Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên rọi xuống mặt đất, chim chóc người ngợm cũng bắt đầu rục rịch. Trong lúc sớm như vậy, Kì tích viên cũng có không ít người rời giường bắt đầu công việc một ngày mới.
Ở căn phòng lớn nhất của tòa nhà này cũng bắt đầu được quét dọn. Nhưng mà chủ nhân ở đây vẫn còn trên giường đánh cờ với chu công.
Có lẽ vì hôm qua ngủ rất khuya, vốn thường dậy sớm vận động nhưng Hồng Tiêu lại ngủ rất ngon.
Bất quá người trong lòng hắn đã tỉnh, bởi vì Dạ Hoằng luôn ngủ rất ít, bên ngoài có người đi lại, tiếng bước chân đã đánh thức Dạ Hoằng rồi.
Hai mắt chớp một chút, liền nhìn được rõ ràng mọi thứ, đã sáng rồi, không có một chút dấu hiệu nào cho thấy là vừa tỉnh ngủ cả. Kì thật Dạ Hoằng hoàn toàn không có tỉnh ngủ, suốt mấy ngày không ngủ yên ổn, như thế nào mà ngủ chưa tới 5 tiếng có thể tỉnh chứ. Bất quá cuộc sống kiểu này Dạ Hoằng cũng đã thành thói quen rồi.
Dạ Hoằng vừa tỉnh liền cảm thấy sau lưng của mình, truyền đến hơi thở không thuộc về mình, cùng độ ấm.
Dạ Hoằng bản thân cũng cảm thấy khó tin, chính mình là người không hề thích người khác tới gần, như thế nào lại ngủ trong lòng người khác. Lại không hề có bất kì đề phòng nào cả, đem lưng của mình đưa về người khác.
Chẳng lẽ là bởi vì cảm giác quen thuộc tối hôm qua sao, làm cho trong lòng không hề có bất kì phòng bị nào.
Không được! Không thể như vậy!
Dạ Hoằng tức giận ngồi dậy, mặc kệ tay người kia còn ở trên người, đứng dậy đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ, đi vào trong phòng tắm.
Động tác của Dạ Hoằng mạnh như vậy, Hồng Tiêu muốn không tỉnh là rất khó, cho dù Hồng Tiêu cũng rất mệt, nhưng bây giờ hắn cũng tỉnh ngủ hoàn toàn.
Không hiểu sao Dạ Hoằng lại vội vã đi vào phòng tắm. Hắn mở miệng kêu tên đứa con: “Hoằng Nhi! Con làm sao vậy!”
Dạ Hoằng không để ý đến Hồng Tiêu, đóng cửa phòng tắm lại.
Con làm sao vậy?
Không thoải mái?
Gặp ác mộng?
Hay là ngủ không ngon?
Nhưng nó làm sao lại gấp gáp như vậy?
Mấy câu hỏi xoay xoay trong não Hồng Tiêu. Đứng dậy vẫn mặc áo ngủ đi về hướng phòng tắm.
Đẩy cửa phòng tắm ra, cánh cửa này không thể khóa từ bên trong, chỉ có thể khóa từ bên ngoài phòng.
Không có bất kì cản trở nào, Hồng Tiêu đi vào trong phòng tắm, chưa vào tới nơi, đã nhìn thấy cả người Dạ Hoằng ngâm ở trong nước.
Nước này không đúng!
Hồng Tiêu đi vào sau Dạ Hoằng, trước sau cũng chưa quá một phút đồng hồ, Dạ Hoằng không có khả năng nhanh như vậy có nước nóng. Chỉ có một cách.
Vội vã chạy đến bên cạnh bồn tắm, nhúng tay vào.
Quả nhiên!
“Hoằng Nhi. Con đang làm cái gì! Mau đứng lên!” Với Dạ Hoằng ra khỏi nước, ôm vào trong ngực, đem khăn tắm bên cạnh kéo lại, lau khô nước trên người Dạ Hoằng. Cuối cùng xả nước lạnh trong bồn tắm ra.
Bởi vì Hồng Tiêu thích sạch sẽ, cho nên phòng tắm này được thiết kế đặc biệt, đó chính là trong bồn tắm vẫn có vòi nước lạnh, để có thể thuận tiện tẩy rửa. Nhưng mà nước nóng cũng có hai vòi. Mặc dù tốc độ làm nóng rất nhanh, nhưng mà chắc chắn một phút là không thể xả ra được cả bồn đầy nước như vậy. Nhưng mà nếu là nước lạnh thì hoàn toàn có thể được.
Xả hết nước, đem nước nóng mở ra. Một bên vuốt tóc Dạ Hoằng, một bên nghiêm khắc nói: “Chẳng lẽ thân thể của con không biết đau sao? Sao lại đi tắm nước lạnh!”
“Đau.” Dạ Hoằng rất kì quái, y tắm nước lạnh là chuyện của y, cái người trước mặt bị cái gì vậy, ông ta tại sao lại dùng vẻ mặt đó nhìn mình, vẻ mặt này Dạ Hoằng biết, Dạ Kì nói là vẻ mặt quan tâm, có người đối với y bày đa vẻ mặt này thì chứng tỏ người đó đối với mình không có gì nguy hiểm.
Nhưng mà sự quan tâm của cái người trước mắt này không giống như Dạ Kì với Dạ Hoa, cảm giác người này còn thái độ gì khác nữa, nhưng mà Dạ Hoằng có thể cảm nhận được không phải là giả dối. Chính là xuất phát từ nội tâm.
“Biết đau còn làm bậy!” Nghe được Dạ Hoằng nói đau, cơn giận của Hồng Tiêu cũng tiêu tan.
“Đau là cái gì.” Vừa lúc nãy Dạ Hoằng chính là muốn hỏi vấn đề này, bọn họ toàn nói đau, nhưng đau là cái gì. Đó là loại cảm giác như thế nào vậy?”
“Hả ~~~ a~~~” cười tự giễu, “Cha như thế nào lại quên chứ! Hoằng Nhi có tin tưởng cha không?” Nhìn nước trong bồn tắm đã đầy, chuẩn bị đem Dạ Hoằng thả vào.
Tin tưởng? Có thể chứ? Y được dạy không được tin tưởng bất kì kẻ nào. Nhưng mà Dạ Hoằng có thể khẳng định người này sẽ không làm ra bất kì bất lợi nào với mình, hơn nữa tối hôm qua y cảm giác người này thật quen thuộc. Suy nghĩ một hồi, Dạ Hoằng mới chậm rãi trả lời.
“Uh” ngồi vào trong, Dạ Hoằng tiện thể nói.
Bất quá Hồng Tiêu không cho đứa con đi ra, đem nó giữ lại nói: “Mới vừa rồi là nước lạnh, bây giờ là nước nóng, như vậy mới không bị đau.”
“Không cần.” Giọng nói có chút to.
“Hoằng Nhi, đừng làm cha lo lắng, được không?” Ôm lấy khuôn mặt Dạ Hoằng vừa nói.
Nhìn thấy thái độ kiên định của Hồng Tiêu, Dạ Hoằng cũng không vùng vẫy nữa, trái lại tiếp tục ngồi vào bồn tắm.
Ngồi ở bên cạnh, giúp Dạ Hoằng kì cọ thân thể. Da của Dạ Hoằng thật đẹp, trơn mịn như lụa, bởi vì có rèn luyện, da cũng rất căng. Cảm giác trên tay thật tốt. Nhiệt độ nước khá cao, chỉ một chút đã đem toàn bộ cơ thể Dạ hoằng biến thành màu hồng phấn.
“Hoằng Nhi, nước như vầy có cảm giác chỗ nào không dễ chịu không?” Tay Hồng Tiêu cảm giác hơi đau, Dạ Hoằng cũng không có cảm giác này, bất quá Hồng Tiêu cũng không thể sử dụng kiểu đau này, bởi vì bản thân Dạ Hoằng cũng không hiểu.
Vẫn nhắm mắt, cảm thụ động tác của Hồng Tiêu, rất thoải mái, làm cho Dạ Hoằng vốn ngủ không ngon muốn ngủ thêm chút nữa. Nghe được Hồng Tiêu hỏi, Dạ Hoằng thản nhiên trả lời: “Không.”
“Như vậy có cảm giác gì?” Tiếp tục hỏi.
“Ngủ.” Hai mắt vẫn không mở ra.
Cau mày nhìn Dạ Hoằng, trẻ con chính là trẻ con mà, bất quá y nhớ kĩ Dạ Mẫn viết trong nhật kí, Dạ Hoằng rất mê ngủ. Không có buông tha tiếp tục mở miệng: “Không có cảm giác nào khác?” Dừng một hồi, bổ sung thêm một chút: “Cảm giác gì bên ngoài da?”
Đợt thật lâu, Dạ Hoằng mới mở miệng nói: “Kim đâm.”
Nghe được điều mình muốn nghe rồi, Hồng Tiêu tiếp tục nói: “Có cái nào không thoải mái không, chỉ là cảm giác kim đâm sao?”
“Không có.” Mở mắt ra nhìn Hồng Tiêu, nhìn thấy hai mắt chờ mong của Hồng Tiêu, hình như không thể thỏa mãn với câu trả lời này, Dạ Hoằng bổ sung: “Có thể chịu được.”
Có thể chịu được? chính là nguyên nhân tại sao không kêu đau? Vậy dưới tình huống nào mới không chịu được đây? Hoằng Nhi của cha, tột cùng con đã phải trải qua cuộc sống như thế nào vậy?
Nâng khuôn mặt của Dạ Hoằng lên, để cho con đối mặt với mình: “Hoằng nhi, có thể nói cho cha biết, dưới tình huống nào mới không thể chịu đựng được?”
Nhìn hai mắt Hồng Tiêu một lúc lâu, Dạ Hoằng mới chậm rãi nói: “Sói, tay phải.”
Tay Phải? Chẳng lẽ chính là Dạ Hoa nói có lần bị gãy nát? Sói? Sói như thế nào lại có ở đây? Chẳng lẽ Dạ Ảnh đem Dạ Hoằng vào sâu trong núi? Không thể như vậy chứ! Cho dù bây giờ có vào tận rừng sâu, cũng có sói sao?”
“Sói! Như thế nào lại có sói ở đây?” Không biết phải hỏi cho kĩ, là đạo lí từ nhỏ Hồng Tiêu đã tự nhắc nhở mình.
“Trong tầng hầm” Khẩu khí thản nhiên, nói xong tiện thể đứng lên.
Hồng Tiêu cũng cầm lấy khăn tắm, đem quấn lên người Dạ Hoằng, bế ra ngoài đặt lên giường.
Lấy máy sấy, sấy từng lọn tóc dài của Dạ Hoằng. Trong lòng cảm giác thật kì quái, gió thổi trên mặt Dạ Hoằng thật dễ chịu, thật ấm áp. Ông ta rất khác biệt, Dạ Kì nói qua cái này gọi là ôn nhu, bất quá cũng bất đồng với bọn người Dạ Kì, nhưng mà bất đồng ở chỗ nào, Dạ Hoằng cũng không thể nói được. Nhưng mà mình nên đối đãi như thế nào đây?
Y từng nghĩ những kiểu như vậy nhất định phải diệt trừ, bởi vì cái này nhất định sẽ trở thành nhược điểm, không thể có nhược điểm. Nhưng mà Dạ Hoằng rất mâu thuẫn, từ trong nội tâm y không muốn làm ra những điều bất lợi với người này. Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ.
Trong lúc Dạ Hoằng vẫn còn tự hỏi, trong lòng Hồng Tiêu lại hết sức khổ sở.
Buồn cười đến mức nào chứ, con của mình làm cách nào sinh tồn đến tận giờ phút này? Đánh nhau với sói sao? Còn bị ngâm dưới hồ nước 10 ngày? Cái này cho dù là người lớn cũng không nhất định sẽ chịu được.
Nhưng mà lúc đó thì Hoằng Nhi bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ mới 5 tuổi thôi sao? Hay là lớn hơn một chút? Tay phải gãy nát? Sẽ có bao nhiêu đau đớn chứ? Vết thương nặng như vậy? Bây giờ Hoằng Nhi nói không đau, chỉ là sợ bởi vì cơn đau kia đã khắc cốt ghi tâm rồi, những cái khác cũng không đáng nhắc đến nữa.
May mà y thuật của Dạ Hoa cũng không tệ lắm, vết thương bây giờ đã không còn, nếu không đứa trẻ này sẽ còn phải lưu lại bao nhiêu vết thương?
Vuốt đầu Dạ Hoằng, Hồng Tiêu đau lòng nhìn con.
Cha sẽ cho con một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống yên ổn, sau này tất cả tình yêu cha cũng đều để lại cho con – bảo bối của cha.
Trong lúc Hồng Tiêu ra quyết định, Dạ Hoằng cũng đã quyết định. Y không muốn làm tổn thương người đàn ông này, cho nên Dạ Hoằng quyết định không để cho bản thân trầm mê vào trong đó nữa.
Rốt cuộc, Hồng Tiêu cũng đã sấy khô tóc cho Dạ Hoằng. “Còn muốn ngủ không?” Mở miệng ôn nhu hỏi, hắn nhớ lúc nãy Dạ Hoằng nói muốn ngủ thêm một chút.
“Uh” Y đích xác vẫn còn rất mệt, vốn cũng thích ngủ. Bất quá Dạ Hoằng thuộc về loại người chỉ cần người nào ồn một tí thì sẽ liền tỉnh ngủ, cho nên y bổ sung thêm: “Nói bên ngoài im lặng một tí!”
“Được! Con ngoan ngoãn ngủ đi! Tôi nay cha trở lại gọi con ăn chút gì, được không?” Đắp chăn lại giúp Dạ Hoằng, đi ra ngoài.
Nhìn Hồng Tiêu đi ra ngoài, Dạ Hoằng mới nghĩ tới phải làm như thế nào mới không có trầm mê vào trong.
Được rồi! Chỉ cần ít tiếp xúc với ông ta, là có thể rồi.
Âm thầm hạ quyết tâm, Dạ Hoằng cũng chậm rãi tiến vào mộng đẹp, bên ngoài quả nhiên không còn ồn ào nữa, Dạ Hoằng ngủ hết sức an ổn.