Nhìn tiểu cô nương đang đứng trước mặt này, tâm tình Cố Trường Xuân có chút phức tạp.
Trải qua mười mấy năm nay, một nhà họ không tiếng tăm gì trong gia tộc, mà thời điểm mọi người biết đến, cũng chỉ cảm thấy thật buồn cười, nhưng càng về sau chuyện cười như vậy theo thời gian biến mất đi.
Gia cảnh nghèo khó, một quả phụ nhún nhường, một nhi tử ngây ngốc, một nữ nhi nhu nhược, bất kể thế nào, thấy cuộc sống của họ vốn dĩ rất bần hàn, không xứng có mặt trên nhân thế.
Bất ngờ nửa năm ngắn ngủi trôi qua, cuộc sống họ lại có bước ngoặt lớn như vậy..
Nữ nhi trở tay là hào phóng xa xỉ đến phách lối, lật mình một cái nhi tử trở thành một cái Giải Nguyên…
Hết thảy những điều này dường như đều bắt đầu từ nửa năm trước.
Chuyện của hàng hương liệu Cố Trường Xuân vẫn cảm thấy hắn không có làm sai, đem cửa hàng cho một nhà như bọn họ, thuần túy là phí của trời, cho bọn họ ăn uống, đủ cho bọn họ sinh tồn, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Lòng người đến bao giờ mới biết đủ đây? Mới biết cảm tạ ân nghĩa đây?
Nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn trầm tĩnh lại.
“Thập Bát Nương, nghe nói ngươi muốn lấy lại cửa hàng hương liệu?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, “Không phải là ta muốn, mà là ta nên lấy lại, ta nghĩ, tộc trưởng gia gia sẽ không quên lời chúng ta đã nói hôm đó đúng chứ.”
Nàng vừa nói vừa cười, “Tính ra, cũng không phải là quá lâu đâu.”
Thật vậy, còn chưa bao lâu, thời gian ngắn như vậy nàng đã dám đến cửa đòi thực hiện lời ước định, thật là đủ kinh người.
Chỉ bằng mở một tiệm thuốc của mình? Tiệm thuốc mới mở ra không bao lâu? Còn không biết đã kịp hồi vốn lại chưa?
Trên mặt mọi người trong đại sảnh đủ loại biểu cảm khác nhau, xem ra tiểu nha đầu này đúng như lời mọi người trong nhà nói với nhau, quả thật là quá cuồng vọng không thể nói lí.
Cố Trường Xuân cười cười, “Vậy sao? Nói như vậy là ngươi đã có năng lực kinh doanh cửa hàng hương liệu được rồi?”
“Thập Bát Nương, ngươi hồ nháo cái gì? Ngươi cho rằng đây cùng với tiệm thuốc nhỏ của ngươi cùng một loại?” Cố Nhạc Sơn đã sớm không nhịn được, nghiêm mặt quát lên, hai mắt trợn tròn, “Nương của ngươi đâu? Lí nào lại đến phiên ngươi đứng ở đây nói chuyện? Nương ngươi dạy dỗ ngươi như thế…”
“Chớ một chút lại động vào nương của ta.” Cố Thập Bát Nương chợt cất cao giọng lớn tiếng nói, “Chuyện của chính mình ta tự chịu trách nhiệm, cần gì phải lôi cha mẹ ta vào.”
Cố Nhạc Sơn vừa bị nàng quát, nhất thời cả kinh, phu phụ là trời, còn chưa từng có vãn bối nào dám nói chuyện như vậy với hắn.
Cái xú nha đầu này, Tịch nhi nói không sai, quả nhiên thô bỉ vô lễ giống như dã nhân.
“Hảo, hảo, thật là hữu nhục môn phong, có muội muội như thế, danh dự của Nhạc Vân cùng Hải ca cũng sớm bị ngươi liên lụy.” Cố Nhạc Sơn tức giận.
Cố Thập Bát Nương khinh thường cười, “Có gì mà bị liên lụy? Phải nói liên lụy, chính là không tôn trọng di chúc của tộc trưởng, tìm mọi cách cướp đoạt sản nghiệp của cô nhi quả phụ chúng ta mới chính là hữu nhục môn phong. Lúc này mới liên lụy danh dự của mọi người trong Cố gia đấy.”
So với nửa năm trước, lời nói hành động của nha đầu này càng không chút cố kị.
Từng câu nói không chút nào khách khí, có người tức giận trợn cả mắt lên, có người lại thấp giọng cười khẽ.
“Ngươi, cái gì mà cướp đoạt? Các ngươi không có tư cách…” Chòm râu Cố Nhạc Sơn run run quát lên.
“Vậy sao” Cố Thập Bát Nương cười nói, “Vậy chính là nói nếu ta đủ tư cách thì có thể có được mọi thứ ta muốn đúng không?” Vừa nói lại vừa như nghĩ ngợi điều gì, “Nghe nói tiệm tơ lụa nhà Đại bá phụ cũng buôn bán khá lắm…”
“Ngươi, ngươi.” Cố Nhạc Sơn hận không thể tiến lên đánh cho nàng một bạt tai.
“Thập Bát Nương.” Cố Trường Xuân ngẫm nghĩ một chút. “Ta biết ngươi cùng người hợp tác kinh doanh một cái tiệm thuốc nhỏ..”
Lúc hắn nói hai chữ hợp tác kia có tăng thêm mấy phần âm lượng, cơ hồ nhắc nhở Cố Thập Bát Nương.
Tiệm thuốc Thuận Hòa đường này hắn đã nghe qua, vốn là cửa hàng của Thẩm gia, buôn bán cũng chẳng mấy thuận lợi, cho nên mới phải bán ra ngoài, mà nghe nói người xuất đầu ra bàn bạc thỏa hiệp lại là người địa phương khác, hình như là người quen của một nhà Cố Thập Bát Nương tại huyện Tiên Nhân, chắc là muốn mượn thanh danh họ Cố ở Kiến Khang để có tiền đồ hơn, nên mới đồng ý cùng hợp tác với Cố Thập Bát Nương?
Như vậy thì có gì để đắc ý? Một tiệm thuốc như vậy, cũng không bằng một phần mười tiệm hương liệu, quả nhiên chỉ là cái tiểu hài tử, không biết trời cao đất rộng.
“…Đã như vậy, tốt hơn chúng ta tiến hành luôn, thế này đi, Nhạc Sơn..” Hắn hướng bên Cố Nhạc Sơn đang giận dữ gật đầu nói, “ Theo như ban đầu thỏa thuận, phân cho Cố Thập Bát Nương bốn thành tiền lời, sau này cũng không cần nộp thuế.”
“Tại sao?” Cố Nhạc Sơn thở phì phò tức giận nói.
Tại sao các nàng được ngồi mát ăn bát vàng?
“Dù sao ban đầu cũng đã nói, tiệm hương liệu này được cấp cho bọn họ…” Cố Trường Xuân không cả giận, mà chậm rãi nói tiếp.
Nói cách khác người ta là có di mệnh của lão tộc trưởng, nên ngồi mát ăn bát vàng, đáng đời ngươi mệt mỏi..
Cố Nhạc Sơn nhất thời tức giận hơn nữa, ngay cả mọi người trong đại sảnh cũng gật đầu rối rít.
Nhìn trên mặt tộc trưởng nụ cười như có như không, Cố Thập Bát Nương cười nhẹ.
“Tộc trưởng gia gia, ngươi đừng nói như vậy.” Nàng nói, “Ta thật là không dựa vào điều này.” Vừa nói vừa nhìn về phía Cố Nhạc Sơn, “Đại bá phụ, ngươi yên tâm, ta nếu hôm đó đã ưng thuận giao kèo tức là không dính líu đến di mệnh của lão tộc trưởng nữa, chưa hết.” Nàng chuyển tầm mắt, nhìn thẳng Cố Trường Xuân, vui vẻ nói “Đừng nói là bốn thành, bảy tám thành ta cũng không muốn…cái ta muốn chính là toàn bộ cửa hàng.”
Tiếng nghị luận ngày càng lớn bên trong đại sảnh, vừa rồi tộc trưởng phân chia phần kia, rõ ràng chính là đã nhượng bộ nàng lắm rồi, người hiểu lễ đã biết nhún nhường đáp ứng, như thế là đôi bên vui vẻ hòa thuận, xem ra nha đầu này quả nhiên không suy nghĩ giống người thường.
“Ngươi..” Cố Nhạc Sơn nhất thời giậm chân, “Ngươi cho rằng đây là tiệm thuốc nhỏ của ngươi sao? Một năm ném vào trên dưới trăm lượng bạc, là có thể ngồi mát ăn bát vàng? Đây là cửa hàng hương liệu trong bốn của hiệu lớn nhất, phải hơn mấy mươi năm kinh nghiệm già dặn, một tháng mức bán ra đến…”
“Đến bao nhiêu?” Cố Thập Bát Nương chợt cắt lời hắn, tay nhấc lên, “Một tháng năm ngàn lượng bạc thu nhập có đủ không?”
Theo tay nàng nhất lên, sau lưng lập tức có một gã sai vặt tiến lên mở ra một chiếc rương, nhất thời số bạc chói lọi hiện ra trước mặt mọi người.
Trong sảnh vang lên tiếng hò hét nghị luận loạn hết cả lên, ngay cả Cố Nhạc Sơn vừa tức giận vừa bối rối đứng trơ cả người.
“..Năm ngàn lượng không đủ?” Cố Thập Bát Nương nói tiếp, tay lại giơ lên lần nữa, “…Vậy một ngàn lượng?”
Cộp một tiếng, thêm một chiếc rương được mở ra, ngân quang càng thêm lấp lánh.
“Ta coi sổ sách trong tay Đại bá phụ thế nào..” Cố Thập Bát Nương cười nói, “Không biết một tháng lời được bao nhiêu? Được năm ngàn lượng có hay không?”
Nàng vừa dứt lời, lại một chiếc rương nữa mở ra trước mắt mọi người.
Cố Nhạc Sơn nhìn ba cái rương bạc trắng lấp lánh kia, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập.
Một tháng năm ngàn lượng? Một năm kiếm được năm ngàn lượng đã là không tệ…
“Cửa hàng thuốc của ta thì không được, năng lực ta có hạn, làm không được nhiều thuốc như vậy, cho nên miễn cưỡng chỉ có thể kiếm được ba bốn ngàn lượng…” Cố Thập Bát Nương nói đến đây, liếc mắt nhìn về phía Cố Nhạc Sơn, thấy hắn đã ngã ngửa trên ghế.
Sắc mặt Cố Trường Xuân đại biến, những thứ này… những thứ này thật là nàng kiếm được?
Dựa vào tiệm thuốc nhỏ kia sao? Chẳng lẽ Lưu Công cùng Bành Nhất Châm không cần chia tiền sao? Những thứ kia toàn bộ thuộc về nàng? Hay là, người ta chia xong rồi còn lại là phần nàng? Vậy phải kiếm được bao nhiêu mới có thể chia cho nàng nhiều như vậy…
Ở đây là bán thuốc, hay là trực tiếp sản xuất ra tiền …
Nhiều bạc như vậy? Quả thật là làm ra tiền? Nhiều người trong đại sảnh nhịn không được ánh mắt lóe lóe, còn có tiếng nuốt nước bọt khe khẽ vang lên..
“Thập Bát Nương..” Dường như phải mất rất nhiều khí lực Cố Trường Xuân mới khiến cho mình tỉnh táo lại, thanh âm khô khốc, “Muốn mở cửa hàng hương liệu, cũng không phải chỉ có tiền là được, ngươi không hiểu..”
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, không đợi hắn nói xong, đưa tay phất nhẹ, “Không hiểu công việc đúng không? Ta biết..”
Theo tay nàng vừa phất, cũng không có thêm chiếc rương nào mở ra cho mọi người xem, mà là một nam tử chừng năm mươi tuổi mặc trường sam từ ngoài cửa bước vào.
“Cố lão gia an hảo, các vị lão gia hảo.” Hắn mỉm cười cúi người thi lễ với mọi người.
Nhìn thấy nam nhân này, Cố Nhạc Sơn vốn đang ngồi trên ghế chợt nhảy dựng lên, trợn to mắt kinh ngạc lên tiếng.
“…Hồ Tam gia?” Cố Nhạc Sơn kêu lên, “Sao ngươi lại đến đây?”
“Hắc, Cố nhị gia, ngươi an hảo ngươi an hảo..” Nam nhân được gọi là Hồ Tam gia kia cười híp mắt chào hỏi hắn, “Lão nhi bất tài, lại được Cố nương tử để mắt đến, mời tới làm chưởng quỹ, thật là vinh hạnh lớn..”
Cố Nhạc Sơn phốc một tiếng lại té xuống ghế, đôi môi run rẩy, tựa hồ như lẩm bẩm điều gì, nhưng không ai nghe được.
Hồ Tam gia, là lão chưởng quỹ tại cửa hàng hương liệu lớn nhất tại thành Kiến Khang này- Xuân Lâm đường, là cao thủ hương liệu nổi tiếng nhất của Kiến Khang, năm trước khế ước của hắn và Đông gia mãn hạn, cự tuyệt bao nhiêu hẹn ước tiền tài liên tiếp, tự lui về nhà an hưởng tuổi già.
Đi theo lão Đông gia mấy năm liền còn không mời được hắn, nàng Cố Thập Nương một cái tiểu cô nương như thế nào làm được? Hắn còn nói là vinh hạnh lớn? Ta chết cũng không tin..
Tầm mắt mọi người đều hướng về thân hình đơn bạc kia, khuôn mặt thanh tú, vẻ ngây thơ vẫn còn trên khuôn mặt tiểu cô nương, thật là một tư vị không nên lời.
Tiệm thuốc nhỏ bé? Đối tác nhỏ bé? Phi, nếu ai cho là như thế nữa, vậy thì không bằng một kẻ ngu.
Nhìn tiểu cô nương trước mắt, mở ra ba cái rương, cùng với vị Hồ chưởng quỹ cung kính đứng bên cạnh, Cố Trường Xuân nhắm mắt thở dài một hơi.
Bên trong phòng một trận trầm mặc, lúc Cố Thập Bát Nương vào cửa, có hai phần ba người cho rằng, chuyện hôm nay sẽ là Cố Trường Xuân nhìn ở sự gan dạ mà cho nàng mấy phân nhượng, lại xem mặt mũi Cố Hải, hơi lui bước, đem một bộ phận huê hồng của cửa hàng hương liệu cho nhà bọn hắn, nhưng lại không nghĩ đến, vị Cố Thập Bát Nương hiển nhiên không nhắc đến ca ca, mà là không chút lưu tình phá hỏng dự định của hắn.
Nàng chính là dựa vào chính mình, vừa vào ngân lượng, dựa vào người, mọi điều bác bỏ ngay cửa miệng Cố Trường Xuân hôm đó hỏi nàng ngươi có tiền sao? Ngươi biết kinh doanh sao? Hay ngươi có tư cách sao?
“Thập Bát Nương.” Chợt một nam nhân mập lùn đang ngồi bên cạnh Cố Trường Xuân đứng lên, cười cười ngoắc nàng, “Thật là làm cho thúc bá ta giật mình, lại đây, nói nhỏ cho thúc bá biết, ngươi làm sao có thể mời được lão hồ ly này tới đây?”
Cố Thập Bát Nương chần chừ một chút, nàng tự nhiên biết nam này hiển nhiên cũng không phải muốn biết chuyện này, mà là có lời muốn nói với nàng.
Nàng đi lên trước mấy bước.
“Thập Bát Nương, chuyện hôm nay đến nay chấm dứt, đừng gây sự nữa, còn cửa hàng hương liệu, ta tự sẽ cho ngươi cái công đạo.” Hắn hạ thấp giọng nói với nàng.
Hắn nói lời này, mặt mang nụ cười, tựa hồ chẳng qua chỉ cùng Cố Thập Bát Nương nói chuyện chưởng quỹ.
Cố Thập Bát Nương cười một tiếng, ý vị thâm trường nhìn hắn.
Vị thúc bá trưởng bối, trên mặt mang nụ cười, nhưng trong mắt lại hàm chứa một tia cảnh cáo.
“Đừng quên, ngươi họ Cố.”
Cố Thập Bát Nương lạnh lùng cười nhạo, ta họ Cố, ta tự nhiên biết là ta họ Cố; nếu như ta không phải họ Cố, một đời kia, nương ta cũng sẽ không bị người họ Cố bức tử, ca ca cũng sẽ không bị người họ Cố hại chết, ta cũng không bị người họ Cố bị đem ra giao dịch đuổi ra khỏi cửa, ta cũng không đến lúc bị hưu lại bị cự tuyệt ngay cửa lớn nhà họ Cố; đời này ta cũng sẽ không lúc nào không nhắc nhở chính mình đã từng bị người họ Cố chà đạp khi dễ giễu cợt như thế nào…
Lúc đầu trước mặt mọi người các ngươi khinh thường mẫu tử chúng ta không có tư cách chất vấn vấn đề phòng ở cũng như tài sản, thế nào lại không nhớ chúng ta cũng họ Cố đây?
Nàng hé môi cười một tiếng, từ chỗ vị trưởng bối này dời tầm mắt, nhìn về phía Cố Trường Xuân.
“Xin hỏi tộc trưởng, hôm nay ta có đủ tư cách để lấy lại cửa hàng hương liệu của ta được chưa?” Cố Thập Bát Nương chậm rãi nói.
Trong đại sảnh một trận xôn xao, tất cả ánh mắt đều hướng về Cố Trường Xuân.
Kể từ khi lên làm tộc trưởng, đối với cảnh tượng loại này, Cố Trường Xuân cũng không xa lạ gì, nhưng chính mình làm tiêu điểm hôm nay, lại giống như vạn mũi tên xuyên lên người hắn.
“Ngươi” Vị thúc bá trưởng bối vừa rồi lên tiếng cảnh cáo nhất thời vừa giận vừa sợ.
Không nghĩ mình đã nhượng bộ nha đầu này vẫn không nể tình như thế, rõ ràng muốn tộc trưởng cúi đầu nhận sai.
Cần gì phải huyên náo đến như vậy, trừ mệt chết nàng, còn có lợi ích gì? Nha đầu này tại sao cố chấp không hiểu điều này như vậy?
Cố Thập Bát Nương cũng không nhìn hắn, mà chỉ nhìn chằm chằm Cố Trường Xuân, trên khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt.
Nàng thật muốn trút giận, chính là muốn xả giận mà thôi, khẩu khí kiếp trước kiếp này nàng tích quá lâu, nàng chính là muốn bọn họ nhìn cho rõ, nếu ai dám chọc đến Cố Thập Bát Nương nàng, chính là tự rước bất lợi đến thân.
Tiểu cô nương kia đứng ở đó, thu hút ánh mắt mọi người, khiến mọi người hoảng hốt khi trước mắt mình như một mãnh thú đỏ mắt điên cuồng.
Rất nhiều người không nhịn được rùng mình, trong lòng dâng lên ý niệm tiểu cô nương này không dễ chọc vào, đây là ăn miếng trả miếng, nàng còn có năng lực cắn trả đau như vậy.
“Tộc trưởng gia gia, hôm nay ta đã có đủ tư cách?” Nàng hỏi lại một lần nữa.
Cố Trường Xuân nhìn tiểu cô nương trước mặt này, cười khổ một tiếng.
“Thập Bát Nương…Ngươi có tư cách.” Thanh âm khô khốc nói ra những chữ này, từng chữ như nặng ngàn cân.
Dứt lời nàng xoay người cất bước đi ra, một câu cũng không nói thêm nữa.
“Đợi đã.” Chợt có người kêu lên.
Cố Thập Bát Nương quay đầu lại, nhìn một người mập mạp đang được dìu lên, thần sắc biến đổi.
“Bảo Tuyền, ngươi làm gì vậy?” Ngũ lão gia nãy giờ vẫn im lặng chợt cau mày hỏi.
Đã lâu không gặp, Cố Bảo Tuyền mập mạp đã gầy hẳn đi, sắt mặt hốt hoảng, đôi mắt dùng một miếng vải trắng che lại, Cố Thập Bát Nương chợt nhìn cũng nhận không ra.
Cố Bảo Tuyền hôm nay chính là thiên hôn địa ám(*), hắn không tin là mắt mình bị mù, làm ầm ĩ mời đến các vị đạo sĩ danh y, mà trong lúc đó nhi tử của hắn thấy thân thể cùng tinh thần của phụ thân đang dần lụi bại, liền bắt đầu tranh giành quyền lực cùng gia sản, một gia nghiệp lớn như vậy cơ hồ sụp đổ trong một đêm.
Loại hội nghị gia tộc này, Cố Bảo Tuyền vốn không cần tham gia nữa, nhưng hắn không cam lòng, lần nào cũng đòi người đỡ đến đây nghe, mặc dù có ngồi ở đây hay không cũng vậy mà thôi.
“Cố Thập Bát Nương Cố Thập Bát Nương.” Hắn muốn tiến về phía trước, bất đắc dĩ ánh mắt không thấy được không phân biệt được phương hướng, dường như rất kích động, huyên náo bốn phía thành một mảng hỗn loạn.
Cố Thập Bát Nương xoay người, lạnh lùng nhìn hắn, nhìn nam nhân chật vật lao đảo kia thế nào cũng không đi được.
“Bảo Tuyển, ngươi muốn làm gì? Mau ngồi xuống? Mau ngồi xuống.” Nhiều người khó chịu nói.
“Ta không ta không” Cố Bảo Tuyền quơ hai tay, muốn mở ra một con đường, thanh âm hắn trở nên vặn vẹo, kêu lên “Nàng là hung thủ nàng là hung thủ.”
(*) Thiên hôn địa ám: là câu thành ngữ 4 chữ của TQ nha cả nhà, không biết như thế nào cho sát nghĩa nên để luôn, có thể hiểu là trời đất u ám, bị trời không dung đất không tha gì đó:">>
Hụ hụ, bác tác giả thật đùa giỡn với con tym mỏng manh của mị các nàng ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT