Trần Mặc có chút bất mãn gạt bàn tay to của Liễu Thừa Phong ra khỏi đầu mình, bỉu môi đi thẳng về phía trước, trong lòng lại nhịn không được mà đắc ý, hừ, tất nhiên là bổn tiểu thư thông minh hơn ngươi rồi!

Đôi mắt của Liễu Thừa Phong ngập tràn ý cười, thu tay mình lại, đi sát theo phía sau Trần Mặc đang đi về phía cửa lớn của phủ nha, bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là một tiểu nha đầu, thật ngây thơ. Nhưng chính hắn cũng không nhận ra ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng tràn ngập sủng nịnh, nếu bản thân hắn tự thấy chắc cũng sẽ bị dọa cho nhảy dựng.

Hai người vừa đi tới của thì liền có nha dịch tiến tới cung kính bẩm báo, "Liễu công tử, Thu Minh nói là bị đau bụng nên cần nghỉ ngơi một chút".

Trần Mặc thấy Liễu Thừa Phong có ý muốn đợi thì có chút bất mãn nói, "Không phải cũng rất gần sao? Chúng ta tự đi bộ được rồi, dù sao cũng sắp tới giờ châm cứu". nhưng thật ra thì Trần Mặc là đang ghét đám đông.

Liễu Thừa Phong do dự một chút nhưng một lúc sau cũng gật đầu với Trần Mặc một cái.

Không hiểu vì sao Trần Mặc lại cảm thấy nụ cười trên mặt Liễu Thừa Phong cứng lại nhỉ.

Nhưng một chút nữa thôi nàng sẽ hiểu nguyên nhân.

Lúc ba người đi, vì phủ nha cũng rất gần, chỉ cần đi bộ mười phút là đến nên cũng không ngồi cổ kiệu hay đi xe ngựa gì, bây giờ về thì tất nhiên hai người phải đi bộ về rồi.

Trần Mặc có chút nghi hoặc nhìn Liễu Thừa Phong, rõ ràng nàng nhớ nhà ở cái hẻm bên trái mà, sao hắn lại quẹo phải? Không lẽ nàng nhớ nhầm?

Bình thường Trần Mặc cũng không thích nhiều lời, huống chi ở Mã Liên trấn này nàng cũng không quen biết ai cả cho nên nàng vẫn yên lặng đi theo Liễu Thừa Phong.

Tuy Liễu Thừa Phong bệnh lâu năm nhưng chân hắn rất dài, cụ thể là Trần Mặc chỉ mới đứng tới vai hắn thôi nên hắn tất nhiên sẽ đi nhanh hơn nàng, hơn nữa chân ngắn của nàng đôi khi phải chạy vài bước mới đuổi kịp hắn.

Một người luôn thận trong, quan sát sắc bén như Liễu Thừa Phong không hiểu tại sao giờ phút này lại không phát hiện ra Trần Mặc không bắt kịp hắn.

Hai người vẫn duy trì như thế một lúc lâu, chạy càng lúc càng xa nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của căn nhà mà bọn họ đang ở, Trần Mặc có chút kinh ngạc, khi đi cũng chỉ có mười phút thôi, về thì nhiều nhất cũng hai mươi phút là tới rồi, so đi nãy giờ cũng gần một canh giờ rồi mà sao chưa tới?

"Liễu Thừa Phong, rốt cục là chúng ta đang đi đâu vậy?" rốt cục nàng cũng nhịn không được mà hỏi hắn.

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Liễu Thừa Phong bởi vì hoạt động mạnh mà có chút ửng hồng, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, Trần Mặc đứng một bên nhìn cũng thấy kì quái, bây giờ đã là mùa thu rồi, thời tiết cũng không quá nóng, sao hắn lại ra nhiều mồ hôi như thế?

Trên mặt của Liễu Thừa Phong có chút xấu hổ, ngay cả nụ cười ấm áp hắn cũng duy trì không nổi nữa, "Tiểu Mặc này, chúng ta... hình như chúng ta lầm đường rồi!" hắn ấp úng nói, khuôn mặt đỏ hồng, đầu cũng cúi thấp xuống giống như một đứa trẻ làm sao chơ trưởng bối phê bình.

Trần Mặc đột nhiên cảm thấy vô lực, đánh chết nàng cũng không nghĩ tới một người thông minh tuyệt đỉnh như Liễu Thừa Phong lại bị mù đường!

Nhớ tới hồi nãy nàng còn so sánh trí thông minh của mình với hắn, đột nhiên nàng thấy tự hạ thấp mình một bậc.

"Đi theo ta" bất đắc dĩ thở dài trong lòng, Trần Mặc dẫn Liễu Thừa Phong đi vòng trở lại phủ nha, vừa tới của thì thấy người hầu của Liễu Thừa Phong là Thu Minh đang lo lắng đi vòng vòng trước cửa, hắn thấy hai người thì lập tức chạy ra, "Công tử, sao người không đợi Thu Minh cùng đi! Lần sau người nhớ đợi Thu Minh, nếu không nô tài cũng không biết đi đâu để tìm người". Sau đó hắn mới cúi đầu cảm tạ Trần Mặc, "Cảm ơn Trần đại phu đã mang công tử nhà ta về".

Liễu Thừa Phong đứng ở một bên nghe Thu Minh nói thì đen mặt, là gan của thằng nhóc này càng lúc càng lớn, trước mặt Tiểu Mặc mà dám không nể mặt hắn như thế, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp hướng về phía Thu Minh, " Thu Minh, sao còn chưa đi? Lát nữa Tiểu Mặc còn phải châm cứu cho ta nữa".

Thu Minh nhìn thấy nụ cười trên mặt thiếu gia nhà mình thì da đầu run lên, vì sao hắn lại có cảm giác hôm nay sẽ có chuyện xấu xảy ra vậy cà?

Đột nhiên trong đầu của bạn nô tài nào đó lóe lên một tia sáng, đừng nói là công tử xưa nay sống vô cầu giống tiên nhân của nhà mình hôm nay rốt cục cũng thông suốt mà thích Trần đại phu nha? Vậy hành động khi nãy của hắn chẳng khác nào chán sống.

Nghĩ tới đây hắn lập tức cười chân chó đi tới trước mặt Trần Mặc, "Chắc Tiểu Trần đại phu cũng mệt rồi, vậy để nô tài khiên cái hòm thuốc này cho" lúc này Trần Mặc mới cảm giác được vai mình đau nhức, lại có một người tự nguyện như thế thì sao lại từ chối, lập tức đưa hòm thuốc cho Thu Minh.

Ai ngờ Thu Minh đi dẫn đường phía trước lại cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của thiếu gia nhà mình, ngay cả quay đầu hắn cũng không dám, không biết vì sao lại chọc công tử nổi giận.

Thu Minh ngoan ngoãn dẫn đường ở phía trước, Liễu Thừa Phong muốn phá vỡ không khí xấu hổ này nên hỏi Trần Mặc về kĩ thuật pháp y kì dị của nàng, "Tiểu Mặc, sao ngươi có thể phán đoán được cân nặng và chiều cao của người chết?"

Trần Mặc cũng là người luôn không cự tuyệt những người có tinh thần học hỏi, "Rất đơn giản, thông qua chiều dài của xương ta có thể phán đoán được chiều cao. Ví dụ như xương đùi, độ dài của xương đùi tỉ lệ với chiều cao của chúng ta, theo lí thuyết thì chiều dài xương đùi bằng một phần tư chiều cao của người thật. Còn cân nặng thì tỉ lệ với trọng lượng của xương và đường kính là đoán ra..."

Trần Mặc nói thao thao bất tuyệt, Liễu Thừa Phong cũng rất nghiêm túc lắng nghe, bất tri bất giác hai người đã tới nhà, nhưng không hề phát hiện Hạ Hầu Giác đang đứng trước cửa.

Đập vào mắt Hạ Hầu Giác là hình ảnh khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mặc nhuôm màu của tịch dương đang nghiêm túc nói về một đề tài nào đó, mà bạn thân của hắn vì chênh lệch chiểu cao nên nghiêng người lắng nghe lời nàng nói, cũng không ngừng gật đầu. Hai người bước đi dưới ánh mặt trời tràn ra hào quang vạn trượng, khiến người ta cảm thấy thích hợp tới lạ lùng.

Ngón tay thon dài hữu lực của Hạ Hầu Giác xoa cằm, âm thầm nhíu mi, không ngờ một người xưa nay mặt than như Trần Mặc lại có biểu tình lóa mắt như thế, thật tò mò không biết bọn họ đang nói gì.

Hai người tới gần mới phát hiện sự tồn tại của Hạ Hầu Giác, Liễu Thừa Phong mỉm cười chào hỏi, "A Giác đang chờ ta sao?" hai ngày nay A Giác rất bận, bậy giờ mới tới nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.

Hạ Hầu Giác miễn cưỡng rời khỏi cái cửa mà hắn đang lười biếng tựa vào, phi ngư phục (chắc là quan bào của anh ấy) phất phơ trong gió, trên trán cũng có vài giọt mồ hôi, mấy ngày không gặp nhìn hắn có vẻ mỏi mệt không ít, nhưng lúc này hắn lại có thêm chút lười biếng mị hoặc lòng người.

"Thừa Phong, mai chúng ta phải đi rồi!"

Một câu này của Hạ Hầu Giác khiến mày kiếm của Liễu Thừa Phong nhíu lại, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn về phía Trần Mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play