Cố Bảo Tuyền bị trúng độc thiềm, chỉ cần có người nhắc lại, phần lớn mọi người đều thập phần buồn cười, cho rằng đó chính là báo ứng.
Mùa đông lạnh như vậy làm sao đột nhiên lại có Thiềm Thừ, hơn nữa lại nhiều nọc độc Thiềm Thừ như vậy? Có thể là ông trời trừng phạt Cố Bảo Tuyền quỷ phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt này.
Nhưng sau đó Cố Bảo Tuyền suy nghĩ cẩn thận lại, hắn cũng không tin cái gì mà trời cao trừng phạt, nếu thật là ông trời muốn trừng phạt hắn, vậy hắn không biết đã chết bao nhiêu lần rồi…
Nhất định là có người muốn hại hắn..
Hết thảy nữ tử trong nhà lẫn nhi tử, nữ nhi, phu nhân, đám tiểu thiếp đều trở thành đối tượng hoài nghi của hắn, cho nên hắn đã đánh chết một thị thiếp, lại đuổi thêm một thứ thiếp..
Nhưng rốt cục vẫn không tìm thấy đầu mối mà hắn muốn.
Hôm nay hắn ngồi ở chỗ này, trong đại sảnh náo nhiệt như vậy, hắn thật ra cũng không mấy chú ý, đắm chìm trong thế giới hỗn tạp trong suy nghĩ của chính mình, cho đến khi người bên cạnh đàm luận về chuyện Cố Thập Bát Nương, nói nàng là đại sư bào chế thuốc, sẽ bào chế dược liệu, lúc nghe đến dược liệu thần kì gì đó, hắn đột nhiên giật mình một cái.
Hắn nhớ lại lời nói của gã đại phu kia, nếu không phải là bào chế thiềm tô, làm sao có thể có nhiều thiềm độc như vậy…
Mà lúc này một cỗ hương kì quái như có như không thoang thoảng bên mũi hắn.
Mắt Cố Bảo Tuyền không nhìn được nữa, khứu giác của hắn lại trở nên nhạy bén lạ thường, chính là mùi hương này, giống như đã từng xuất hiện tại thời khắc đó..
Có những người vì thói quen trong cuộc sống trên người cũng có mùi hương đặc trưng, tỷ như phu nhân của hắn, yêu thích thắp hương lễ Phật, cho nên lúc nào cũng có mùi hương nhàn nhạt trên người, như vậy người quen với việc bào chế dược liệu, trên người tự nhiên cũng sẽ mang theo…
Chính là mùi thuốc.
“Cố Thập Bát Nương là ai?” hắn bắt được kia vội vã hỏi.
“Là nữ nhi Cố Nhạc Vân..””
Nữ nhi Cố Nhạc Vân hắn không biết, nhưng nương tử của Cố Nhạc Vân thì hắn biết rõ, cái tiểu nương tử nhỏ nhắn thanh tú xuất hiện trong tang lễ Cố Nhạc Vân, tựa như móng mèo cào cào trong ngực khiến tim hắn có chút ngưa ngứa khó chịu.
Hắn lại nhớ đến chuyện lần trước phát sinh, là lần đầu tiên hắn có cơ hội tiếp xúc với Tào thị, mặc dù chỉ mới sờ soạng vào bàn tay nhỏ bé…
Cố Bảo Tuyền chỉ cảm thấy một tiếng nổ vang lên trong đầu, nữ nhi của Tào thị là bào chế sư…
“Là ngươi làm ra thiềm độc, là ngươi bên hồ hạ độc ta.” Cố Bảo Tuyền quơ tay múa chân hét loạn lên.
Tên hung thủ này, ác phụ, tên sát nhân, phải đưa ngươi lên quan, không, ta muốn tự tay đánh chết ngươi tự tay móc hai mắt ngươi đánh chết cả nhà súc sinh bọn ngươi, dám trêu vào ta, dám trêu vào Cố Bảo Tuyền ta…
“Ngươi nói gì vậy?” Cố Thập Bát Nương cau mày, mang theo chút chán ghét nhìn hắn, trong lời nói mang theo vài phần mất kiên nhẫn.
Cố Bảo Tuyền lời nói kích động không còn rõ ràng, chỉ biết kêu lên cái gì hung thủ, rồi lại hạ độc, thiềm độc..
“Ngươi chính là Bảo Tuyền bá phụ à.” Cố Thập Bát Nương dùng ánh mắt xa lạ nhìn hắn, một mặt hướng mọi người xung quanh xác nhận.
Mọi người gần đó nhìn thấy ánh mắt tiểu cô nương hướng đến, không khỏi giật mình, vội vàng gật đầu.
“Phải, phải, chính là..” Mấy người cùng đồng thanh nói.
“Ta nghe nói, ngươi trúng thiềm độc.” Cô Thập Bát Nương nhàn nhạt nói, “Ta mặc dù sẽ chế thiềm tô, nhưng ta không phải đại phu, không có biện pháp mổ độc thiềm tô, bá phụ thử tìm đại phu xem đi.”
Cố Bảo Tuyền đang la hét nghe vậy bỗng sửng sốt, hắn hít từng ngụm từng ngụm khí, ác phụ này đang nói gì vậy? Nàng muốn nói sang chuyện khác sao?
“Ta nói là ngày đó ngươi hạ độc ta ngươi đừng vội giả ngu, ta biết, ta biết hết rồi.” Hắn cố gắng nghe thanh âm, muốn xác định vị trí Cố Thập Bát Nương, nhưng trong đại sảnh vì câu nói của hắn mà loạn càng thêm loạn, khắp nơi đều là tiếng nghị luận xôn xao ồn ào, căn bản không phân biệt được phương hướng.
“Lão tam lão tam” Cố Bảo Tuyền cố hét to, kêu nhi tử của hắn, “Bắt ả trói lại, trói lại.”
Nếu là trước kia, Cố Bảo Tuyền hét lên những lời này, trong đại sảnh mọi người cũng sẽ tin tưởng, không chần chờ làm theo lời hắn vừa ra lệnh.
Nhưng bây giờ, nhìn hắn hai mắt mù lòa, thần thái hoảng loạn như một kẻ điên, trên mặt mọi người cũng hiện lên mấy phần chán ghét không nhịn được, mà nhi tử của hắn cũng không buồn động đậy.
“Phụ thân.” Một đứa con trai lôi kéo cánh tay Cố Bảo Tuyền, ánh mắt lướt qua bốn chiếc rương chất đầy ngân lượng trong đại sảnh, cuối cùng rơi vào bóng dáng thiếu nữ đang đứng yên lặng nơi đó.
Trên mặt thiếu nữ lộ ra nét kiều mị, vẫn còn vẻ ngây thơ, nhưng con trai Cố Bảo Tuyền lập tức gạt bỏ chuyện ngây thơ kia đi.
Buồn cười, trải qua chuyện vừa rồi, ai còn dám xem nàng như một tiểu cô nương mười mấy tuổi bình thường, đó mới là ngây thơ.
Ánh mắt của nàng bình tĩnh, dường như có chút nghi ngờ lời nói vừa rồi của Cố Bảo Tuyền, bất quá nếu nhìn thật kĩ lại, về phía sâu nhất, thăm thẳm như cổ tinh, đen nhánh như bóng tối, không ai có nhìn ra được tâm tình thật sự của nàng lúc này.
Lời này Cố Bảo Tuyền thường dùng để giáo huấn bọn hắn, không nghĩ đến một ngày chính mình trải qua, nhất thời vô cùng tức giận.
“Ngươi! Nghiệt tử! Đó là cừu nhân hại cha ngươi!” Hắn quơ tay lung tung hướng nhi tử mà đánh, “Những lời này ngươi có ý gì? Có ý gì hả? Có phải ngươi ước cho cha ngươi chết sớm đi cho xong? Cho các ngươi được tách riêng sống yên ổn? Phải không? Các ngươi có phải còn muốn đi đa tạ người ta đúng không hả?”
Tràng diện nhất thời hỗn loạn không thể chịu nổi, không khí trang nghiêm trong đại sảnh hoàn toàn không còn.
Nhìn một nhà Cố Bảo Tuyền náo loạn ầm ỹ trong mắt.
“Lão đầu này điên rồi.” Mọi người đều thấp giọng cười nói.
“Bảo Tuyền.” Cố Trường Xuân cau mày quát lên, “Còn ra thể thống gì nữa?”
“Ca..” Cố Bảo Tuyền ngừng tay, lảo đảo xông tới chỗ Cố Trường Xuân, khóc lóc hô hào, “Ca phải làm chủ cho ta, là nàng, là nàng đã hạ độc thiềm ta..”
Tiếng cười trong đại sảnh dần thấp xuống, tầm mắt bắt đầu hướng về phía Cố Thập Bát Nương, nếu như nói Cố Bảo Tuyền bị điên rồi, vậy cũng không đến mức hết lần đến lần khác nhảy ra xác nhận hung thủ đi? Chẳng lẽ…
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, “Vì cái gì?”
Nàng nói lời này, chân từ từ đi đến bên người Cố Bảo Tuyền, thấy nàng bước đến, người đang đứng hoặc ngồi đều tự động tránh sang tạo thành một con đường.
“Bởi vì ta điều chế thiềm tô sao?” Nàng mang theo ý cười chậm rãi nói, “Điều chế thiềm tô này rất đơn giản, mỗi một bào chế sư đều có thể làm được, dĩ nhiên, nhà chúng ta cũng làm, đương nhiên nhà ta sẽ có…”
Nàng dừng chân lại, dường như nghi ngờ điều gì đó.
“Vậy thì đã làm sao? Nếu trong nhà chúng ta có thiềm độc, chẳng lẽ ta thật sự là hung thủ sao? Làm ra thiềm độc hại bá phụ sao?” Nàng nói những lời này, tầm mắt quét nhìn xung quanh, tựa hồ hướng mọi người chứng thực lần nữa.
Thấy ánh mắt của nàng, mọi người lập tức trở lại.
“Thập Bát Nương nói đùa đấy..”
“..Không thù không oán, người ta hại ngươi làm gì..”
“…Thập Bát Nương có nhận ra Bảo Tuyền không còn chưa biết…”
“Triều Đại Chu lớn như vậy, nhiều người cũng bị trúng thiềm độ, chẳng lẽ đều là do dược sư bào chế làm?”
Mọi người rối rít cười nói.
Cố Thập Bát Nương lúc này cũng cười theo, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Cũng phải, nếu nói như vậy, ai làm dược sư bào chế, đều bị quan phủ bắt chém đầu hết cả rồi…”
Một đời kia, cũng chính là như vậy, nương tố cáo Cố Bảo Tuyền làm nhục mình, Cố Bảo Tuyền bực tức phủ nhận, mà mọi người được mời tới chủ trì công đạo cũng đối xử y hệt lúc này đây.
Bọn họ đều cho là đúng, Bảo Tuyền làm sao có thể làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy, đúng nha đúng nha, Tào thị ngươi điên rồi phải không, chính ngươi không tuân thủ nữ tắc làm chuyện bôi nhọ danh dự, tại sao còn muốn vu cáo cho Bảo Tuyền lão gia, Bảo Tuyền lão gia hảo tâm giúp đỡ cho cô nhi quả phụ các ngươi sống qua ngày, sao ngươi có thể cô phụ lòng tốt của hắn như vậy…
Hôm nay tình hình vẫn như cũ, nhưng người lại hoàn toàn khác.
Cố Thập Bát Nương đứng ở nơi đó, muốn cười lớn, cũng lại muốn lớn tiếng khóc.
Tiếng đàm tiếu cười cợt trong đại sảnh, khiến cho Cố Bảo Tuyền cảm xúc không kiểm soát được càng trở nên điên loạn hơn.
Hắn mù, chẳng lẽ nơi này tất cả đều mù hay sao? Tại sao mọi người nghe không hiểu lời hắn?
“Trên người nàng có mùi thơm mà ngày đó ta đã ngửi thấy…” Hắn hét to.
Tiếng ồn trong đại sảnh ngưng lại.
“Bá phụ, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó đi..” Cố Thập Bát Nương bất đắc dĩ nói, lại khiến cho mọi người cười ồn lên lại..
Lời này khiến cho nhóm người trong sảnh cười nghị luận, bên trong trở nên náo nhiệt hẳn lên, át tiếng hét của Cố Bảo Tuyền, hắn giùng giằng muốn xông ra, lại bị mấy cái nhi tử không chút chậm trễ giữ lại.
“Như vậy đi, ta còn có việc, nếu như bá phụ tìm được nhân chứng vật chứng, cứ đi báo quan, thứ cho tiểu nữ không thể phụng bồi.” Cố Thập Bát Nương khoát tay, ý bảo mọi người yên lặng một chút, hắn giọng nói, dứt lời, ánh mắt hướng đến các nhi tử của Cố Bảo Tuyền.
Mắt Cố Bảo Tuyền mù không nhìn thấy được, nhưng nhi tử hắn thì không đui, ánh mắt tiểu cô nương này rõ là mang theo rét lạnh.
Đây chính là tiểu cô nương ăn miếng trả miếng đủ.. Nhìn một chút nàng đáp trả tộc trưởng thế nào….
Mọi người cảm thấy rùng mình, càng dùng sức kéo Cố Bảo Tuyền đang ngồi phịch trên đất, cha cũng thật là, ở nhà đã làm ầm ĩ gà bay chó sủa biến mọi người trở thành hung thủ cũng thôi, mọi người dù sao cũng đã quen, nhưng ở nhà náo loạn chưa đủ, tại sao có thể chạy đến bên ngoài làm như vậy, hơn nữa còn làm rộn đến trước gót tiểu nhân mang thù này nữa.
“Muội muội nói đùa..” Các vị Cố công tử rối rít cười nói, “Mong rằng muội muội không để bụng chuyện này, gia phụ bệnh thể chưa lành, tinh thần không được tốt lắm..”
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, “Nếu như vậy, còn phải tìm đại phu xem kĩ một chút mới phải, độc thiềm này đả thương mắt, nhưng chảy dọc theo kinh mạch, tích lũy lâu ngày, không chừng sẽ tổn thương lục phủ ngũ tạng, không dám khinh thường.”
“Vâng, đa tạ muội muội chỉ điểm.” Các nhi tử Cố Bảo Tuyền vội cảm tạ.
Chợt nghe rầm một tiếng, Cố Bảo Tuyền trợn mắt té ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Như xác nhận lời nói của Cố Thập Bát Nương, xem ra thân thể Cố Bảo Tuyền như là hỏng rồi..Mọi người rối rít nhìn nhau bằng ánh mắt đồng tình.
Ánh mắt quét qua Cố Bảo Tuyền ngất xỉu, Cố Nhạc Sơn ngốc trệ, Cố Trường Xuân vẫn trầm mặc không nói, nụ cười lấy lòng của tộc chúng.. ống tay áo phất nhẹ, Cố Thập Bát Nương xoay người bỏ đi.
Đời này, mẫu tử các nàng cũng sẽ không còn hèn mọn bò lết trên đất, chờ mọi người quyết định số phận mình.
Trước lúc đi ra cửa, hai gã sai vặt tay cước bộ không vững, đem chiếc rương thứ tư nghiêng lệch xuống, rốt cục làm sáng tỏ lòng hiếu kì của mọi người, một mảng những thỏi vàng nhiều như cát rơi xuống sàn.
Nhìn bóng dáng thiếu nữ đã đi xa, mọi người tựa hồ thấy được trên người nàng cũng tỏa ra ánh kim quang chói lọi.
Thuận Hòa đường, trên đại đường vẫn luôn sạch sẽ như vậy, trên quầy không có bất kì thứ gì, nhưng bất kể là Linh Bảo đang trông coi quầy hay Bành Nhất Châm ngay bàn đại phu, trên mặt ai nấy đều vui vẻ.
“Lão bá.” Cố Thập Bát Nương quỳ xuống trước mặt Lưu Công, dập đầu. “Thập Bát Nương cám ơn người.”
Lưu Công đang gác chân lên ghế ngủ gà ngủ gật đột nhiên thức tỉnh, vội vàng bật dậy nhảy xuống.
“Đi đi đi.” Hắn phất tay, “Đừng dập đầu với ta như vậy.. Không phải chỉ là chút tiền sao… Những thứ đó ném đi cũng là ném…”
“Ta gửi lại vào ngân hàng tư nhân trả lại cho người..” Cố Thập Bát Nương vẫn dập đầu ba cái, xong mới đứng lên.
Lưu Công không thèm để ý ợm ờ trả lời, “Để đâu cũng được, dù sao ta cũng không dùng, nếu không phải nghe ngươi cần, ta cũng sớm quên.”
Cố Thập Bát Nương nói vâng, lại một lần nữa nói tạ ơn.
Nhìn nàng xoay người đi ra ngoài, trong mắt Lưu Công lóe lên một tia tiếc nuối, nhưng chợt lắc lắc đầu, làm người là phải biết đâu là đủ, có thể trước khi nhắm mắt xuôi tay còn có thể nhặt được một người đáng giá phó thác, học lưu giữ lại tài nghệ này, coi như cũng là trời cao phù hộ.
Lúc Cố Thập Bát Nương đi đến trước cửa, nhìn thấy Tín Triều Lăng.
“Cố nương tử, Cố nương tử…” Hai mắt Tín Triều Lăng sáng long lanh lên, hai ba bước chạy nhào đến.
Cố Thập Bát Nương bị sự nhiệt tình của hắn dọa ngây người.
“..Mạc Sầu Hồ mới mở một sòng bạc..” Tín Triều Lăng nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói, “..Chính là thật nhiều đứa ngốc lắm tiền…Ngươi xem chúng ta lúc nào có thể đi nữa?...”
Cố Thập Bát Nương không nhịn được, phốc cười thành tiếng.
Tín Triều Lăng bị nàng cười có chút không giải thích được, sờ sờ đầu, nghĩ rằng vị Cố nương tử này chắc là cao hứng rồi, vì vậy cũng cười lên theo.
Lần này, Cố Thập Bát Nương cười càng lúc càng to, cho đến khi không chịu nổi phải lấy hai tay bưng mặt mình lại.
Kể từ khi Linh Nguyên gặp chuyện không may, đây là lần đầu nàng cười thoải mái như vậy.
Một thân bạch y, Tín Triều Dương phe phẩy chiết phiến chân thành dừng lại ở cửa trước, nhìn cô nương đang cười nghiêng ngả, khóe miệng cũng chợt nhếch lên một tia cười.
“Đa tạ Đại thiếu gia đã ra mặt mời Hồ chưởng quỹ đến.” Cố Thập Bát Nương chỉnh đốn lại trang dung, nghiêm chỉnh nói.
Bên trong Trúc Hiên lâu, bốn bề cỏ non xanh biếc, gió núi quanh quẩn mà đến, mang theo không khí mát mẻ trong lành rất dễ chịu.
Một tay Tín Triều Dương đỡ tay áo, châm một ít trà ngon thơm phức.
“Cố nương tử, ngồi xuống hãy nói.” Hắn ngẩng đầu lên cười một tiếng.
Cố Thập Bát Nương mỉm cười ngồi xuống theo.
“Nào hãy nếm thử tài pha chế của ta thế nào?” Tín Triều Dương cười nói, bàn tay thon dài làm động tác mời.
Cố Thập Bát Nương cũng không từ chối, cầm chén trà lên hơi che tay uống một ít.
“Hảo.” Nàng đặt chén trà xuống, cười nói.
“Hảo như thế nào?” Tín Triều Dương cũng nhìn nàng cười nói.
Cố Thập Bát Nương kín đáo quan sát hắn từ trên xuống dưới, vị công tử trước mắt này, mới hơn hai mươi, chính là một nam tử khí phách, hắn mặc dù xuất thân phú quý, nhưng cũng không phải là gia đình thi gia, lại được giáo dục một cách rất tốt, nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất nho nhã.
“Tướng mạo hảo, y phục hảo, xuất thân hảo..” Cố Thập Bát Nương nghiêm túc nói.
Tín Triều Dương cười ha ha.
“Cố nương tử nói rất đúng.” Hắn đáp lời.
Người vừa có tiền, tướng mạo tuấn tú phong lưu, đương nhiên sở thích cũng không thể giống những người tầm thường khác, uống trà có thể không tốt sao?
Không giống nàng cùng ca ca, bình thường dùng trà, chỉ duy cầu giải khát mà thôi, cũng không để tâm trà đạo hay trà cụ, không hiểu mà cũng không có cơ hội hiểu được.
“Cố nương tử vừa rồi rất vui vẻ sao?” Tín Triều Dương lại tiếp tục rót thêm chén trà, nói.
Hôm đó Tín Triều Lăng si ngốc ngơ ngác lôi kéo một cái rương tiền về đến nhà, cùng hắn kể hết mọi chuyện, hơi ngẫm nghĩ một chút, Tín Triều Dương liền không mời mà đến, gặp Cố Thập Bát Nương.
“Cố nương tử, có phải việc gì cần nhờ đến chúng ta?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.
Tiền đã có, như có kẻ đưa gối trong lúc ngủ gật Cố Thập Bát Nương cũng không cự tuyệt, cũng không tìm hiểu xem hắn làm như vậy là có mục đích gì.
“Ta muốn mượn một người biết về hương liệu làm chưởng quỹ.” Nàng cũng rất thống khoái đáp lời.
Chuyện cứ như vậy giải quyết.
“Đa tạ Tín thiếu gia.” Cố Thập Bát Nương cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười, lại một lần nữa nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Không cần khách sáo.” Tín Triều Dương cười, lại châm trà cho nàng một lần nữa.
Chén trà trắng bằng gốm sứ, nước trà xanh biếc bên trong, lại đặt trên án đá xanh rêu trông rất đẹp mắt.
“Ừm, cũng không nói tạ ơn làm gì.” Cố Thập Bát Nương cười, nàng đưa lên một ngón tay, “Một năm, thuốc men chuyên cung.”
“Đương nhiên là phải tạ ơn rồi.” Lần này Tín Triều Dương cũng không châm thêm trà cho nàng, mà là nghiêng người một bên cầm lên một túi vải màu xanh, một mặt nói, “Ta là đa tạ Cố nương tử rất thấu đáo, trước thống khoái đáp ứng hướng ta thỉnh cầu, không cần ta mở miệng nói điều kiện, bảo toàn phong nhã của ta, ngươi nói ta có nên tạ ơn không?”