Bữa tiệc giáng sinh rất hoành tráng hàng trăm con gà tây quay béo
ngậy; hàng núi thịt nướng và khoai tây nướng; hàng đĩa xúc xích mỡ màng; rồi những mâm đậu bơ tú hụ; lại có những chiếc thuyền chở khẳm nước sốt thịt béo ngậy, nước sốt dâu thơm bùi. Dọc theo bàn ăn, cứ cách chừng
một thước lại có cả một đụn pháo phù thủy. Những cây pháo tuyệt vời này
hoàn toàn khác với những thứ pháo loàng xoàng của dân Muggle với mấy món đồ chơi vặt vãnh bằng nhựa và vài cái mũ bằng giấy ọp ẹp bên trong. Nó
nổ, nhưng không phải chỉ”bùm”một cái, mà thành một tiếng to như tiếng
đại bác và tỏa ra một làn khói xanh dầy đặc như mây; rồi từ trong ruột pháo lộ ra một cái nón hải quân với nhiều thật nhiều những chú chuột
bạch-chuột sống hẳn hoi nhé! Mấy con chuột bạch đã chạy mất ngay sau khi pháo nổ, và bây giờ có khả năng tụi nó đã biến thành bữa tiệc Giáng
sinh cho Bà Norris – con mèo của thầy giám thị Filch.
Phía trên dãy bàn cao dành cho các giáo viên, cụ Dumbledore đang gạ đổi
cái nón phù thủy chóp nhọn để lấy một cái nơ hoa, và cụ vui vẻ cười hinh hích khi nghe câu chuyện tiếu lâm mà giáo sư Flitwick vừa đọc cho cụ.
Bánh kem Giáng sinh được dọn ra ngay sau món gà tây. Gương mặt lão
Hagrid, càng lúc càng đỏ nhừ, vậy mà lão vẫn gọi thêm rượu. Rồi lão hôn
lên má giáo sư McGonagall, hai má giáo sư liền ửng hồng e thẹn và giáo
sư cười khúc khích, chiếc nón chóp nhọn lệch hẳn qua một bên.
Và rồi Minh cùng Harry cùng trùm áo tàng hình, đến thư viện
và dù Minh đã cố để ý, nhưng chỉ một phút lơ là, nhân vật
chính của chúng ta đã mở ra một quyển sách, và nó rít lên đau đớn, xé tan màn đêm. Kết quả là cả hai đứa cắm đầu chạy
trốn, đến khi bị thầy Snape và giám thị Flink bao vây. Hai đứa
lùi, lùi, mở một cánh cửa và lẻn vào đó.
Ngọc Minh nhìn xung quanh, đánh giá căn phòng. Căn phòng giống như
mọt lớp học bỏ hoang. Lờ mờ bóng bàn ghế dồn đống để sát tường, và có cả một cái thùng rác úp ngược xuống. Nhưng dựa vào bức tường đối diện hai
đứa nó là một vật trông không có vẻ gì là đồ đạc của căn phòng này.
Trông nó như một đồ vật được người ta đẩy vô chỉ để trống đường đi.
Đó là một tấm gương khổng lồ, cao đụng tràn nhà, khung bằng vàng chạm
khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương:
ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI. [(Đây chỉ là câu viết ngược lộn xộn của: “I show not your face but your heart’s desire.” Câu này có thể dịch rồi đảo ngược, sẽ thành ra như sau: “Tim trong muốn ước điều
soi mà mặt gương soi không tôi”.)].
Minh rất tò mò, nó không biết cái gương này sẽ chỉ điều gì
về nó, rốt cuộc trong tim nó ước muốn điều gì. Bên cạnh nó,
Harry Potter đang khóc, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Minh
biết Harry nhìn thấy gì, gia đình nó, người nhà nó...
Minh nhìn vào gương. Trong gương, nó biến thành 1 con rồng đuôi
gai dữ tợn, phun ra từng quả cầu lửa, nó đánh bại Voldemort,
trở thành pháp sư vĩ đại... nhưng rồi tất cả hình ảnh mờ đi,
nó chính là nó, đơn giản, mặc cái áo choàng màu đen đấy, đang nhìn chăm chăm ngược lại
- Bình tĩnh, Harry – Minh lập tức tỉnh lại – bình tĩnh nào. Đây là chiếc gương ảo ảnh, nó có thể cho ta nhìn thấy chính xác cái
điều ước ao tha thiết nhất trong tim, không hơn không kém. Như trường
hợp của cậu, Harry ạ, cậu chưa từng biết gia đình mình, nên cậu nhìn thấy những người thân đứng quanh cậu trong gương. khác. Tấm gương này, dù vậy, không hề mang lại cho ta kiến thức hay một sự thật nào cả. Có
người từng lãng phí cả cuộc đời ngồi trước nó, bị những gì họ thấy trong gương làm cho mê muội, hoặc phát điên lên, chỉ tại không hiểu rằng ảo
ảnh có nghĩa là không thực. Không thể nào thành hiện thực. Hiểu hông?
- Thôi nào, có một câu tục ngữ như thế này “The past is history,
the future is a mystery, but today is a gift, so that today also called
present” (Quá khứ là lịch sử, tương lai là điều bí ẩn, nhưng
hôm nay là một món quà). Đi thôi nào. Cậu còn bọn tớ cơ mà
Harry khẽ gật đầu, rồi hỏi
- Này Minh, cậu nhìn thấy gì trong gương vậy?
- Tớ thấy chính tớ, như tớ đang ở trước mặt cậu – Minh nhún vai nói
-------------
- Thật là một đứa bé hạnh phúc – Ngay khi hai đứa bước ra khỏi phòng, thầy Dumbledore bước ra từ trong chỗ tối, khẽ mỉm cười
nói như vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT