Vào mỗi khoảnh khắc con người lại có những cung bậc tình cảm khác nhau, nó có thể là buồn, vui, ghét, hận, nhưng tất cả nó đều bị một thứ gọi là cảm xúc chiếm giữ.
Hà Như hiểu rõ trái tim mình muốn gì, nhưng cô thà ích kỉ với bản thân cũng không muốn vì mình mà ích kỉ với người cô yêu.
- Tại sao phải nói dối? - Hà Như ở bên cạnh đau lòng hỏi.
Hàn Quốc Cường lặng yên một lúc lâu, đôi mắt màu hổ phách vô hồn nhìn xa vô định.
Tại sao ư? Chính anh cũng không biết, chỉ là ý trí mách bảo anh phải làm vậy. Tình yêu của anh, không bao gồm cả việc độc chiếm, anh nguyện một lần nữa buông tay, vì người con gái anh yêu thương nhất.
- Không lẽ anh can lòng nhường Anh Vũ cho Tần Duệ Minh? - Hà Như hỏi với thái độ bức xúc, yêu là phải giành giật, không phải sao?
Hà Như lặng lẽ buông rèm mắt xuống, trong đôi mắt màu trà thoáng lướt qua một tia đau thương, nhưng, khái niệm đó dường như không thể áp dụng được trên người cô.
Hàn Quốc Cường khẽ nhếch một bên môi, không ai nhìn ra cảm xúc của anh lúc này. Nhưng Hà Như biết, nó chắc chắn không phải niềm vui.
- Không phải, chỉ là cho em ấy một cơ hội lựa chọn.
Hà Như nhíu chặt chân mày nhìn người đàn ông cô yêu. Rốt cuộc, tình yêu của anh rộng lớn bao nhiêu? Sẵn sàng nhường tất cả mọi thứ tốt đẹp cho em trai mình, hay chỉ là nguyện lòng chừa cho cô gái mình yêu một lối thoát? Nhưng Hà Như cũng không hề biết, cô cũng như anh, đề là những con người cao thượng, thế nhưng, cao thượng thật sự tốt...
Màn đêm buông xuống là lúc bóng tối ngự trị.
Hồ Anh Vũ, bó gối ngồi trên giường.
- Gọi tao có gì không?
Ở đâu giây bên kia đối phương ngẩn người rồi bỗng hét lên.
- Hồ Anh Vũ mày chán sống à?
Hồ Anh Vũ đầu đầy hắc tuyến. Đây là thái độ gì?
Trình Hoa thở dài một hơi, xong khẽ nói.
- Báo với mày một tin, chuyện công ty đã được giải quyết rồi.
Hồ Anh Vũ không lấy làm ngạc nhiên, từ lúc Hàn Quốc Cường báo với cô tin này, cô cũng biết, Trình thị đã bình an, chỉ là, không ngờ, Tần Duệ Minh lại có năng lực lớn đến vậy. Kể từ lúc bắt đầu thỏa thuận tới giờ cũng chưa đến 12 canh giờ.
- Đến nhà tao đi, tao đãi mày ăn khuya. - Trình Hoa hào hứng nói.
Cô có nên báo với anh một tiếng trước khi đi hay không?
Hồ Anh Vũ phân vân, nhưng cô đâu biết anh ở đâu mà tìm. Nghĩ vậy cô cầm túi xách đi thẳng xuống nhà.
- Em định đi đâu?
Hồ Anh Vũ giật mình, theo bản năng cô quay đầu tìm nơi phát ra tiếng nói. Trước cửa thư phòng, Tần Duệ Minh đứng dựa vào một bên cửa lạnh lùng nhìn cô lên tiếng.
Vậy mà cô tưởng anh đã ra ngoài.
- Em về...
Hồ Anh Vũ chưa nói hết câu, nhưng nhìn vẻ mặt mỗi lúc một khó coi của anh, cô không có dũng khí nói tiếp nữa.
Tần Duệ Minh tức giận bước tới vác cô trên vai, đi lên lầu.
Bị đau, mặt Hồ Anh Vũ không ngừng nhăn lại.
Dùng chân đóng mạnh cửa. Anh đổ người đè chặt cô xuống giường. Hồ Anh Vũ hoảng sợ, vội nhắm chặt hai mắt. Thế nhừn, Tần Duệ Minh chỉ chống người nằm trên cô mà không hề có động thái tiếp theo.
Lúc này cô mới giám buông tiếng thở dài nhẹ nhõm.
- Muộn rồi, em phải về...
Tần Duệ Minh đã phải rất cố gắng đề không làm cô tổn thương, nhưng người phụ nữ không biết điều này lại tiếp tục dùng những lời nói đó lặp lại với anh. Về nhà? Làm gì có chuyện đó.
Tần Duệ Minh nắm chặt cằm Hồ Anh Vũ khiến cô đau đến khó thở. Giọng anh đặc lại như vọng lên từ địa phủ.
- Em coi tôi là cái gì? Yêu cầu của em, tôi đã thực hiện, giờ tới lượt em thực hiện những gì tôi nói. Ba tháng, trong ba tháng ở bên cạnh tôi, em không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải ở trong căn biệt thự này.
Hồ Anh Vũ nằm ngửa người trên giường đau đớn nhắm chặt hai mắt, bên khóe mắt cô những giọt nước mắt như những viên chân trâu lần lượt rơi xuống làm ướt đẫm hai bên tóc mai cô.
Hình như đã đợi quá lâu, Trình Hoa không đủ kiên nhẫn gọi tới.
Nhìn cái tên không ngừng nhấp nháy trên màn hình, Hồ Anh Vũ vội ngồi dậy, lấy tay lau qua loa nước mắt. Cô hắng giọng xong khẽ nói.
- Xin lỗi, tao đột nhiên có việc lên chắc không tới được.
- Rất quan trọng sao? Có cần tao giúp gì không? - Trình Hoa lo lắng hỏi han.
- Không có gì. Xin lỗi mày nhé!
- Không sao, tao cũng có việc. - Giọng Trình Hoa buồn buồn rồi im hẳn.
Điện thoại đã ngắt, Hồ Anh Vũ cúi đầu cười trừ hai tiếng. Nói dối Trình Hoa, cô thấy mình có lỗi quá.
Bên kia, Trình Hoa sau khi tắt máy thì đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Nơi đó, chiều giờ vẫn có một bóng người.
Trình Hoa không kìm được, đưa tay ngăn những tiếng nấc nơi cổ họng. Tại sao phải tự đày đọa mình như vậy? Buông tay, không phải là cách tốt nhất sao? Thế Lãm...
- Hoa Hoa, mở cửa cho anh đi. Anh nói rồi, hai người bọn anh đã kết thúc, cô ấy cũng đã tìm được người yêu mới, tháng sau họ sẽ kết hôn. Người anh yêu là em, dù biết giờ nói những lời này là vô nghĩa nhưng anh vẫn muốn em biết, anh yêu em! Mặc kệ em có tha thứ cho anh hay không, nhưng anh sẽ không buông tay, cho dù có chết tuyệt đối cũng không buông tay.
Hồ Anh Vũ đang chờn vờn chìm vào giấc ngủ, thì ngoài cửa chợt vang lên những tiếng gõ cửa đều đặn. Cô mắt nhắm mắt mở tung chăn đứng dậy.
Bên ngoài, Hà quản gia đang đứng với một chiếc vali màu đỏ trên tay.
Hồ Anh Vũ cũng đã phần nào tỉnh ngủ. Cô đứng thẳng người, mở rộng cửa để ông vào nhưng quản gia Hà dường như chỉ định đứng ở cửa nói xong rồi sẽ đi.
- Đồ của phu nhân, ông chủ kêu tôi đem lên cho ngài.
Hồ Anh Vũ cúi đầu nhìn theo hướng mắt ông. Đây không phải là đồ đạc của cô khi qua Los Angeles sao? Hẳn mẹ anh đã giúp cô thu dọn rồi gửi về.
- À, có chuyện này tôi muốn nói với phu nhân.
Hồ Anh Vũ hiếu kì. - Ông cứ nói.
- Nếu phu nhân rảnh, tôi mong phu nhân hãy quan tâm tới ông chủ hơn một chút. Hai năm nay, số lượng rượu mà ngài ấy uống vượt xa so với sức dạ dày của ngài ấy có thể chịu được. Có mấy còn phải cấp cứu vào lúc nửa đêm. Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu lỗi là ở ông chủ, tôi mong phu nhân hãy vì nể mặt lão già này mà tha thứ cho ngài ấy một lần. Số phận của ngài ấy có thể tốt đẹp hơn người khác, nhưng vận mệnh của ngài ấy, thì chẳng tốt đẹp hơn bất cứ ai. Khi còn nhỏ, ngài ấy đã phải chịu tổn thương một lần, tôi không muốn, tổn thương đó sẽ không lặp lại trên người ông chủ. Tôi được nhận vào làm ở Tần gia sau khi ngài ấy vượt qua cơn khủng khoảng hồi nhỏ. Dù chỉ được nghe kể từ những người làm trong nhà, nhưng dù sao, tôi vẫn được coi là người đã ở bên ngài ấy từ bé, nên với tôi ông chủ là người thân, cũng như là con cái.
Phu nhân hiểu những gì tôi đang nói chứ?
Hà quản gia yên lặng một lúc lâu. Ánh mắt dường như có hơi ai oán nói tiếp.
- Hiện giờ ông chủ đang ngồi trong thư phòng uống rượu một mình. Tôi có thể nhờ phu nhân qua bên đó một lát không?
Hàng mi dài rũ xuống che đi sự hoảng loạn trong đáy mắt. Hồ Anh Vũ xoay người đón cửa phòng.
Nửa đêm, Tần Duệ Minh tỉnh dậy thấy có một chiếc chăn đắp trên người. Anh ngẫu hứng ném nó lên trên bàn rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
- Ông chủ, ngài tỉnh rồi. Chắc trong người khó chịu lắm, để tôi pha cái gì mát cho ông chủ.
Không trả lời ông, Tần Duệ Minh đi thẳng lên lầu.
- Phu nhân đâu?
- Dạ, cô ấy chăn sóc cậu cả đêm, vừa mới đi nghỉ rồi ạ.
Tần Duệ Minh thoáng sững người, đoạn anh khẽ gật đầu tiếp tục cất bước. Lúc đi đến phòng ngủ, anh bỗng mỉm cười quay đầu nói với Hà quản gia.
- Cháu không sao, bác sớm nghỉ ngơi đi nhé.
- Vâng, thưa ông chủ! - Hà quản gia cúi đầu dùng kính ngữ.
"Vũ nhi, em đang nghĩ gì vậy?"
Tần Duệ Minh cẩn thận ngồi xuống giường, chỉ sợ làm người phụ nữa đang ngủ nào đó thức giấc.
Hà quản gia nói cô đã ở bên anh xuất đêm. Không phải nói không còn yêu anh sao? Sao còn quan tâm anh đến vậy?
Trong mơ, cô cảm nhận được có ai đó dịu dàng hôn lên môi cô, cho cô một vòng tay ấm áp
Hồ Anh Vũ hơi cựa quậy người tìm một tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục ngủ ngon lành.
Cái cảm giác đó, thật sự chỉ là mơ?
Hồ Anh Vũ nghiêng đầu nhìn khoảng trống bên cạnh, đoạn cô thở dài đứng dậy tiến thẳng vào phòng tắm. Hôm qua thức đến 2 giờ sáng để trông coi Tần Duệ Minh, giờ cô vẫn còn buồn ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT