Đợi Hồng Tiêu ôm Dạ Hoằng ra thì cũng là giữa trưa rồi.
Mà bây giờ Dạ Hoằng ngay cả sức để trừng Hồng Tiêu cũng chẳng có nữa.
Đúng vậy bây giờ Dạ Hoằng một chút xíu sức lực cũng không có, mặc dù Hồng Tiêu nói chỉ có một lần, nhưng mà lúc này đây thời gian một lần phải nói là quá xá dài.
Hắn lại còn nói xạo là đi vào một lần, nói cách khác, Hồng Tiêu chôn trong cơ thể Dạ Hoằng suốt ba tiếng đồng hồ.
Bây giờ nửa thân dưới của Dạ Hoằng không có cảm giác luôn rồi. Kết quả là, Dạ Hoằng cuộn trong lòng Hồng Tiêu ngủ thiếp đi luôn.
Hồng Tiêu cười đem Dạ Hoằng đã ngủ say đặt lên trên chiếc giường mà hai người hoan ái tối hôm qua, trong không khí mùi vị *** mĩ đã tan đi, chỉ còn lại mùi thơm ngọt ngào. Chắc chắn là Dạ Kì đã tới rồi (Lúc Dạ Hoằng không đi học, cô ta mỗi ngày đều tới đây quét dọn phòng cho Dạ Hoằng, mà sau khi Dạ Hoằng đi học rồi thì hai ngày đến dọn một lần)
Đây là mùi hương Dạ Hoằng thích nhất, mặc dù lúc đầu Hồng Tiêu hết sức không quen, nhưng mà dần dần, Hồng Tiêu cũng hiểu được mùi này phi thường dễ chịu, đặc biệt là mùi này cũng tương tự mùi cơ thể của Dạ Hoằng, bất quá mùi của Dạ Hoằng là mùi cơ thể tự nhiên, nhàn nhạt, cũng không rõ ràng lắm, mà mùi trong phòng là do Dạ Hoa nghiên cứu ra.
Lúc đầu Hồng Tiêu rất để ý tại sao Dạ Hoa lại biết mùi của Dạ Hoằng, dù sao cũng không kề cận, thì không thể nào biết được mùi hương tự nhiên của Dạ Hoằng được.
Sau lại biết Dạ Hoằng sau mỗi lần đích thân thực hiện nhiệm vụ, Dạ Hoa sẽ mất một khoảng thời gian dài để tẩy trừ hết những mùi bám trên người Dạ Hoằng đến khi nào không còn nghe thấy mùi máu tươi mới thôi.
Dạ Hoa dùng nửa năm nghiên cứu mới tìm được công thức chế tạo loại mùi hương mà Dạ Hoằng không chán ghét.
Dạ Hoa mà biết Hồng Tiêu trong thời gian ngắn dùng số hương liệu đó để xịt phòng thì Hồng Tiêu liền buồn cười. Nghĩ đến cái tên tự đại kia cũng sẽ kinh ngạc, làm cho người ta không cười cũng rất khó a.
Nhìn Dạ Hoằng ngủ thật tươi mát. Vì con mà sửa sang lại chăn mền. Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng Dạ Hoằng.
…
Vào đến phòng khách, Hồng Tiêu tiện thể nhìn thấy Dạ Kì ngồi trên ghế salon, hơn nữa Dạ Hoa cũng tới, đang tà tà uống hồng trà.
Nhìn thấy Hồng Tiêu từ trên lầu đi xuống, Dạ Kì lập tức đứng lên, khom lưng, cúi đầu. Động tác không phải một mực lễ phép. Mà Dạ Hoa thì chỉ gật đầu có lệ.
Hồng Tiêu cũng nhẹ nhàng gật đầu. Xua tay ý bảo bọn họ ngồi xuống, bản thân cũng ngồi đối diện bọn.
“Chúng tôi đã điều tra được, chỉ là một bác sĩ, hắn ta không phải người Dạ Ảnh, chỉ là một bác sĩ bình thường trong bệnh viện có quan hệ với Dạ Ảnh, bất quá nói tóm lại thì vẫn là sai lầm của chúng ta.” Dạ Kì thản nhiên nói.
Kì thật lần này chuyện hoàn toàn là ngoài ý muốn. Trợ lí của Dạ Hoa lúc làm thuốc này bị người kia nhìn thấy, hắn ta vì thế len lén trộm thuốc này ra ngoài, mà không may chính là kẻ kia lại thuộc về một bang phái khác, cho nên thứ này đương nhiên là rơi vào tay lão đại phe kia. Kết quả thì có chuyện như ngày hôm nay.
Nói cách khác, ủy thác tối hôm qua chính là một cái bẫy, những kẻ đó mơ tưởng chỉ cần thành công thì Dạ Hoằng sẽ hoàn toàn rơi vào lòng bàn tay chúng, nhưng không khéo ở chỗ thuốc này thời điểm phác tán hoàn toàn kéo rất dài, lại thêm bọn đó đánh giá quá thấp định lực của Dạ Hoằng nữa.
Hồng Tiêu nghe đến đó, liền kinh ngạc về sản nghiệp của Dạ Ảnh. Thì ra bọn họ không chỉ có khu trung tâm thương mại chuyên thu thập tin tình báo Dancer kia, bây giờ lại còn thêm cái bệnh viện này.
Đúng vậy, Dạ Ảnh cũng có tài sản, bất quá bọn họ thu thập tin tức tình báo mới là chủ yếu. Cho nên sản nghiệp cũng chỉ có trung tâm thương mại dancer, một ít bệnh viện, một vài nhà hàng. Bất quá nếu có ai điều tra những chỗ này, tuyệt đối sẽ không với tới được người của Dạ Ảnh phía sau.
Bởi vì người trong Dạ Ảnh có không ít thân phận, bọn họ chính là rất lâu trước đây tìm đến Dạ Ảnh thuê bảo vệ, Dạ Ảnh tự nhiên sẽ không bỏ qua những con mồi béo bở đó.
“Việc này các người định giải quyết như thế nào?” Hồng Tiêu hỏi thẳng vào chủ đề chính. Bình thường Hồng Tiêu cũng không trông nom nhiều như vậy, chính là chuyện ám bộ, Hồng Tiêu cũng là không nghe không thấy không hỏi, nhưng mà sự tình hôm nay có liên quan đến Dạ Hoằng, như vậy hắn lại không thể không quan tâm.
“Kẻ kia sẽ không còn xuất hiện trên địa cầu này nữa.” Dạ Hoa nói thản nhiên, “Hơn nữa ngay cả thi thể cũng không.”
Lại nói về cái kẻ bất hạnh kia, Dạ Hoa cho kẻ đó vài loại thuốc thế mà cũng chịu không nỗi, làm cho Dạ Hoa đang chơi đùa cao hứng lúc đó nổi giận. Kết quả là kẻ đó ngay cả thi thể cũng chẳng còn nữa.
“Cái tổ chức đó cũng không có nốt.” Dạ Kì trừng mắt liếc nhìn Dạ Hoa một cái, nói.
Buổi tối ngày hôm qua nghe thấy trong earphone, Dạ Kì lập tức ra lệnh cho tất cả thủ hạ tiêu diệt sạch sẽ cái tổ chức đó.
Mấy kẻ trong tổ chức đó kẻ bị giết, người bị bắt.
“Uh! Kẻ biết chuyện này đâu?” Hồng Tiêu dường như rất quan tâm đến danh dự của Dạ Hoằng.
“Tất cả những người biết chuyện này đều ở đây rồi.” Nói chuyện chính là Dạ Tường vừa mới đi vào. Còn có cả Hồng Hàn đi cùng.
Vốn Dạ Tường có thể đi cùng với Dạ Kì, nhưng mà lúc trở về thay quần áo, bị Hồng Hàn bắt lại, làm gã đến muộn.
“Uh! Vậy cũng tốt!” Như vậy thì Hồng Tiêu không còn lo lắng gì nữa rồi, “Bất quá, sau này tôi hi vọng không có chuyện tương tự xảy ra nữa.” Hồng Tiêu nói rất lãnh khốc, Hồng Hàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hồng Tiêu tức giận như vậy.
Bởi vì Hồng Tiêu thường rất ít khi biểu lộ sự tức giận ra ngoài, lần này đúng là giận ghê lắm.
“Ha ha! Chú đang nói cái gì? Tôi như thế nào nghe không hiểu gì hết vậy?” Hồng Hàn vừa cười vừa nói. Mặc dù biết rõ ở đây sẽ không có ai nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng mà gã vẫn muốn bầu không khí bớt căng thẳng một chút.
Hồng Tiêu trừng mắt liếc nhìn Hồng Hàn một cái, Hồng Tiêu biết ông anh của mình mới rồi có ý gì, vì vậy thu hồi sự giận dữ.
“Tốt lắm, cái gì cần nói cũng đã nói rồi, chúng tôi về trước.” Vừa nói, Dạ Hoa tiện thể đứng dậy, xoay người chuẩn bị ra về. Vừa đi, trong miệng lại còn lèm bèm: “Tôi như thế nào lại mạng khổ như vậy a! Chủ nhân không để ý tới sự tình thì thôi, bây giờ còn dứt khoát không chịu quay về, một cái tổ chức lớn như vậy liền giao lại cho một mình tôi. Ai ~~ Tôi tại sao lại khổ như vậy chứ!”
Trong lòng chính là muốn nói mấy cái đó, bất quả Dạ Kì vẫn mỉm cười nhìn Hồng Tiêu chào một cái, nói: “Xin ông tin tưởng, nhất định sẽ không có lần sau. Xin ông tận tình chiếu cố chủ nhân của chúng tôi.”
“Tôi sẽ làm!” Hồng Tiêu biết, trong lòng bọn họ, Dạ Hoằng là một tồn tại đặc biệt, cứ nhìn Dạ Tường là đủ hiểu.
“Ha ha, Chú em! Khí sắc của chú hôm nay sao tốt quá vậy?” Hồng Hàn nhìn thấy Hồng Tiêu khôi phục trạng thái bình thường cực nhanh liền nói.
Trước kia mỗi khi tức giận cũng chẳng thể khôi phục lại nhanh như vậy, có thể thấy được tâm tình Hồng Tiêu hôm nay đặc biệt tốt.
“Tôi nói anh hôm nay sao rảnh quá vậy?” Nhìn tâm tình Hồng Hàn hôm nay cũng rất được, vì vậy thật muốn chọc cho gã nổi điên lên.
“Có hai lí do, một là Tiểu Tường nhà tôi trở về nè! Mà cái chính là Hưng Hổ bang trước giờ thường xuyên đối địch với chúng ta tối hôm qua đã bị tận diệt. Mặc dù còn chưa biết là ai làm, bất quá cũng thật là cao hứng.” Dạ Tường bị Hồng Hàn ôm kéo lên ngồi vào chỗ vị trí Dạ Kì lúc nãy.
“Hưng Hổ?” Hồng Tiêu ngẩng đầu nhìn Dạ Tường trong lòng Dạ Hàn.
Dạ Tường có chút đạo đức gật đầu.
Tiếp nhận ám chỉ của Dạ Tường, Hồng Tiêu lập tức nghĩ tới phương pháp để chỉnh một người nào đó: “Oh! Nếu không biết là ai làm, anh vẫn còn rảnh như vậy sao, anh không sợ mục tiêu tiếp theo sẽ là chúng ta sao?”
“Uy ~~~ Chú như thế nào lại nghĩ như vậy?” Hồng Hàn nhìn Hồng Tiêu nói.
“Làm chuyện như vậy có bao nhiêu tổ chức có thể làm chứ? Không nhiều lắm! Ngoài chúng ta, Dạ Ảnh, còn có ai nữa? Mà anh cảm thấy Dạ Ảnh có lí do gì để làm như vậy. Mà anh bây giờ còn ngồi ở chỗ này cao hứng?” Hồng Tiêu không có nói cái gì nữa, hắn biết chọt chọt Hồng Hàn như vậy là tốt rồi, hắn sở dĩ làm như vậy bởi vì hắn tin tưởng Dạ Tường sẽ không lắm miệng. Cho nên Hồng Tiêu cứ thế quang minh chính đại lừa Hồng Hàn, hơn nữa Hồng Tiêu cũng không cảm thấy là mình đang xí gạt Hồng Hàn, bởi vì hắn cũng không có nói dối, có phải không?
“Tôi biết rồi, tôi cũng nên thăm dò một chút.” Vừa nói liền đứng dậy kéo Dạ Tường đi.
Nhìn thấy mọi người đã đi hết, chú Phúc xuất hiện trước mặt Hồng Tiêu.
Cung kính nói: “Thiếu gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có cần đưa lên phòng không?”
“Uh, làm phiền chú, chú Phúc.” Tâm tình Hồng Tiêu bây giờ tốt cực kì.
“Đây là trách nhiệm của tôi.”