lại, trong đôi mắt màu hổ phách có giận dữ cũng có đau đớn. - Chăm sóc cô ấy cho tốt!

- Thật là, trong lòng em đã hết yêu Anh Vũ?

- Yêu hay không giờ đã không còn quan trọng, điều quan trọng là giờ tôi và cô ấy đã không thể như xưa.

- Là vì em thấy mình có lỗi, hay vì cô ấy không chịu tha lỗi cho em?!

Tần Duệ Minh khóa chặt cái nhìn vào người đàn ông trước mặt. Là anh buông tay sao? Không có! Là do cô ấy vùng ra khỏi bàn tay anh. Trong một giây, đáy mắt anh tràn về những mảnh ghép của quá khứ. Ai có thể nói anh hết yêu đây? Anh vẫn yêu, và còn yêu rất nhiều, cũng bởi vì quá yêu, anh để cho cô lựa chọn.

- Duệ Phong, lẽ ra, chúng ta đã không phải như vậy!

Tần Duệ Minh bất chợt nói một câu khiến đối phương sững sờ.

Có trời mới biết khi đánh mất anh trai, rồi để tuột tay người phụ nữ anh yêu thương nhất, trái tim anh đã cảm thấy thế nào.

***

Hồ Anh Vũ đang bận bịu trong bếp cùng bà Hồ. Nghe trước cửa vang lên tiếng ô tô, cô vội tháo tạp dề chạy ra mở cửa.

- Tới rồi sao? Đây là gì vậy? - Nhìn Hàn Quốc Cường hai tay túi to túi nhỏ, Hồ Anh Vũ hiếu kì hỏi.

- Quà cho ba mẹ em. - Anh khẽ cười trả lời.

- Chỉ là tới ăn một bữa cơm thôi, anh có cần phải mang nhiều thứ vậy không? - Hồ Anh Vũ thẳng thắn nói lên suy nghĩ của mình.

Hàn Quốc Cường lại không cho là vậy, anh nghiêng đầu nháy mắt cười tinh ranh. - Anh biết bản thân anh đủ sức quyến rũ rồi, nhưng đem theo những thứ này, khả năng có vợ mang về sẽ cao hơn.

Hồ Anh Vũ bị anh chọc cho bật cười nghiêng ngả, cô cũng hùa theo anh học cách trêu lại. - Chỉ chỗ này? Có phải hơi ít không?

Hàn Quốc Cường hơi nghiêng đầu, làm mặt vô cùng đáng yêu, anh nói. - Vậy có cần đem anh gói lại luôn không nhỉ?

Nếu không phải mẹ Hồ ra tận cửa gọi, chắc cô đã sớm quên trong nhà còn có hai vị tiền bối già.

Hồ Anh Vũ đứng dạt qua một bên, nhường đường cho Hàn Quốc Cường vào, tiện thể giúp anh xách đồ luôn.

Gập người cúi đầu chào cung kính, anh giới thiệu. - Chào bác trai, bác gái, cháu là Hàn Quốc Cường, lần đầu tiên ra mắt hai bác.

- Cậu ngồi đi. - Mẹ Hồ không mấy nhiệt tình với Hàn Quốc Cường, nhưng cũng không có quá lạnh nhạt. Còn về phần ba Hồ, ông trước giờ đều là người dễ gần. Với ai ông đều đối xử tốt, chỉ là ai tốt hơn ai thôi.

Cô biết trong lòng ông vẫn còn hối tiếc người con rể trước đây nên cũng không thể kì vọng ở ông quá nhiều.

Sau khi cất đồ vào phòng, Hồ Anh Vũ đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Quốc Cường, chờ mẹ Hồ hỏi chuyện.

- Hai đứa đã chọn được ngày lành chưa?

- Anh Vũ muốn hôn lễ diễn ra càng sớm càng tốt, chúng con định tổ chức vào đầu tháng sau.

- Nhanh vậy sao? - Ba Hồ cau nhẹ mày hỏi nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định phản đối.

- Con cũng đâu thể ở quá cả đời được.

Hồ Anh Vũ khẽ bật cười, tìm một chủ đề hài hước để nói. Nhưng mẹ cô dường như vẫn còn bận lòng điều gì đó mà chưa hoàn toàn thực tâm chấp nhận, nhưng rồi nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của con gái, bà cũng đành gật đầu ưng thuận.

- Chuyện này để sau đi, chúng ta qua ăn cơm đã.

***

- Hình như mẹ em không thích anh.

- Không phải đâu, tính tình mẹ em trước giờ vẫn vậy, bà không dễ gì thể hiện tình cảm với ai khác đâu. - Cô nói dối mà mặt tỉnh bơ.

Hàn Quốc Cường dường như không nghe, bất thình lình, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô. Đôi môi anh mềm mại chạm nhẹ lên môi cô rồi nhanh chóng rời đi, anh nói. - Anh Vũ, cảm ơn em vì đã chọn anh.

Nét mặt cô bỗng trở lên thâm trầm, buông một nụ cười không rõ ý, ngay cả cô cũng không biết được tại sao mình lại cười.

- Có một chuyện anh muốn nói với em.

Hồ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn Hàn Quốc Cường, đôi mắt to tròn hơi híp lại.

- Thực ra, anh còn có một cậu em trai.

Hồ Anh Vũ không chút ngạc nhiên, thậm trí cô còn nhướn mày nhìn anh khiêu khích. - Vậy thì sao?

- Chỉ vậy thôi! - Sau cùng anh vẫn không nói ra được tất cả.

Hồ Anh Vũ khẽ cười, cũng không có ý định truy hỏi.

- Về chuyện gặp mặt giữa hai bên gia đình, chắc không thể thực hiện được. - Hàn Quốc Cường khó xử nói, trong lòng thấy có lỗi khi phải nói ra điều này.

Hồ Anh Vũ gật nhẹ đầu, cô hoàn toàn hiểu rõ.

Hàn Quốc Cường cho rằng Hồ Anh Vũ vì câu nói của anh mà tức giận, anh mỉm cười kéo cô vào lòng, an ủi. - Anh xin lỗi!

Hồ Anh Vũ ngẩng đầu lên nhìn anh, đoạn cô khẽ bật cười. - Không quan trọng. - Nói rồi, trước khi xoay người đóng cửa, cô nghiêng đầu buông một nụ cười không rõ ý.

- Không đi gặp ba mẹ anh nữa, chúng ta kết hôn luôn!

Hàn Quốc Cường một mình đứng ngẩn người trước cửa nhà Hồ Anh Vũ. Sao anh có cản giác, có chỗ nào đó sai sai nhỉ?

Trước khi đạp mạnh chân ga, anh vẫn không thôi suy nghĩ về một vấn đề.

- Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play