Năm ngày sau, Vận An thành đã khôi phục lại sự yên lặng vốn có, tuy có vài quan viên từ quan nhưng cũng không gây ra quá nhiều sóng gió, tất cả mọi chuyện đã được xử lý đâu vào đấy. Vụ án Vạn Hoành Đạt giả vẫn còn chưa được giải quyết nhưng Nguyên Thành đế đã âm thầm hạ lệnh cho Hạ Hầu Giác toàn lực điều tra.

Hơn nữa trong lời khai của các nhân chứng, trong thời gian Vạn Hoành Đạt nhậm chức ở Vận An thành thì ông ta đã tham ô rất nhiều, nhưng khi lục soát thì không thấy tiền tham ô kia đâu cả, vì thế nên Bách Lý Mị Vân đã bị áp giải về kinh để điều tra kĩ hơn.

Điều này khiến người của Bách Lý gia ở kinh thành hết sức hoang mang, hoàng thượng đang muốn xử lý Bách Lý gia hay sao? Đường đường là đích nữ của Bách Lý gia lại trở thành thê tử của tội thần, hơn nữa còn là tội thần nguy hiểm khiến người ta sợ hãi không thôi.

Nhưng lúc đi Bách Lý Mị Vân cũng không có vẻ gì là lo lắng, khi Hạ Hầu Giác nhìn thoáng qua nàng ta, nàng ta còn dùng ánh mắt miệt thị nhìn hắn, nói một câu, "Ngươi đừng quên ta không chỉ là phu nhân thái thú mà còn là tỷ tỷ ruột của quý phi." (hình như bà này suy nghĩ mọi chuyện hơi bị đơn giản rồi!)

Hạ Hầu Giác chỉ cười lạnh một tiếng, không thèm trả lời.

Mọi chuyện đã xong nên mọi người quyết định rời đi, bởi vì Triệu gia thôn cách kinh đô không xa nên lần này Trần Mặc vẫn đi cùng đám người Hạ Hầu Giác.

Lần trở về này không gấp gáp như lần đi tới đây, hơn nữa vì lo lắng cho bệnh tình của Liễu Thừa Phong nên tốc độ rất chậm, Trần Mặc, Liễu Thừa Phong và Xuân Hương vẫn ngồi chung một xe ngựa như trước, chẳng qua lần này không có nhiều đồ như trước cho nên không gian cũng có chút rộng rãi thoải mái.

Liễu Thừa Phong và Trần Mặc đều là người thích sách nên trên tay mỗi người đều cầm một cuốn, tốc độ lật sách nhanh tới chóng mặt, Xuân Hương thở dài trong lòng nhìn hai người này, có rất nhiều thắc mắc không dám nói ra.

Tiểu thư nhà nàng vốn là người không thích nói chuyện, luôn luôn mặt lạnh thì đã đành, sao hôm nay Liễu công tử cũng như thế?

Nàng nhớ là hôm đi thì Liễu công tử vẫn còn nói vài câu với tiểu thư mà, sao hôm nay lại không nói câu nào thế? Không lẽ có chuyện gì sao?

Không lẽ là chuyện Trầm công tử?

Không thể không công nhận, bạn Xuân Hương đã đoán chính xác.

Đã mấy ngày rồi Liễu Thừa Phong không gặp Trần Mặc, ngay cả lúc uống thuốc cũng là Xuân Hương tới chuyển lời cho nàng, mà hắn cũng không có lý do gì để tìm nàng.

Khóe mắt của Liễu Thừa Phong thỉnh thoảng liếc về phía bạn nữ nào đó, bây giờ đã là giữa trưa, ánh nắng xuyên qua sa liêm của xe ngựa chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mặc, lông mi thật dài buông xuống che khuất đi mắt hạnh của nàng, một vài cọng tóc rớt xuống cái trán trắng nõn.

Ở Tây Lam quốc cũng không có quy định gì đặc biệt đối với kiểu tóc của nữ giới, nhưng người đơn giản tùy ý như Trần Mặc thì không nhiều lắm, trên mái tóc đen như mun kia không có một cái trang sức nào, cho dù có cũng rất ít, ngay cả khuyên tai cũng không mang, trên người mặc một bộ váy tím nhạt có chút cũ ít họa tiết tới đáng thương, trên váy chỉ có vài cái hoa nhỏ linh tinh.

Nhưng cách ăn mặc đơn giản như thế không hề khiến vẻ đẹp của nàng giảm đi, ngược lại càng tôn lên khí chất trời sinh thanh quý, cho dù dung mạo nghiên lệ cũng làm cho người ta cảm thấy không thể xúc phạm.

Một Trần Mặc điềm tĩnh, tường hòa, ấm áp chìm đắm trong ánh mặt trời như thế giống như một vật sáng làm cho người ta nhịn không được mà tới gần.

Trái tim của Liễu Thừa Phong bắt đầu d0ap65 loạn.

Thu hồi ánh mắt của mình, hướng tầm mắt trở lại trang sách, đôi mắt của hắn càng lúc càng ảm đạm.

Câu nói ngày đó của Trầm Nam Chi không ngừng vang lên trong đầu hắn: Nếu không có Trần Mặc thì ngay cả duy trì mạng sống tới năm sau cũng là điều khó khăn với hắn.

Đang lúc tinh thần của Liễu Thừa Phong xuống dốc, đoàn xe đã dừng lại bên một con sông, tiếng nói của Hạ Hầu Giác từ bên ngoài truyền vào, "Mọi người nghỉ ngơi ở đây một lúc đi."

Nói xong thì nhảy xuống ngựa, đi tới một cái thân cây, ngồi xuống dưới mà chợp mắt.

Toàn Phong rất ngoan ngoãn dạo xung quanh một vòng, sau đó cúi đầu bắt đầu gặm cỏ.

Thuộc hạ của Hạ Hầu Giác cũng cầm bình đi tới bờ sông lấy nước, một số thì ngồi xuống nghỉ ngơi.

Đôi mắt của Xuân Hương đảo một cái, đột nhiên có một ý kiến lóe lên trong đầu nàng, "Tiểu thư, Xuân Hương ra ngoài lấy chút nước, nước trong bình cũng không còn nhiều lắm.

Trần Mặc không dời mắt khỏi trang sách, chỉ ừ một tiếng, sau đó lật sang một trang khác.

Xuân Hương vui vẻ thi lễ với Trần Mặc và Liễu Thừa Phong, sau đó đi ra ngoài, trong xe chỉ còn lại hai người.

Chờ tới khi Trần Mặc xem xong cuốn Nhật Huyệt Thư, ngẩng đầu lên thì phát hiện Xuân Hương đã đi đâu mất, nàng có chút mù mớ nhìn về phía Liễu Thừa Phong.

Không biết vì sao nhìn ánh mắt mờ mịt của Trần Mặc, tay của hắn lại có chút ngứa, thật muốn nhẹo cái mặt phấn nộn kia.

Liễu Thừa Phong bị suy nghĩ của mình dọa sợ, ho khan một tiếng, "Xuân Hương đi múc nước rồi."

Trần Mặc chỉ 'à' một tiếng, sau đó tựa lưng vào vách nhắm mắt dưỡng thần.

Thật ra trong lòng Trần Mặc cũng không hiểu vì sao sau chuyến viếng thăm của Trầm Nam Chi thì Liễu Thừa Phong lại kì lạ như thế, nay nàng lại không biết làm thế nào để đánh vỡ sự kì quái ấy nên chỉ đánh dùng cách này để trốn tránh.

Bên ngoài trời đang nắng ấm, lâu lâu lại truyền tới tiếng cười nói, lại có tiếng dòng nước chảy róc rách, tất cả thật yên tĩnh tốt đẹp.

Trong lúc mọi người thả lỏng nhất thì đột nhiên có mười mấy người áo đen bay từ trên trời xuống cắt ngang không khí yên bình, mỗi người đều cầm vũ khí trên tay, một chốc đã giết vài cẩm y vệ không kịp lấy vũ khí ra của Hạ Hầu Giác.

Chờ tới khi mọi người khôi phục tinh thần, Hạ Hầu Giác đã xông ra phản công, tú xuân đao vung lên đều có một cái đầu rơi xuống, thủ pháp của hắn cực kì nhanh gọn.

tên võ công lợi hại nhất trong đám áo đen thấy tình hình có vẻ không ổn, lập tức nháy mắt với thủ hạ, lập tức đổi chỗ với một tên áo đen bên cạnh, bắt đầu cuốn lấy Hạ Hầu Giác, mấy tên áo đen khác cũng vây lấy cẩm y vệ, triển khai một cuộc chém giết.

trong nháy mắt cát bay mù mịt, máu văng khắp nơi.

Tiếng vang thật lớn bên ngoài làm kinh đọng tới Trần Mặc, nàng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì nên muốn xốc màn xe nhìn ra, thì bị Liễu Thừa Phong cản lại, " Không được! Kiên nhẫn ngồi đây, chúng ta đi ra ngoài chỉ làm họ liên lụy thôi." một người là thư sinh đau bệnh quanh năm, một người là nữ tử yếu đuối, đi ra ngoài đó không chỉ không thể giúp gì mà còn làm liên lụy mọi người, mất nhiều hơn được.

Trần Mặc nghiêng người nghe ngóng, khuôn mặt vốn vô cảm cũng biến sắc, chỉ nghe thôi cũng biết tình hình chiến đấu bên ngoài rất kịch liệt! Trường hợp này phải nghe lời Liễu Thừa Phong, không nên ra!

Thực lục của hai bên ngang nhau, đều bị đối phương vây chặt, đều xem nhẹ cái xe ngựa cách đó không xa, đúng lúc này Xuân Hương và Thu Minh tùy ý ra ngoài một chút đã trở về, nhìn thấy một màn máu me như thế, trái tim của hai người đồng loạt bay tới cổ họng, nghiêng ngã lạo đảo chạy về phía xe ngựa, lại thấy gần xe có rất nhiều vết máu.

"Không! Tiểu thư..."

"Công tử!"

Xuân Hương và Thu Minh đồng loạt lalen6, hai người đều nghĩ Trần Mặc và Liễu Thừa Phong đã xảy ra chuyện, vội vã muốn giở sa liêm lên xem, nhưng hai người không ngờ rằng hành động đó lại hấp dẫn sự chú ý của tên thủ lĩnh đám áo đen, ánh mắt của hắn đảo qua, sau đó dùng một chiêu kim thiền thoát xác bay tới tấn công xe ngựa.

Trần Mặc và Liễu Thừa Phong nghe thấy tiếng gào bên ngoài thì nhảy dựng, hai người chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã xông vào, lúc ấy Trần Mặc ngồi ở bên ngoài , còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì tên áo đen kia đã đâm về phía nàng.

Trời đang trêu chọc nàng đấy ư, hai lần bị người ta ám sát rồi, đúng là không có thiên lý!

Nhưng không chờ Trần Mặc tuyệt vọng, đột nhiên một người vốn vô hại như Liễu Thừa Phong lại lật bàn tay một cái, một luồn nội lực mạnh mẽ bắn về phía tên áo đen kia, hắn thét lớn một tiếng, một ngụm máu thật lớn văng ra.

Ngay lúc bị thương nặng thế này, tên áo đen kia cũng không quên túm lấy Trần Mặc, cùng nhau lao về phía sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play