Trên hàng ghế của các nhà,
Minh đã thấy đây đó thưa thớt một vài ghế trống, một vài học
sinh đã nghỉ học. Nhìn lại hàng ghế học sinh năm thứ Tư nhà
Slytherin, Minh cũng thấy một vài ghế trống, trong đó có chỗ
ngồi của cô bé Vương Minh Thy. Gián điệp của đảo Celt ở Mỹ
thông báo về cho Minh là cô bé đã cùng gia đình tham gia chuyến
du hành sao Hỏa, thực thi kế hoạch 51, cải tạo sao Hỏa của
chính phủ Mỹ. Quả là một sự lựa chọn thông minh. Thay vì tham
gia vào cuộc chiến vô nghĩa của giới phù thủy, chính phủ Mỹ
lựa chọn phương án cô lập như thời Washington, nhưng khẩu vị lần này của người Mỹ lớn hơn rất nhiều, họ kết hợp ma pháp cùng với khoa học kỹ thuật, tiến hành phủ xanh sao hỏa. Người Mỹ
đã quyết định nếu chiến tranh diễn ra quy mô lớn, họ sẽ tiến
hành di dân vào vũ trụ.
Đúng lúc này, cánh cửa lớn của Đại Sảnh Đường mở ra, cắt
đứt dòng suy nghĩ của Minh. Giáo sư Mc Gonnagall dẫn đầu đám
học trò nhỏ năm nhất tiến vào Đại Sảnh Đường. Một hàng dài
những học sinh năm nhất mang theo những gương mặt sợ sệt, rụt
rè đứng phía sau giáo sư Mc Gonnagall, hồi hộp chờ đợi cuộc
kiểm tra đầu tiên.
Như thường lệ, một chiếc ghế đẩu được đem ra đặt giữa đại
sảnh đường, sau đó, chiếc mũ Phân loại cũng được đặt lên đó.
Ngay lập tức chiếc mũ bắt đầu cất lời bài hát của mình:
Trong những ngày xưa cũ khi ta còn rất tinh khôi
Và Hogwarts cũng chỉ mới vừa xuất hiện
Những người sáng lập đã nghĩ ra bao chuyện
Cùng thống nhất với nhau trong một mục đích sau cùng
Họ đã có cùng một nỗi khát khao chung
Để tạo ra ngôi trường phù thuỷ hùng mạnh nhất
Họ đã bên nhau mơ cùng một giấc
“Chúng ta sẽ cùng dựng xây và dạy dỗ tại đây”
Bốn học sinh giỏi ấy đã quyết định ngay
Ngay cả trong giấc mộng đêm khuya lạnh giá
Cũng chẳng nghĩ rằng sẽ có ngày phải chia xa,
Tình bạn ấy, thế gian làm sao có
Với Slytherin và Gryffindor luôn gắn bó
Với nghĩa tình chẳng đôi bạn nào hơn
Hufflepuff và Ravenclaw luôn mãi keo sơn
Nhưng vì sao mà chẳng còn chút tình thân
Để khiến cho tình bằng hữu bỗng nhiên tan vỡ
Vì chuyện đó, ta ở đây để kể lại rằng
Đó là cả một câu chuyện buồn , một câu chuyện ly tan
Slytherin đã nói” Chúng ta chỉ dạy cho những ai
Mang trong người dòng máu thuần chủng chẳng tạp lai”
Radenclaw thì nói” Chúng ta chỉ dạy cho những ai
Thật thông minh với mái đầu thông thái
“Chỉ những ai có trái tim dũng cảm
Mới có thể làm học trò của những phù thuỷ như ta,” Gryffindor cất tiếng trầm ngâm
Hufflepuff nói rằng “Ta sẽ dạy cho tất cả mọi người còn lại
Và đối xử công bằng chẳng phân biệt một ai”
Sự khác biệt đã khiến cho bất hoà bùng nổ
Và cuối cùng, mỗi người trong bọn họ
Những người sáng lập của chúng ta
Đã xây riêng mỗi vị một ngôi nhà
Và chỉ chọn những ai mà họ thích
Ví dụ như Slytherin kiêu hãnh
Chỉ tuyển những ai thuần máu phù thuỷ rạng danh
Cũng với sự xảo trá gian hùng cùng một tính
Và chỉ những ai sáng dạ thông minh
Mới có thể được dạy bởi Ravenclaw điềm tĩnh
Trong khi đó những ai can trường và dũng cảm
Sẽ đến với nhà Gryffindor can đảm
Hufflepuff sẽ chọn những người còn lại
Và dạy hết những gì bà biết chẳng giấu một ai
Và vì thế những ngôi nhà với những người đã sáng lập
Đã giữ lại tình thân hữu bền chặt
Suốt nhiều năm ròng trong tình thân ái chan hoà
Nhưng rồi mối bất hoà lại xuất hiện giữa chúng ta
Gậm nhắm vào những lỗi lầm và e ngại
Những ngôi nhà ấy như bốn cột trụ vững chãi
Đã dựng nên ngôi trường yêu dấu của chúng ta
Nay bỗng dưng mỗi nhà lại tách xa
Họ phân rẽ và tranh giành quyền lực
Đó là lúc ngôi trường chúng ta đầy tức bực
Và tưởng như đã chấm dứt chẳng còn chi
Với tranh giành, với đấu đá mọi khi
Khi mà những người bạn thẳng tay với bạn
Và cuối cùng trong một buổi mai nắng rạng
Khi mà Slytherin già cả quyết định chia tay
Và nghĩ rằng những cuộc chiến sẽ chấm dứt từ đây
Ông đã rời khỏi chúng ta với trái tim chán nản
Và từ đó chẳng bao giờ có lại được bốn người bạn
Từ bây giờ họ đã chỉ còn ba
Và những ngôi nhà lại tái nhập chẳng cách xa
Khi họ đã quyết định rằng chúng sẽ không còn phân cách
Và bây giờ Chiếc Nón Phân Loại cất cao tiếng hát
Và tất cả các người đều đã biết ý nghĩa của việc này
Ta sẽ phân loại các người vào những ngôi nhà như xưa nay
Bởi vì đó là lý do để ta hiện hữu
Nhưng hôm nay ta sẽ đi xa hơn nữa
Hãy lắng nghe bài hát của ta
Các ngươi nghĩ rằng ta đã cưỡng bách các người phải chia xa
Ta vẫn xin lỗi rằng điều đó hoàn toàn lầm lạc
Đó chính là bổn phận của ta không hề sai trật
Với mỗi mười lăm phút trong bao nhiêu năm nay
Ta vẫn hát bài hát phân loại với nỗi đắm say
Có thể sẽ không mang đến cái kết cục mà ta hằng e sợ
Ta đã biết trước hiểm hoạ, ta đã đọc thấy dấu hiệu tai ương
Lịch sử đã từng chỉ ra lời cảnh báo
Rằng Hogwarts yêu thương sẽ lâm vào nguy hiểm khôn lường
Những kẻ thù kinh khiếp sẽ tràn ngập khắp trường
Khiến chúng ta sẽ phải hợp nhất cùng bà ấy
Hoặc chúng ta sẽ tan vỡ trong chính tại nơi đây
Ta đã nói với các ngươi, ta đã đưa ra lời cảnh báo sau cùng
Và bây giờ hãy bắt đầu cuộc phân loại thuỷ chung”
Ngay khi tiếng hát chấm dứt, những tiếng xì xào, lần đầu tiên
kể từ khi Minh vào Hogwart, nổi lên khắp nơi. Minh nhìn sang một
con ma của nhà Slytherin có tên Sith-kẻ-bị-ám-sát, cất tiếng
hỏi:
“Thế đấy, bây giờ thì sau khi tất cả chúng ta đều đã tiêu hoá xong một
bữa ăn tuyệt hảo, thầy muốn các em dành một chút thời gian cho những
thông báo quen thuộc để bắt đầu năm học,” cụ Dumbledore nói, “ Các em
năm nhất nên biết rằng Khu Rừng ở khoảng đất kia là khu vực cấm vào với
học sinh, và vài học sinh lớn hơn cũng nên biết điều đó từ bây giờ, “
“Thầy Filch, thầy giám thị, vừa yêu cầu thầy, với những gì thầy ấy đã
nói với thầy liên tục một trăm sáu mươi hai lần, để nhắc nhở tất cả các
em rằng phép thuật bị cấm dùng ở trong các hành lang giữa các lớp, hoặc ở giữa một số nơi khác, những nơi này các em có thể xem ở cái danh sách
lớn đã được dán lên cửa văn phòng của thầy Filch.”
“Chúng ta có hai giáo viên mới đổi đến trong năm nay. Chúng tôi rất vui
mừng được chào đón giáo sư Grubby-Plank, người sẽ dạy môn Chăm sóc sinh
vật huyền bí, và chúng tôi cũng rất vui mừng được giới thiệu giáo sư
Umbridge, giáo viên mới môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.”
“Những buổi tập cho cái đội bóng Quidditch của các nhà sẽ được tổ chức ở –“
Cụ Dumbledore ngừng lời, nhìn sang mụ Umbridge dò hỏi. Mụ ta
đứng dậy, giả vờ ho “hem hem” để tập trung sự chú ý, sau đó
bắt đầu nói vớ vẩn lung tung.
Chịu không được kiểu nói sáo rỗng vô trách nhiệm của mụ, Minh
đứng dậy, cúi đầu chào các thầy cô rồi đi về phía cửa đại
sảnh. Theo sau nó là Malfoy, Pansy và một số thành viên khác
nhà Slytherin.
Vì khó chịu trước thái độ của mụ Umbridge, các giáo viên khác không hề tỏ vẻ ngăn cản hay ý kiến gì cả. Chỉ có mụ Umbridge là quát lên