Hồ Anh Vũ mặt mày tối sầm lang thang trên lề đường vắng.
Chết tiệt! Cô biết mà, hôm nay chẳng phải là ngày tốt lành gì.
Đầu tiên là giầy gãy gót, sau là ngã xẩy tay, cuối cùng là ôm biển số xe của thằng bạn trai cũ về nhà.
- Mẹ kiếp! Hàn Quốc Cường, coi như anh giỏi.
Hồ Anh Vũ buột miệng chửi thề một câu.
Càng nghĩ lại càng thấy bực. Có thể Hồ Anh Vũ, cô, không yêu anh ta thật nhưng việc anh ta phải dẫn theo cô "bồ nhí" đến ra mắt cô là không thể chấp nhận được.
"Anh Vũ, chúng ta chia tay thôi."
Hồ Anh Vũ không yêu Hàn Quốc Cường nên cô không giận, cô chỉ điên vì anh ta giám coi thường cô.
Trên đời thiếu gì cách để nói lời chia tay. Hàn Quốc Cường có thể hẹn riêng cô ra nói chuyện hay chỉ đơn giản là gọi một cú điện thoại cô cũng sẽ vui vẻ gật đầu "được, em chấp nhận lời chia tay." vậy mà cái tên mặt búng ra sữa ấy lại chọn ngay cái cách tồi bại nhất. Hỏi xem một người thần kinh có biết điên là gì không?
Hồ Anh Vũ nhìn lại hai nửa tấm biển số xe trong tay mà lòng nuốt không trôi cục tức này.
Đúng là ngày đó cô có mắt như mù, sao lại có thể chọn phải loại người gian lanh này chứ?!
- Áaaaa... không nhịn được nữa rồi. Mình phải quay lại cho anh ta một trận mới được.
Với một người nghĩ gì nói nấy như cô, thật sự nhẫn nhịn là một vấn đề. Nếu còn phải tiếp tục nhịn, cô sợ mình sẽ chết vì nghẹn...
Nghĩ là làm, Hồ Anh Vũ xoay người hùng hổ chạy về hướng ngược lại.
Gì chứ? Chỉ là nhận của anh ta một cái biển số xe thôi mà, cô sẽ trả. Hồ Anh vũ này không nợ ai bao giờ, dù có phá sản cũng không nợ!
- Ơ...
Đang bước vội chợt Hồ Anh Vũ đột ngột đứng lại, khuôn mặt giãn ra biểu lộ vẻ bất ngờ, ngỡ ngàng hơn hết là sự vui mừng.
Trước mặt Hồ Anh Vũ, con limosin màu đen tuyền sừng sững như một con tuấn mã bảnh mắt đỗ trước một gian shop hàng hiệu.
Thú thực, cô chưa từng được nhìn con xe nào bảnh mắt đến vậy, nhưng còn đẹp hơn phải kể đến tấm biển số xe màu đen trắng trên nền đen của con xe sang trọng.
Hồ Anh Vũ mở to hai mắt, hết nhìn những con số trong tay rồi lại nhìn đuôi con xe trước mặt "0001" chính xác, nó chính là thứ cô đang cần.
- Ô hô!
Hồ Anh Vũ kìm lòng không được bét lên một tiếng. Rón rén như một kẻ ăn trộm lại gần chiếc xe.
Chẳng buồn nghĩ nhiều, Hồ Anh Vũ quăng luôn hai nửa tấm biển số xe trong tay, quay ra tỉ mỉ nghiên cứu cách khai quật món bảo vật mới này.
Sau một hồi ngó ngang, ngó dọc, thử đông, thử tây, cô vẫn không sao tháo nó ra khỏi con xe này được.
Hồ Anh Vũ thở dốc ngồi ngả ra một bên xe.
Không tháo được!
Chợt, một tia sáng léo lên trong đầu, Hồ Anh Vũ vội đứng dậy, lục lọi trong túi sách một hồi lôi ra một chùm chìa khóa.
Cô tận tình với công việc trước mắt mà chẳng hay xung quanh từ lúc nào đã đông nghẹt người.
-Được rồi!
Hồ Anh Vũ lất tay quệt đi những giọt mồ hôi trên trán, miệng nở nụ cười đến tận mang tai khi thấy con ốc dần dời khỏi vị trí ban đầu.
- Cuối cùng cũng xong.
Cô cầm tấm biển trên tay mà trong lòng sướng như điên dại.
Hồ Anh Vũ còn đang chìm trong niềm vui thì nghe sau lưng mình có người hét to.
- Này, cô kia, cô nghĩ mình đang làm gì vậy hả?
Hồ Anh Vũ đứng bật dậy theo bản năng, những giọt mồ hôi mới lau đi, những giọt mới lại tiếp tục chảy xuống.
- Tôi... tôi có làm gì đây.
Cô chối biến.
Người xưa có câu "có tật giật mình" đúng là kiểu của Hồ Anh Vũ bây giờ đây.
Nếu không làm gì sao phải chạy?
- Cô kia, đứng lại.
Hồ Anh Vũ sợ quá chạy một mạch mà chẳng giám quay đầu nhìn lại.
Cô cứ chạy, cứ chạy, cho tới khi không còn nghe thấy tiếng người gọi to ở phía sau.
Giờ nhìn lại đằng sau cô mới thấy mình có tiềm tố tham gia chạy ma la tông đường dài!
Coi như có qua có lại, cô lấy biển số xe của anh ta, đổi lại anh ta đuổi theo cô... vậy là hòa.
Trời! Đây là kiểu cân đo đong lường gì kì vậy?!
Khom người một lúc cho đỡ mệt, Hồ Anh Vũ đứng thẳng người. Suy nghĩ dứt khoát, lôi từ túi xách ra chiếc điện thoại màu bạch kim.
Ngón tay thon dài nhanh chóng di chuyển trên màn hình phẳng, nhập một dãy số đã quá quen thuộc, cô thở mạnh đứng dựa vào tường.
- Anh đang ở đâu, tôi có thứ muốn đưa.
Giọng Hồ Anh Vũ lúc này mang một giọng điệu lạnh lùng hiếm thấy. Nếu đã xác định chia tay thì xem như đã là người xa lạ. Mà đã xa lạ thì không cần thiết phải tỏ ra thân mật làm gì cho mệt.
- Anh Vũ, em đang khóc à?
Đầu bên kia giọng điệu người đàn ông pha chút phiền muội cất lên.
Khóe môi Hồ Anh Vũ co giật nhẹ, không hiểu anh ta nghe kiểu gì lại thành ra cô đang khóc vậy trời?!
- Tôi đang cười! - Cô khẳng định.
Đầu giây bên kia im lặng một lát đan xen cả những tiếng thở nặng nề.
- Để lúc khác đi, bây giờ anh không rảnh.
- Không sao! Tôi tới chỗ anh. - Cô quả quyết.
Lại một hồi im lặng nữa, tưởng như anh đã bỏ quên thời gian. Một lúc lâu sau đối phương mới chậm rãi lên tiếng.
- Anh vẫn chưa đi.
Hồ Anh Vũ ngẩn người nhìn điện thoại trong chốc lát.
Sao cô nghe ra, trong lời nói của anh ta cả sự mệt mỏi nhỉ?
Hồ Anh Vũ lắc mạnh đầu xua tan dòng suy nghĩ. Chắc cô bị viễn tưởng rồi.
"Thôi kệ, dù sao anh ta cũng chẳng còn liên quan gì tới mình nữa."
Trong bất giác Hồ Anh Vũ ngẩn đầu lên, đôi môi đào hơi hé mở.
Vẫn là người tính không bằng trời tính!
Không biết chạy kiểu gì, cô lại chạy đến trước quán cà phê nơi Hàn Quốc Cường hẹn gặp cô trước đó... à, còn có "con bò sữa" mới của anh ta nữa chứ...
Hồ Anh Vũ nhếch môi cười mỉa, hít một hơi thật sâu, sửa sang lại quấn áo trên người, cô sải bước lớn vào bên trong.
Vì đã biết trước vị trí Hàn Quốc Cường ngồi nên cô chẳng mất chút công sức đã tìm ra chỗ.
Đôi chân Hồ Anh Vũ vẫn nhanh nhẹn bước về phía trước trong khi mắt chẳng rời khỏi Hàn Quốc Cường nửa giây.
Hồ Anh Vũ, cô, tự nhận mình không phải là loại người ít nói. Vì vậy, cô không có khái niệm giữ im lặng trong mấy phút đầu ngồi.
- Ồ, cô bồ mới của anh đâu rồi? - Cô cười mỉa.
Dù có là kẻ ngốc cũng biết Hồ Anh Vũ đang ám chỉ điều gì, trong khi đó, Hàn Quốc Cường là người thông minh, không có lý do gì anh ta không hiểu.
Quả nhiên lông mày Hàn Quốc Cường chau lại, nhưng tuyệt nhiên không hề mở miệng nói.
- Người tình cũng giống vậy thôi.
Hồ Anh Vũ cứ ngỡ Hàn Quốc Cường cố chấp với tên gọi nên hào phóng thêm cho "bò sữa" nhà anh ta một cái tên gọi mới.
Mặt Hàn Quốc Cường tối sầm lại, phải như rất mất kiên nhẫn, anh mới chịu mở miệng, nhưng lại có vẻ như rất khó nói.
- Anh Vũ, anh...
- Không cần phải nói, tôi có thể tự hiểu được.
Hàn Quốc Cường ngớ người trong giây lát, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạ rồi nhanh chóng lụi tàn.
Hồ Anh Vũ mặt mày không biến sắc lôi từ trong túi sách ra tấm biển số xe vừa trộm được đặt trước mặt anh ta.
- Đây là trả anh, từ bây giờ chúng ta không ai nợ ai.
Dứt lời cô không để Hàn Quốc Cường có cơ hội mở miệng đã nhanh vội cầm túi sách bỏ đi.
***
Có thể cô sẽ chẳng bao giờ nghe được câu anh nói - Anh Vũ, xin lỗi.
Hàn Quốc Cường hai tay nâng nhẹ tấm biến lên, nâng niu, xem nó như một món bảo vật quý giá.
Trong chuyện này, hơn ai hết, anh là người đau khổ nhất, ngưng ý trời đã định, anh và Anh Vũ sinh ra không phải là để giành cho nhau.
- Khụ... khụ... khụ...
- Quốc Cường? Anh sao rồi?
Từ phía sau một đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa đều nhịp thở cho anh.
Mất một lúc lâu, Hàn Quốc Cường mới từ từ hồi lại, nhưng mặt mày lúc này đã tái xanh không còn nhìn ra vẻ mặt hồng hào lúc trước.
- Quốc Cường, anh phải đi bệnh viện thôi, cơ thể anh thức sự chịu không nổi nữa rồi.
Hàn Quốc Cường hai mắt lim dim, anh khó nhọc lắc đầu.
- ... Vậy, chúng ta về nhé?
- Được!
Giọng anh thâm trầm như vớt lên từ vực thẩm, cứ như thể chỉ cần nói nhiều hơn một chữ, anh sẽ chẳng bao giờ nói được nữa.
Nhận được cái gật đầu từ Hàn Quốc Cường, cô gái bên cạnh nắm lấy tay anh, đỡ cả người anh đứng dậy.
- Tấm biển...
Ngay cả trong lúc nói không nổi, anh vẫn không quên món đồ trước mặt.
Giúp anh cầm tấm biển, nhưng Hàn Quốc Cường không chịu, anh muốn tự mình cầm lấy nó, xem như đây là món quà cuối cùng Hồ Anh Vũ tặng anh.
- Hà Như, vất vả cho em rồi.
Hà Như nghiêng đầu nhìn sang anh, cô muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại chọn cách giữ im lặng.
Hà Như là một cô gái xinh đẹp, cô tốt bụng, điều đó anh thấy, chỉ là anh không hiểu, trong bao nhiêu người, tại sao cô lại chọn giúp anh.
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Hàn Quốc Cường quan sát cô trong giây lát xong bỗng nhiên mỉm cười - Không có gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT