Dạ Hoằng vừa mới đi ra khỏi cửa lớp, liền có một bóng đen xuất hiện trước mặt y. Không có bất kì sự lẫn trốn nào, Dạ Hoằng chỉ biết có người đang nhìn mình, hơn nữa y biết là ai, cũng biết người kia không có địch ý.
“Dạ Hoằng bạn đừng có chạy!” Hoàng Cáo cười hì hì đứng trước mặt Dạ Hoằng.
Trưa hôm nay chính là muốn trao đổi chuyện về kịch bản với Dạ Hoằng, nhưng mà xoay qua xoay lại đã không biết Dạ Hoằng chạy đi đâu, Hoàng Cáo giận nha! Đáng tiếc là hắn không có dám đi tìm Dạ Hoằng, lãnh khí sáng nay của Dạ Hoằng làm hắn sợ muốn chết. Bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ đây!
“Uh.” Dạ Hoằng lạnh lùng trả lời một câu.
Tới trưa, chuông tan học vừa vang lên một cái, Dạ Hoằng giống như lúc trước đem bàn học dọn dẹp sạch sẽ.
Nhưng mà Dạ Hoằng làm còn chưa xong, Lam Vũ đã chạy ào tới, lôi kéo Dạ Hoằng đi.
Nguyên nhân chính là hắn bị mấy người trong lớp túm đi đóng kịch, lại đóng vai công chúa bạch tuyết, bởi vì hắn là người trắng nhất trong lớp.
Nghe thấy chuyện buồn bực của Lam Vũ, đây là cái lí do gì chứ (Đây là lí do của ta!!! Ka ka ka!!!)
“Dạ Hoằng lớp bạn chuẩn bị tiết mục gì vậy?” Lam Vũ tò mò hỏi Dạ Hoằng, chính hắn bị yêu cầu diễn vai của một cô gái, Dạ Hoằng không phải càng lợi hại hơn sao?
“Chuyện cổ châu Âu.” Dạ Hoằng vừa ăn bánh ngọt vừa nói.
“Chuyện cổ châu Âu? Chính là vở nhạc kịch sao?” Lam Vũ có nghe nói qua, nhớ lại bầu không khí 10 năm trước.
“Uh, nghe nói có chỉnh sửa một chút.” Khác với Lam Vũ muốn nói chuyện, Dạ Hoằng lại càng muốn ăn cái gì đó, cho nên không có chờ Lam Vũ hỏi tiếp, Dạ Hoằng tiếp tục nói, “Tôi diễn vai Maria, vai nữa, cũng là ngược vai mà.”
“?????”
“Cái gì? Bạn đồng ý rồi?” Lam Vũ lặng đi ít nhất cũng hai phút đồng hồ, sau mới giật mình hỏi lại.
“Uh.” Dạ Hoằng gật đầu.
“?????” Lam Vũ lần nữa ngây ngẩn cả người, dù sao loại chuyện này vốn làm cho Lam Vũ huy động hết tất cả mọi tế bào trên người cũng không nghĩ ra. Không nghĩ tới Dạ Hoằng lại có thể đáp ứng!
Điều này làm sao có thể khiến cho Lam Vũ không kinh ngạc chứ!
Chờ Lam Vũ có phản ứng trở lại, Dạ Hoằng đã ăn xong mớ bánh ngọt của mình.
“Dạ thiếu gia? Ngài còn muốn ăn thứ gì khác không?” Hai nhân viên phục vụ bên cạnh cung kính hỏi.
“Không cần nữa, mi dọn bàn đi! Hắn ta sẽ không ăn nữa đâu.” Dạ Hoằng lạnh lùng nói, Lam Vũ sửng sốt hơn mười phút, thật không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Bất quá Dạ Hoằng cảm thấy hắn nếu lâu như vậy không có động đũa, thì cũng sẽ không ăn nữa.
“Vâng ạ!” Nhân viên phục vụ bắt đầu dọn bàn.
“Chờ một chút! Tôi còn chưa ăn!” Lam Vũ nhìn cái tô của mình bị kéo đi, rốt cuộc mới phản ứng trở lại.
“Vâng ạ.” Nhân viên vừa cười vừa nói, hắn biết Dạ thiếu gia làm vậy đơn giản là muốn cái tên ngốc này phản ứng chút thôi.
…
“Dạ Hoằng, bạn chuẩn bị xong chưa?” Hoàng Cáo lần nữa xuất hiện trước mặt Dạ Hoằng.
“Cái gì?” Dạ Hoằng không hiểu nhìn Hoàng Cáo trước mặt.
“Tôi nói là tôi sẽ nói với mọi người một chút về nội dung kịch bản, sau đó tôi hi vọng mọi người trong hôm nay có thể thuộc nội dung. Sau đó chúng ta sẽ diễn thử một lần, sau đó thì mọi người cần phải chú ý, tới thứ thứ tư chúng ta sẽ diễn cho hoàn chỉnh, nhất định là phải toàn tâm toàn ý chuẩn bị nha.” Hoàng Cáo vừa nói vừa đem kịch bản phát cho những người còn lại. Mặc dù bọn họ muốn muốn chuẩn bị cho gian hàng ăn vặt, nhưng mà tất cả mọi người không có coi trọng cái này, dù sao người phụ trách chính đã nói như vậy, bọn họ cũng chẳng đi rước thêm nợ vào người.
Nguyên nhân khiến cho mọi người yên tâm còn bởi vì nhà Trương Linh Húc mở nhà hàng, là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố S này, mà mẹ của hắn lại chính là đầu bếp nổi tiếng nhất trong cái nhà hàng đó.
Dạ Hoàng dời mắt vào trong kịch bản, nhìn nội dung kịch bản, Dạ Hoằng không thể không cảm khái một chút về năng lực của Hoàng Cáo, nhanh như vậy đã có thể sửa kịch bản xong rồi, đã thế còn phân vai này nọ, hơn nữa nội dung bên trong cũng sửa lại không ít, có năng lực như vậy, cũng xem như là lợi hại rồi, cho dù lúc trước Hoàng Cáo có tự hỏi qua, Dạ Hoằng cũng rất bội phục hắn.
Bắt quá Dạ Hoằng không biết chính là Hoàng Cáo hôm nay cũng cúp học, mà ngồi hì hục sửa cái kịch bản này, mà chuyện cổ tích thì Hoàng Cáo xem rất nhiều lần, dù sao mấy vở kịch kinh điển trên sân khấu kịch thì có mà đầy, hơn nữa cổ tích lại càng đơn giản hơn, bọn họ diễn cũng rất thuận tiện.
Hoàng Cáo hết sức thích mấy câu chuyện giống Romeo và Juliet, lại thêm vở kịch sắp diễn lấy bối cảnh ở Trung Quốc, lại càng có vẻ chân thật hơn.
“Được rồi! Tất cả mọi người xem xong đi! Cũng biết mình sẽ đóng vai gì rồi! Chúng ta có thể bắt đầu từ lời thoại.” Hoàng Cáo vừa cười vừa nói.
Sau đó mọi người bắt đầu đọc lời thoại.
Không bao lâu, lời thoại cũng đã quen thuộc.
“Uh, không sai, đúng như tưởng tượng của tôi, tốt lắm, mọi người có thể học thuộc lời thoại nhé, tôi sẽ chỉ mọi người nói như thế nào!” Hoàng Cáo tiếp tục cười nói, không có để ý cằm đã rớt trên mặt đất từ lúc nào.
Đương nhiên trong đókhông có cằm của Dạ Hoằng với Tống Cảnh Kiệt, bởi vì hai người đều biết hắn đang nói tới nội dung của vở kịch kia.
Cho nên hai người không có bất kì phản ứng gì, hoặc là nói, phản ứng của bọn họ là bình thường.