Ngày hôm sau, Dung tổng luôn hoà nhã dễ gần ổn trọng phóng khoáng vẫn theo lệ thường đi làm, Tiêu tổng luôn luôn cao ngạo thì cả nửa ngày trôi qua vẫn chưa thấy xuất hiện. Mọi người suy đoán xôn xao, nhất định là Dung lão đại đánh ngã tiêu lão đại rồi. Lập tức có người phản bác, nhưng nói lại không nói ra hết, chỉ cười mờ ám mấy cái, mọi người trong lòng ngầm hiểu.

Dung An Trúc sao lại không thấy biểu hiện cố tỏ ra vân đạm phong khinh của mọi người, vì thế y cũng tận lực phối hợp bất động thanh sắc, trước sau trưng ra bộ mặt lạnh nhạt.

Trên thực tế suy đoán của mọi người rất chính xác, Tiêu Luân quả thực là đã bị Dung An Trúc ‘đánh ngã’.

Đêm qua, người nào đó vì chột dạ mà không còn khí thế như ngày thường, lúc bị áp đảo còn cố tình uốn éo từ chối chẳng khác gì gia tăng tình thú. Dung An Trúc không thèm thương hoa tiếc ngọc, cứ một lần rồi lại một lần tiến công.

Lúc Tiêu Luân chỉ còn sức để thì thào một câu ‘Đủ rồi….’, Dung An Trúc còn đang ở phía sau hắn ung dung đưa đẩy, liếm liếm khoé miệng nói. “Không phải hỏi tôi có ngủ với người khác hay không sao? Chính mình đến kiểm tra một chút, thế nào?”

Lần ‘kiểm tra’ này phi thường triệt để, đến cuối cùng Tiêu Luân ngay cả sức lật người cũng không có, cứ thế nằm úp sấp mê man ngủ luôn.

Thời điểm tỉnh lại, Dung An Trúc đang ngồi ở đầu giường đọc kinh thư, bên miệng ngậm điếu thuốc nhưng không châm. Tiêu Luân nhìn y hồi lâu nhưng không lên tiếng, Dung An Trúc cũng không cảm giác có người đang nhìn mình.

Tiêu Luân nghiêng đầu, quay lưng về phía y, mở miệng. “Phật nói, mọi sự đều có nhân quả. Nếu lúc đầu không phải vì tôi muốn chọc tức lão gia tử thì bây giờ chúng ta làm sao có thể không cùng nhau một chỗ, tôi lại còn cam tâm tình nguyện bị cậu đè làm cả một đêm”.

Dung An Trúc thiêu mi, không trả lời.

“Không có nguyên nhân thì sẽ không có kết quả”. Tiêu Luân nói tiếp. “Nhân quả chẳng phải rất quan trọng?”

“Cậu sai rồi”. Dung An Trúc mở miệng. “Người sống ở đời chỉ sống một lần hiện tại, nhân quả không quan trọng”.

Tiêu Luân không nói gì.

“Nhưng đó là Phật nói, không phải tôi nói”. Dung An Trúc buông sách, một tay xoa đầu Tiêu Luân. “Tôi là người, có cảm xúc của con người, cũng sẽ bị thương, sẽ bị đau”.

Tiêu Luân bắt đầu cảm giác sau mông đau rát, đối với lời Dung An Trúc vừa nói chỉ cười nhạt.

“Cậu cũng không sai, cho nên tôi không giận cậu”. Dung An Trúc nói.

Tiêu Luân quay đầu nhìn y, thấy miệng y khẽ cười, đột nhiên cảm thấy mông cũng không quá đau như vậy.

“Nhưng là cậu gán tội cho tôi để trút bỏ buồn bực với tội lỗi trong lòng cậu”. Dung An Trúc ý cười càng sâu. “Cái này khiến tôi rất không thích”.

Tiêu Luân bĩu môi, sau một lúc lâu mới nói. “Tôi cũng không phải không tin cậu”.

“Tôi biết”.

Buổi chiều Tiêu Luân đến công ty, xử lý nốt công việc rồi cùng Dung An Trúc về nhà. Nhìn Dung An Trúc đang lái xe, Tiêu Luân hỏi. “Bởi vì tức giận với tôi, cho nên cậu mới không từ mà biệt đến N thành một tuần?”

“Tôi sớm đã biết tâm tư của cậu, cần gì phải đến lúc này mới nổi giận?”

“Vậy thì vì cái gì? Ngay cả số điện thoại cũng đổi?”

“Di động của tôi bị nghe trộm”. Dung An Trúc thản nhiên nói, phía sau còn quăng thêm một quả bom. “Của cậu cũng thế”.

Tiêu Luân nhất thời không nói nên lời.

“Sợ lão gia tử gây khó dễ nên tôi muốn tốc chiến tốc thắng, miễn cho Cảnh Kiệt đổi ý”.

“………”

“Hơn nữa tôi nhận được ‘lời mời’ của lão gia tử”. Dung An Trúc đem xe đỗ vào gara. “Rồi mới liên tưởng đến tôi bị ‘hành động theo cảm tính’ của cậu dây dưa đến bây giờ, thật sự là người vô tội như tôi tự dưng chịu liên luỵ, cho nên tạm thời không muốn nhìn thấy cậu”.

Trong xe trầm mặc một lúc rồi mới thấy Tiêu Luân bùng nổ. “Còn nói không giận tôi!”

Dung An Trúc cẩn thận nghĩ nghĩ, nhún vai.

“Còn có, cậu làm sao mà là người vô tội được!”

“Xuống xe”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play