Bây giờ là giờ ngọ của một ngày mùa hè nóng bức, bình thường giờ này mọi người trong phủ Trình gia đều ngủ trưa cả nhưng hôm nay thì lại khác, Trình phủ hôm nay xảy ra một chuyện lớn.
Đại sảnh của Trình Phủ.
Vẻ mặt của Trình Duẫn Tiên lo lắng vọt vào đại sảnh, ngay cả quan phục trên người cũng không thay ra, trên trán cũng mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả lưng áo, hình tượng bây giờ hoàn toàn khác với vị lão gia thường ngày nho nhã quân tử nổi danh.
Lão thái quân ngồi trong đại sảnh vừa thấy con trở về thì vội vàng chống quải trượng đứng lên khỏi ghế, chủ mẫu của Trình gia là Lý thị cũng đỡ lão thái quân ra nghênh đón.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao chuyện tiểu bá vương kia tế ngựa lại liên quan tới Liên nhi nhà ta?” Trình Duẫn Thiên một bên đón ly trà mà hạ nhân mang tới, một bên nóng nảy hỏi chuyện, hoàn toàn không còn cái gọi là phong phạm quân tử.
Lão thái quân hung hăng gõ quải trượng xuống đất, trừng mắt nhìn Lý thị đang đứng kế bên bà, “Còn không phải tại nữ nhi mà các ngươi dạy dỗ ra sao!”
Lý thị cảm thấy rất khó chịu nhưng bà ta cũng không biểu hiện ra bên ngoài, mặc dù đã qua bốn mươi nhưng vì bảo dưỡng tốt nên khuôn mặt vẫn phong tình như trước, đưa tay lấy khăn tay trong ngực áo ra lau thân thiết mồ hôi trên trán cho Trình Duẫn Tiên, “Phu quân, một thân mồ hôi thế này cẩn thân cảm lạnh”.
Tay áo làm bằng tơ lụa Tô Châu thượng hạng theo cánh tay thon thả nâng lên hạ xuống mà cũng trượt xuống dưới, một mùi thơm phản phất quanh mũi khiến Trình Duẫn Tiên cũng thả lỏng đôi chút.
Ông ta đón lấy cái khăn tay, tùy tiện lau sơ cái trán rồi trả lại cho Lý thị, giọng điệu vẫn vội vàng như cũ, “Nói nhanh đi, chuyện gì xảy ra” ánh mắt ông ta nhìn về phía vợ cả nhu hòa hơn một chút.
“Hôm nay Liên nhi và Mặc Mai cùng ngồi xe của phủ mà đi dạo phố ai ngờ lại đụng tới tiểu bá vương, phu quân người cũng biết Tạ tiểu bá vương này hay phóng ngựa rất nhanh trên phố, lại xém nữa đụng trúng Liên nhi của chúng ta, nữ nhi né qua một bên thì Tạ tiểu bá vương đã té ngựa. Chuyện tiểu bá vương kia té gãy chân còn trách Liên nhi nhà chúng ta được sao? Ta còn chưa nói tới chuyện Mặc Mai nha đầu còn bị thương ở trán nữa!”
Thời điểm nói đến Mặc Mai Lý thị còn dùng khăn tay lau lau khóe mắt, đôi mắt phượng dưới lớp khăn tay hơi nheo lại, trong mắt rõ ràng tràn đầy khinh thường.
Trình Duẫn Tiên bị hù cho nhảy dựng, “Vậy Liên nhi có bị gì không?” Trình Thanh Liên là nữ nhi mà hắn sủng ái nhất, nếu có chuyện gì không may thì…
“Liên nhi chỉ bị kinh sợ một chút thôi, không có chuyện gì, nhưng nha đầu Mặc Mai vẫn còn hôn mê chưa tỉnh” Tuy rằng đích nữ rất quan trọng nhưng lão thái quân vẫn không thích cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Lý thị.
Trình Duẫn Tiên thong thả đi qua đi lại vài bước trong đại sảnh, sau đó nói với hạ nhân, “Kêu đại tiểu thư tới đây, đi xem tam tiểu thư nếu có tỉnh rồi thì cũng gọi ra đây luôn đi”.
Nha hoàn thân cận của Trần thị thấy tình hình không ổn thì vội vàng chạy về Thiên viện, không vào cửa, chỉ đứng ở ngoài nói cho nha hoàn bên trong là lão gia cho mời sau đó lập tức đi.
Hồng Diệp nhíu mi một cái, lập tức bày ra tư thái đại nha hoàn nói, “Đều đứng ở cửa làm gì, không làm việc sao?”
Một tiểu nha hoàn cười tủm tỉm lộ ra má lúm đồng tiền, “Hồng Diệp tỷ, bộ tỷ không biết chuyện gì sao, tam tiểu thư bị ngã vỡ đầu, đầu óc càng ngốc hơn xưa!”
Trong mắt Hồng Diệp hiện lên một tia vui sướng khi người gặp họa, “Tử Chân, sao lại nói như vậy? Cái gì gọi là ngu ngốc hơn xưa chứ? Chuyện của các tiểu thư mà muội có thể tùy tiện nghị luận sao? Coi chừng bị đánh đó”
Mấy tiểu nha đầu thấy Hồng Diệp có vẻ giận thì vội vàng tản ra.
Trần Mặc đưa tay xoa xoa cái trán đau nhức, nhấc chân đi ra ngoài, nhưng vừa đi hai bước thì cái ót lại truyền tới một trận đau nhức, nhất thời trước mắt tối lại, loạn choạng lùi về phía sau.
Xuân Hương cuống quít đỡ Trần Mặc, “Tiểu thư người đừng dọa Xuân Hương. Vừa rồi khi người bị nâng về thì đầu đã chảy máu không ngừng, bây giờ người không thể tùy tiện vận động, nhanh nằm xuống đi!”
Trần Mặc chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó giữ chặt cánh tay của Xuân Hương mà chậm rãi ngồi xuống ghế.
Vào thời điểm vừa tỉnh lại, Trần Mặc quả thực không tin vào hai mắt của mình, rõ ràng khi nãy nàng còn đang thảo luận về tử thi với đồng nghiệp, đang muốn cùng vài học trò làm kiểm tra toàn diện cái xác vừa mới được chuyển tới, sao bây giờ lại ở một khuê phòng cổ kính của tiểu thư ngày xưa, thậm chí còn có một cô gái vận cổ trang gọi nàng là tiểu thư?
Tất cả chuyện này đúng là khó tin, nàng quanh năm đều quanh quẩn với mấy cái thi thể, đã sớm xem nhẹ việc sinh tử, lại càng không tin chuyện quỷ thần. Nhưng tình huống hiện tại lại khiến nàng khó chấp nhận, vậy nếu nói hiện tại chỉ là một giấc mộng thì tại sao cảm giác đau lại chân thực tới thế?
Không đợi Trần Mặc hiểu rõ ràng mọi chuyện thì Hồng Diệp đã xông vào buồng trong, thấy Trần Mặc đang day day cái trán đau thì có lệ thi lễ, “Tam tiểu thư, nếu người đã tỉnh thì hãy tới đại sảnh, lão gia cho gọi người”.
Tính tình của Hồng Diệp trời sinh mạnh mẽ, nói chuyện trước mặt vị tam tiểu thư này thì luôn ương ngạnh, tuy rằng có dùng kính ngữ nhưng ngữ điệu này thì… không biết ai chủ ai tớ đâu.
Xuân Hương vội vàng tiến lên hai bước, sốt ruột nhìn Hồng Diệp, “Không được đâu Hồng Diệp tỷ, tiểu thư vừa tỉnh dậy nên vẩn còn hơi đau đầu, hay là…”
“Hừ, chủ tử còn chưa mở miệng mà nha hoàn đã chõ miệng vào, là lão gia nói, nếu tam tiểu thư tỉnh lại thì đến đại sảnh ngay lập tức, chẳng lẽ ngay cả lời của lão gia ngươi cũng dám cãi?”
Hồng Diệp nói xong thì mặt Xuân Hương nhịn không được đỏ lên, lo lắng nhìn Trần Mặc lại nhìn qua Hồng Diệp, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Trần Mặc hít sâu một hơi, thong thả đưa tay xoa xoa cái băng sau ót, dùng sức ấn một cái “Tê!” Một cơn đau đớn rõ ràng truyền vào đại não của cô.
Dây thần kinh cảm thụ tiếp nhận được kích thích bên ngoài, sau đó phản xạ hình cung rất đầy đủ, đây là một cơ thể thực, không phải mơ.
Cho nên nói cách khác nàng đang ở một thế giới nào đó song song với thế giới của thế kỉ 21.
Trong đầu Trần Mặc bây giờ rất hỗn loạn, một người tôn sùng chủ nghĩa duy vật, lại đối mặt với không biết bao nhiêu là xác chết như nàng cũng không thể bình tĩnh lúc này.
Đáng tiếc là từ đầu tới cuối mặt của nàng vẫn vô cảm như vậy, một bộ mặt mà biểu cảm ít tới đáng thương, cho nên trong phòng này không ai phát hiện ra nội tâm đang rối rắm của nàng, không ai nghi ngờ vị tam tiểu thư này có gì dị thường, chỉ là cái mặt này khiến ai cũng nghĩ tam tiểu thư bị đánh trúng đầu nên ngu đi thôi.
Dọc theo đường đi Xuân Hương đỡ cánh tay của nàng đi theo sau lưng Hồng Diệp.
Bởi vì cái ót rất đau nên bước đi của Trần Mặc có chút hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy mình đang đi vào một cái viện cổ kính, băng qua một cái sân rộng, cuối cùng dừng ở trước một gian phòng.
Trần Mặc không biết vì sao dừng lại, nhưng lúc này nàng đã không còn hơi sức đâu mà thắc mắc nữa rồi, tất cả sức nặng của nàng đều đổ lên người Xuân Hương.
Hồng Diệp vén màn trúc, cúi người đi vào nhà chính, kính cẩn thi lễ, “Lão gia, phu nhân, tam tiểu thư đã tới”.
Trình Duẫn Tiên chỉ “ừ” một tiếng ý bảo hạ nhân lui ra, nhưng nghe thấy Trần Mặc tới thì ngay cả một ánh mắt dịu dàng cũng lười cho nàng, chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái sau đó lại ân cần hỏi han Trình Thanh Liên.
Lúc này Trình Thanh Liên đã ngồi ở một bên, thấy Trần Mặc vì bị bệnh mà khoan thai tới chậm thì không kiên nhẫn bĩu môi, “Mặc Mai muội muội đúng là càng lúc càng có mặt mũi nha, ngay cả phụ mẫu cũng phải chờ nãy giờ”.
Trần Mặc ngơ ngác nói lại một câu, “Ta cũng không bắt ngươi chờ”.
Ở hiện đại, trong mắt mọi người Trần Mặc chính là một quái nhân, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không biết, tất cả tinh thần đều tập trung lên khám nghiệm tử thi, con người cô cũng tâm cao ý ngạo nên nói chuyện chưa bao giờ cho người khác mặt mũi, bởi vậy nàng mới nổi danh là quái tai trong ngành pháp y, mọi người cũng không có ý kiến gì, dù sao thiên tài đều cổ quái.
Nhưng bây giờ thì khác, một câu đó hiển nhiên khiến mọi người tức giận, “Hỗn xược, Mặc Mai, ngươi dám nói chuyện như thế với tỷ tỷ à? Mới bị thương ở đầu một chút mà ngay cả tôn lão yêu ấu cũng quên luôn rồi à?” tách trà trong tay lão thái quân loảng xoảng rơi xuống đất, bà bị kích thích không nhẹ.
Mọi người trong nhà thấy lão thái quân bị chọc tức cũng đều tiến lên khuyên giải an ủi, Lý thị nhẹ nhàng vỗ ngực lão thái quân, ôn nhu nói, “Lão thái quân bớt giận, coi chừng sinh bệnh, nha đầu Mặc Mai có chút không hiểu chuyện, sau này con sẽ dạy dỗ lại. Mặc Mai, sao còn không giải thích với lão thái quân?” đôi mắt xếch sắc bén liếc về phía Trần Mặc không có một chút nhu tình, chỉ tràn ngập lãnh ý. Nhưng Trần Mặc cũng chỉ im lặng nhìn đàm người trước mắt diễn trò, nàng chỉ cảm thấy chỗ này thật ồn ào, có chút chán ghét mà nhíu mày, đang định nhấc chân muốn đi lại nghĩ tới ở đây cô cũng không có chỗ để đi thì đành ngoan ngoãn ngồi lại.
Lão thái quân thấy vẻ mặt của Trần Mặc không có chút hối cải, thì nắm chặt quải trượng quát lớn, Trình Duẫn Tiên thấy thế thì giành nói trước, “Hai người các ngươi nói rõ xem hôm nay rốt cục là xảy ra chuyện gì?” chuyện này liên quan tới vận mệnh đại sự của Trình gia, chuyện nhỏ nhặt của nha đầu kia cứ bỏ qua trước đi.
Trần Mặc sao mà biết xảy ra chuyện gì, dù sao cũng không liên quan tới nàng, vẩn yên lặng đứng một bên như cũ, căn bản không có ý trả lời. Bộ dạng yên lặng này đập vào mắt người Trình gia lại biến thành trước kia tam tiểu thư nhiều lắm cũng chỉ được coi là chậm chạp hơn người thường giờ đã thành ngu si luôn rồi.
Trình Thanh Liên khinh miệt nhìn Trần Mặc nói, “Nếu tam muội không muốn nói thì để con nói trước. Sáng sớm hôm nay đại tiểu thư của phủ Vương thượng thư mời các vị tiểu thư tới tâm sự, tam muội nhất quyết đòi đi nên con cũng không tiện từ chối”.
Thấy Trần Mặc không có phản bác, Trình Thanh Liên đắc ý nói tiếp, “Xe ngửa của phủ chúng ta đi qua ngõ thì gặp phải Tạ tiểu vương gia, con vốn muốn tránh không ngờ tam muội lại đột nhiên nhào ra ngoài đòi gặp tiểu vương gia, sau đó tam muội đứng không vững té ngã, đè tiểu vương gia té ngựa”.
Trình Thanh Liên không nhanh không chậm kể chuyện đồng thời ánh mắt không ngừng liếc về phía Trần Mặc, phát hiện từ đầu tới cuối nàng cũng không cãi lại một câu, trên mặt lộ vẻ ngu si (người tà yên lặng mà dịch thành ngu si là sao, bà này khinh người quá đáng) thì trong lòng cũng yên tâm, giọng kể cũng càng lúc càng lớn, bộ dạng căm phẫn giống như tất cả tai họa đều do vị tam muội kia làm ra.
Nghe Trình Thanh Liên nói thì Trình Duẫn Tiên cũng không có lập tức lên tiếng, lão thái quân thì tức giận đứng bật dậy, hung hăng gõ quải trượng xuống đất, căm tức nhìn Trần Mặc nói, “Mặc Mai, tỷ tỷ của ngươi nói thật sao?”
Trình Duẫn Tiên lại cảm thấy chuyện này có chút kì quái, nha đầu Mặc Mai này từ nhỏ tới lớn đều chậm chạp lại nhát gan, sao có thể đưa ra yêu cầu đi nhìn tiểu bá vương kia được? Tầm mắt nghi hoặc cũng dừng trên người Trần Mặc.
Trần Mặc nãy giờ cũng mù tịt, cho nên nếu vị tỷ tỷ kia có nói mọi chuyện thành nàng gian vị tiểu bá vương kia thì Trần Mặc cũng không thể cãi được cái gì, không biết chừng nguyên chủ của thân thể này làm thế thật thì sao, nàng cũng không thể chạy ra nói mọi chuyện không có liên quan tới mình. Vì thế Trần Mặc bày ra bộ dạng mặt than, không nói một lời.
Nha đầu Xuân Hương đứng bên cạnh nãy giờ muốn phản bác lời nói của Trình Thanh Liên, nhưng lại thấy ánh mắt hung ác của nàng ta chỉa về thì lời vừa tới miệng lại nuốt vào trong bụng, chỉ là trong lòng đang hò hét, “Sự thật không phải như thế! Các người vu oan tiểu thư rồi, rõ ràng là đại tiểu thư muốn nhìn Tạ tiểu vương gia nhưng tiểu thư ngăn cản, kết quả là đại tiểu thư làm ngựa của tiểu vương gia hoảng sợ mới đẩy tam tiểu thư ra ngoài mới hại nàng ấy bị thương!”
Mọi người đang ngồi đây thấy Trần Mặc không rên một tiếng, một chút ý tứ phản bác cũng không có, trên mặt cũng không có chút hối hận vẫn là bộ dạng ngơ ngác thì trong lòng không khỏi tức giận, yêu nữ này, bộ dạng bình thường, tính tình chậm chạp, bây giờ lại mang lại phiền toái lớn như thế cho gia đình, đúng là một khúc gỗ mục.
Trình Duẫn Tiên cũng không nói ra hoài nghi của bản thân, hung hăng trừng mắt liếc Trần Mặc một cái, nói với Lý thị, “Đem nó tới từ đường quỳ, ngày mai tới Tạ vương phủ thỉnh tội! Mặc kệ thế nào thì nhất định phải giải quyết êm đẹp mới trở về!”
Một câu mặc kệ thế nào của ông ta đã biến Trần Mặc thành người bị cả Trình gia bỏ rơi, người của Tạ vương phủ muốn đánh muốn giết gì thì tùy. Lý thị giả vờ kinh hoảng đồng ý, trong mắt xẹt qua nụ cười khinh bỉ.
Trình Duẫn Tiên nâng lão thái quân về Doãn Từ Viên, Trình Thanh Liên cũng đắc ý dào dạt mỉm cười nhìn Trần Mặc sau đó dẫn người hầu nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại Lý thị trong đại sảnh, hai mắt bà ta lóe lên ánh sáng nguy hiểm, gật đầu với ma ma tâm phúc phía sau, sau đó cũng rời đi.
Trần Mặc thì lại có vẻ cao hứng (mặt than mà cũng nhìn ra cao hứng hay không à, bà tác giả này có cặp mắt siêu thị rồi!) đi theo ma ma kia ra ngoài, trong lòng ngẫm nghĩ, rốt cục cũng thoát được đám phụ nữ ồn ào kia rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT