Tống Trí Minh nhìn những dòng chữ trên máy tính, sắc mặt càng lúc càng đen lại.
Nhìn thấy sắc mặt của chồng như thế, Từ Minh Phương cảm thấy rất bất an, chẳng lẽ Tống Tinh Tinh gặp chuyện gì? Sao lại nghiêm trọng như vậy?
“Để cho tôi xem.” Vừa nói, Từ Minh Phương liền đi lên, muốn xem tài liệu trong máy tính nói cái gì.
“Người đâu.” Tống Trí Minh vươn tay, ngăn không cho Từ Minh Phương đi tới trước.
“Trí Minh?” Thật không hiểu được động tác của chồng mình là như thế nào.
“Lão gia?” Quản gia đi lên, thấp giọng hỏi Tống Trí Minh.
“Đuổi phu nhân về phòng!”
“Vâng ạ!” Mặc dù không biết ý lão gia là gì. Nhưng mà vẫn tuân theo mệnh lệnh của lão gia.
“Cha?” Tống Cảnh Kiệt nhìn hành động của cha mình.
Bởi vì bình thường cha rất tôn trọng mẹ, chỉ cần mẹ không làm ra cái gì quá phận, cha đều bỏ qua cho bà, cho nên cách làm của cha hôm nay làm cho Tống Cảnh Kiệt rất kì quái.
“Kiệt Nhi, cái này ai đưa cho con.” Tống Trí Minh chán chường ngồi xuống ghế salon, mở miệng hỏi con mình.
“Con nói rồi, chính là sáng hôm nay nó tự xuất hiện trong hộc bàn của con.” Tống Cảnh Kiệt cẩn thận nói.
“Con cũng muốn lừa gạt cha sao?” Tống Trí Minh cho tới bây giờ cũng chưa từng xưng cha với Tống Cảnh Kiệt, đều là dùng đại từ thay thế khác cho từ cha kia.
“Là một người bạn học đưa cho con.” Xem ra thì cha đã biết thứ này ở đâu ra rồi. Thành ra cũng nói thật thôi.
“Có thể gọi điện thoại cho cậu ta không?” Tống Trí Minh thật sự không biết nên làm cái gì lúc này, đã rất tin tưởng một người, hóa ra người đó lại đi lừa mình, còn dùng cách này.
“Dạ.”
Rất nhanh Tống Cảnh Kiệt gọi điện thoại cho Dạ Hoằng.
“Alo.” Tiếng của Dạ Hoằng ở đầu bên kia vang lên.
“Hoằng, cha tôi tìm bạn.” Tống Cảnh Kiệt biết lấy cá tính của Dạ Hoằng, không có bao giờ thích nói chuyện với người lạ. Bởi vì một mực chú ý tới phản ứng của Dạ Hoằng, Tống Cảnh Kiệt không có nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cha mình.
“Uh.” Nhưng mà làm cho Tống Cảnh Kiệt bất ngờ là Dạ Hoằng hóa ra lại đáp ứng rất thoải mái.
“Cha!” Tống Cảnh Kiệt đưa điện thoại qua cho Tống Trí Minh.
“Chào ngài, Dạ Chủ.” Đây là xưng hô của người ngoài với Dạ Hoằng.
Bởi vì trong tài liệu kia có dấu hiện đặc thù, mà dấu hiệu kia chính là ấn kí của Dạ Ảnh. Mà vừa rồi ông lại nghe con mình gọi người kia là “Hoằng”
Đây thật là ngoài dự đoán của mình, ông không ngờ được con mình lại có quan hệ tốt như vậy với Dạ chủ.
“Có việc gì?” Dạ Hoằng không có xem qua bên trong USB có cái gì, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Tôi muốn mời ngày giúp tôi diệt trừ gã đàn ông kia, đồng thời tìm ra mẹ ruột của Kiệt Nhi,” Tống Trí Minh nói ra yêu cầu của bản thân, đương nhiên cũng nhìn thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Tống Cảnh Kiệt.
“Ông hẳn là biết qui củ của chúng tôi.” Dạ Hoằng lại dùng khẩu khí này.
“Yêu cầu gì cũng có thể.” Đây chính là nguyện vọng lớn nhất đời này của Tống Trí Minh, phải trả giá đắt cỡ nào cũng có thể.
“Được, sẽ có người bàn bạc chuyện này với ông.” Nói xong, Dạ Hoằng cúp điện thoại trước.
Cùng lúc đó, màn hình máy tính lại sáng lên, thanh âm kì quái kia lại vang lên lần nữa: “Ha ha, ông tại sao không trực tiếp nói với tôi vậy, lại còn muốn thông qua chủ nhân chúng tôi.”
“Chuyện này cô có thể làm chủ sao?” Tống Cảnh Kiệt mở miệng hỏi.
“Đương nhiên không thể, cậu nhìn qua đâu phải rất thông minh đâu, làm sao lại đoán ra được vậy.” Dạ Kì nói tán dương.
“Tôi có phái người đi tìm, nhưng mà một chút tin tức cũng không có, tôi còn tưởng rằng cô ấy đã xảy ra chuyện, nhưng mà các người có thể tốn chưa hết một ngày, tìm được tin tức của cô ấy, cái này chỉ có thể nói rằng cô ấy nằm trong phạm vi bảo vệ của các người.” Tống Trí Minh khẽ mỉm cười.
“Cũng đúng, thực lực của Tống gia trong đại lục đúng là không nhỏ.”
“Các người muốn cái gì?” Tống Trí Minh không muốn kéo dài nữa.
“Ông sau này không thể quản lí chuyện của Tống Tinh Tinh, cũng phải đuổi thẳng cổ mẹ con cô ta ra khỏi Tống gia, mặt khác ông có thể đón Dạ Tĩnh về, nhưng mà không được nhúng tay vào công việc của cô ấy ở Dạ Ảnh, sự nghiệp của ông sau này phải gia cho con trai mình, cũng chính là Tống Cảnh Kiệt. Cuối cùng chính là quản lí cho tốt miệng mồm của những người trong nhà ông.” Dạ Kì nói ra yêu cầu của mình.
Sở dĩ muốn Tống Trí Minh đồng ý đem sự nghiệp giao cho Tống Cảnh Kiệt, đó là vì con của Tống Trí MInh không phải chỉ có một người, hơn nữa lão già trong Tống gia, không thích Tống Cảnh Kiệt. Hắn nếu không nhìn thấy Tống Cảnh Kiệt là con của nữ nhi Từ gia với đứa con duy nhất của mình, tuyệt đối sẽ không thừa nhận Tống Cảnh Kiệt là thiếu chủ.
“Cái này không thành vấn đề.” Tống Cảnh Kiệt là con của ông với Âu Dương Tĩnh, cũng chính là Dạ Tĩnh, con của mình, ông nhất định sẽ đem địa vị gia chủ để lại cho đứa con mà người phụ nữ mình yêu nhất đã để lại. Mà những chuyện khác căn bản chỉ là chuyện nhỏ.
“Được rồi, ngày mai ông sẽ nhìn thấy người ông muốn gặp.” Nói xong, Dạ Kì tắt hệ thống điều khiển.
“Cha?” Nhìn thấy cha đã nói chuyện xong, Tống Cảnh Kiệt mở miệng hỏi cha của mình.
“Con tự xem đi.” Tống Trí Minh xoay màn hình máy tính về phía Tống Cảnh Kiệt, rồi đứng dậy đi về thư phòng.
Trong tài liệu đó nói về một đoạn chuyện cũ các đây 16 năm.
Thì ra Tống Tinh Tinh là con riêng của Từ Minh Phương, năm đó mặc dù Tống Trí Minh cưới Từ Minh Phương, nhưng mà người ông yêu lại là Âu Dương Tĩnh, nhưng mà bởi vì những quan hệ trong nhà, ông ta không thể cưới Âu Dương Tĩnh, nhưng mà quan hệ của hai người cũng không vì Tống Trí Minh kết hôn mà gián đoạn.
Nhưng mà không lâu sau Âu Dương Tĩnh lại đột nhiên biến mất, bởi vì quá thương nhớ Âu Dương Tĩnh cùng oán hận, Tống Trí Minh không ngừng tìm kiếm Âu Dương Tĩnh, vì thế không ngừng thay đổi bạn tình.
Mãi cho đến khi Từ Minh Phương mang thai, ông mới ngưng lại cuộc sống như vậy.
Nhưng mà làm cho ông không ngờ chính là, Tống Cảnh Kiệt lại là con của mình với Âu Dương Tĩnh, mà Tống Tinh Tinh lại là con của Từ Minh Phương với một gã đàn ông khác. Làm cho ông càng tức giận chính là, Từ Minh Phương đến bây giờ vẫn còn gian tình với gã đó.