Trương chưởng quầy không chỉ là ông chủ của "An Khánh đường" mà còn là một đại phu có tiếng thường hỗ trợ cho nha môn.
Hồi trước ông có nghe một cháu trai của mình làm việc cho nha môn nói về một nữ pháp y giúp Lưu huyện lệnh phá án, còn nhờ Lưu huyện lệnh hỗ trợ tìm chỗ mở y quán, trong lòng của Trương chưởng quầy lập tức khó chịu.
Nha đầu này chỉ là một pháp y thôi, biết cái gì về y lý chứ? Chỉ biết dựa vào huyện lệnh, rõ ràng không có bản lĩnh thật sự!
Tóm lại trong lòng của Trương chưởng quầy cực kì xem thường Trần Mặc, bây giờ nàng còn không biết trời cao đất rộng tự xưng Trần thị y quán, đúng là không biết xấu hổ.
"Có thực lực thì có quyền thôi! Nếu ông cũng có thực lực thì cũng có thể lấy dòng họ của mình ra đặt." Xuân Hương cũng đã giải thích cho Trần Mặc biết về chuyện đặt tên, nhưng khi nghe Trần Mặc trả lời thì cũng hiểu, cũng cảm thấy cái tên này không có gì sai hết.
"Ông ấy là chưởng quầy của "An Khánh đường", đây là y quán duy nhất trong trấn." Hoắc Tử Kha âm thầm nói nhỏ bên tai Trần Mặc.
A, thì ra là tới kiếm chuyện!
Trương chưởng quầy bị câu nói vừa rồi chọc tứ tới vểnh râu, vốn muốn tới đây xem diễn thôi, không ngờ lại bị lôi kéo vào vở hài kịch này.
Trương chưởng quầy vừa là chủ của y quán duy nhất trong trấn vừa là đại phu hỗ trợ điều tra án của nha môn, mọi người ai gặp ông cũng đều kính trọng, ngay cả tri phủ tiền nhiệm cũng nể mặt ông ba phần.
Không ngờ bao nhiêu năm nay xuôi chèo mát mái như thế, hôm nay lại lòi ra một con nhóc nghi ngờ thực lực của ông.
"Hừ, lão phu cũng muốn biết thử xem thực lực của ta không bằng một con nhóc thật sao? Người được lão phu cứu chữa còn nhiều hơn gạo ngươi ăn nữa kìa. Ta muốn chống mắt nhìn xem một con nhác chỉ biết khám nghiệm tử thi thì có thể đứng trong trấn này bao lâu! Dừng nghĩ là ngươi có khuôn mặt tốt thì tri phủ sẽ kính trọng ngươi vài phần."
Ông đại phu này thật độc miệng! Ông ta dám ám chỉ Trần Mặc có gì mờ ám với Lưu Kỳ Quân nên mới mở được y quán! Đây đúng là ngâm máu phun người.
Ngay cả Lưu Kỳ Quân nghe thấy cũng đen mặt.
Lời này nếu truyền ra ngoài thì đối với một cô gái chưa chồng như Trần Mặc quả là một điều đáng sợ.
Đám người vây xem chủ yếu là tới xem náo nhiệt, vừa nghe thấy chủ của y quán này chính là nữ pháp y thần bí kia, lai nghe thấy chuyện mỹ nhân còn mờ ám với huyện lệnh.
Chuyện này quả thực là tin chấn động! Tuy rằng cổ đại không có phóng viên nhưng không gì có thể ngăn được tinh thần nhiều chuyện của mọi người.
Nhất thời có vài người trong đám đông bắt đầu chỉ trỏ về phía Trần Mặc và huyện lệnh, có người bội phục, có người khinh thường, có người nhiều chuyện, có người phỏng đoán... Tóm lại trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người đều tụ tập lại phía y quán của Trần Mặc, bàn luận rất hăng say.
Nhưng người của Triệu gia thôn mặc kệ họ, ân nhân mà bọn họ xem như châu báu, không thể tha thứ cho đám người dám nói xấu Trần Mặc.
Vương đại thẩm nóng nảy chỉ vào mũi của Trương chưởng quầy la hét, ai có sợ đắc tội ông ta chứ người của Triệu gia thôn bọn họ không sợ, y thuật của Trần tiểu thư không phải là thứ mà một tên đầu đường xó chợ như ông ta khinh bỉ.
"Lão già không có bản lĩnh thì đừng có mà lên mặt ở đây! Trần tiểu thư của chúng tôi không chỉ có bản lĩnh khám nghiệm tử thi giỏi, ngay cả y thuật cũng là hạng nhất! Ngươi có biết Trần tiểu thư đã chữa cho bao nhiêu người trong thôn của ta không? Ngươi cho là ai cũng như ngươi lấy mạng sống của người ta để trục lợi sao? Không sợ người ta cười tới rớt răng à! Nến biết trên đời này có một câu nói... là gì nhỉ... a đúng rồi, không nên vung đao trước mặt quan công, ha ha ha!"
Vương đại thẩm không hỗ danh vương lạt tử nổi tiếng gần xa, lời nói vừa thâm thúy, giọng lại lớn, mọi người trên đường đều nghe rất rõ, vài câu thôi đã khiến Vương chưởng quầy tức nổ đom đóm mắt, nhưng hắn lại lo lắng cho sỉ diện của mình nên không tiên đứng lớn giọng cãi tay đôi.
Người của Triệu gia thôn cũng cười thật to theo Vương đại thẩm, trên đường cũng có vài người từng bị Vương chưởng quầy khinh thường nên nghe thấy lời chửi của Vương đại thẩm cũng không nể mặt ai cười to ra tiếng, cái này không phải do lời của bà buồn cười mà do sắc mặt của Vương chưởng quầy đổi màu liên tục như con tắc kè bông trông rất vui.
Trong mắt của Trần Mặc, Vương chưởng quầy chỉ giống một con hát đang hát tuồng thôi, không có gì đáng lo, cho nên cũng không mấy để tâm lời khiêu khích của Vương đại thẩm, Xuân Hương thì cực kì tốt bụng rót cho Vương đại thẩm một ly trà cho thong cổ mát họng.
Khuôn mặt già nua của Vương chưởng quầy bây giờ đã xanh lét! Đôi mắt vốn có chút đục bây giờ càng khó nhìn hơn, trong mắt có tia tức giận oán độc, ánh mắt lập tức ra hiệu cho một nam tử trung niên trong đám đông, nếu tiểu nha đầu này đã không biết điều như thế này thì ông cũng không ngại dạy cho nàng một chút đâu!
Nam tử trung niên nọ tên là Quý Hải, là lưu manh nổi danh ở Mã Liên trấn, hắn cũng chưa làm gì gọi là tội ác tày trời nhưng ngày nào cũng đi trộm cướp, khi thiện sợ ác, là người mà ai cũng ghét.
Tuy hắn là người tiểu nhân như thế nhưng cũng có nguyên tác làm người, có ân thì tất báo.
Mấy tháng trước trong người của Quý Hải có chút không khỏe, thân thể gầy xuống rất nhanh khiến hắn rất lo lắng, nghĩ tới ngày chết không còn xa nữa, hắn lập tức tới tìm Trương chưởng quầy, sau khi uống thuốc đều đặng thì hắn vẫn còn gầy nhưng không sụt cân nhanh như lúc đầu nữa, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Từ đó Quý Hải coi như thiếu Trương chưởng quầy một cái ân tình, hễ ông ta mở miệng nhờ cái gì thì hắn sẽ giúp hết mình.
Vì thế cơ hội giúp đỡ đã tới.
Quý Hải nghênh ngang bước ra từ trong đám đông, lập tức đi về phía Trần Mặc, càng tới gần nàng, ánh sáng mờ ám trong mắt hắn càng thịnh, hắn dừng lại ở chỗ cách Trần Mặc và Hoắc Tử Kha khoảng mười thước, hai mắt hận không thể dính luôn lên người Trần Mặc.
Đúng lã mĩ nhân hiếm thấy!
Trong lòng Quý Hải âm thầm chảy nước miếng không ngừng nổi dâm ý lên, nếu không có Lưu huyện lệnh bên cạnh, chắc chắn hắn ta sẽ nhào tới đùa bỡn mĩ nhân một phen.
Nhưng hắn đã lỡ đáp ứng Trương chưởng quầy rồi nên nhất định phải diễn tròn vở kịch hôm nay.
"Nếu y thuật của ngươi kì diệu như thế vậy thì trị bệnh của Quý Hải ta đi! Bệnh của ta đ4 là bệnh lâu năm, mời vài đại phu rồi cũng không thể chữa khỏi, nếu mĩ nhân đã dám tự xưng "Trần thị y quán" thì chắc sẽ chữa khỏi cho ta chứ nhỉ?"
Quý Hải cười đáng khinh, khi nói tới từ "Mĩ nhân" còn đá lông nheo với Trần Mặc, tuy sắc mặt của nàng vẫn không chút thay đổi nhưng Xuân Hương đã tức tới bốc khói đầu, hận không thể nhào tới móc mắt tên chết tiệt kia.
Trên mặt Trương chưởng quầy cũng không có bao nhiêu cảm xúc nhưng trong lòng thì không ngừng cười giễu: để xem ngươi ứng phó ra sao!
Bọn họ đã có âm mưu từ trước, Quý Hải giả bệnh, nếu Trần Mặc biết thời biết thế nói có bệnh thì có thể vạch trần bộ mặt thật của nàng ta, nếu nàng ta nhìn ra không có bệnh thì sẽ lập tức nói chỗ này đau chỗ kia đau.
Tóm lai, hôm nay Trần Mặc nhất định phải mất mặt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT