Bởi vì Dạ Kì nhấn lút ga, hơn nửa đây là chiếc xe đã được Dạ Kì độ lại, nếu không phóng nhanh như vậy thì đã banh chành từ đời nào rồi, cho nên không quá lâu đoàn người Dạ Hoằng đã về đến ngay biệt thự của Hồng Tiêu.

Lúc này Hồng Tiêu, Hồng Hàn đang đừng ngoài cổng chính chờ bọn Dạ Hoằng.

Xế chiều hôm nay Dạ Hoằng chỉ nói một câu: “Ra ngoài có việc.”

Sau đó đã không thấy tăm hơi, không thể cảm khái động tác của Dạ Hoằng quá nhanh, nhanh đến giây tiếp theo Hồng Tiêu đuổi theo đã không thấy đâu.

Nhìn Dạ Hoằng biến mất ở trong rừng rậm.

Sau lại nghe Hồng Hàn nói, bọn họ hôm nay thi hành nhiệm vụ, ngay cả Dạ Tường cũng đi. Hẳn là nhiệm vụ quan trọng, nếu không thì hai đại cao thủ của Dạ Ảnh sẽ không trực tiếp thực hiện.

Kì thật chuyện cũng không phải như Hồng Hàn suy nghĩ, chủ yếu là bởi vì Dạ Hoằng là chủ nhân của Dạ Ảnh, mà mỗi thủ hạ của Dạ Hoằng, mỗi người bọn họ đều phải cam đoan cho sự an toàn của Dạ Hoằng.

Nhất là trong nhóm ba người Dạ Kì, trong lòng bọn họ Dạ Hoằng chính là quan trọng nhất, nếu như không có Dạ Hoằng không biết cuộc sống bây giờ của bọn họ sẽ ra như thế nào nữa.

Cho nên trong mắt bọn họ, tánh mạng của Dạ Hoằng so với bản thân mình còn quan trọng hơn.

Cho nên mỗi lần Dạ Hoằng đích thân thực hiện nhiệm vụ, Dạ Tường đều đi theo.

Cũng không phải bởi vì bọn họ không tin tưởng vào thực lực của Dạ Hoằng, mà là vì Dạ Hoằng không hiểu rõ nhân tình thế thái trong cuộc sống này. Đây cũng làm cho Dạ Hoằng thường nói chuyện với Dạ Tường.

“Két ~~~~~~” tiếng thắng điếc tai vang lên.

Xe dừng lại ngay trước mặt Hồng Tiêu.

Còn không có chờ Hồng Tiêu chào đón, Dạ Hoằng ngồi trong băng ghế liền nhảy ra, chạy vội lên tầng 2.

Nhìn sắc mặt dị thường của Dạ Hoằng, xoay người nhìn hai người chậm rãi xuống xe, Hồng Tiêu lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đúng vậy, trong giọng nói không có bất kì ngữ khí gì như đang hỏi người.

Hai người bên này nhất thời cảm giác nhiệt độ tuột xuống 10 độ. Vừa mới nãy còn ở xa xa, cho nên cảm giác không mãnh liệt, nhưng mà bây giờ ~~~~

Cảm giác này làm cho bọn họ nghĩ tới Dạ Ảnh mấy năm trước, không! Chính là chỉ có hơn chứ không có kém!

Sau khi Dạ Ảnh chết, đây là lần đầu tiên bọn họ thừa nhận não đã bị khắc sâu ảnh hưởng của lão ta.

“Trúng thuốc.” Dừng lại một chút, Dạ Tường nhìn sắc mặt của Hồng Tiêu, lo lắng không biết phải nói câu kế tiếp như thế nào, dù sao người này không phải cũng rất quan tâm đến Dạ Hoằng sao.

Thở một hơi thật sâu, Hồng Tiêu tận lực khiến cho tâm mình bình tĩnh trở lại.

Dù sao bây giờ rối loạn cũng không có cách nào khác, chỉ là hai người kia, không có Dạ Hoa, đã nói lên vấn đề lúc này không lớn lắm, ít nhất có biện pháp giải quyết.

Hồng TIêu cũng biết Dạ Tường dừng lại là ám chỉ bản thân hắn bây giờ cần phải tỉnh táo lại.

“Là cái gì?” Bình tĩnh hỏi.

“Mê tình! Một loại thuốc kích dục.” Dạ Kì cẩn thận nói.

“Mê tình? Là cái gì?” lẽ ra Hồng Tiêu đối với thuốc kích dục có điều kiện hiểu rất rõ, dù sao hắn có một lão anh thích xài mấy cái đó như vậy, còn bởi vì kinh nghiệm không tốt năm mười sáu tuổi kia, còn nói Hồng Tiêu phải nghiên cứu tử tế mấy loại thuốc này sao.

“Dạ Hoa mới nghiên cứu ra loại thuốc mới, loại này hơi đặc biệt chút!!!!!!” Dạ Kì chậm rãi nói cho Hồng Tiêu biết về mê tình.

Cũng không phải Dạ Kì muốn câu giờ, mà là cái thuốc này thật sự quá đặc biệt, sau khi nó phát tác, không thể lập tức giúp y, phải đợi hơn hai giờ sau, nếu không hiệu quả của thuốc giải không thể có tác dụng.

Mà chỗ lợi hại nhất của mê tình, trước là phá hủy ý chí của người dùng thuốc, làm cho người ta không có sức lực để chống cự.

“Tôi biết rồi, các người về trước đi!” Hồng Tiêu thản nhiên nói.

Bây giờ hắn không có tâm tình ở chỗ này chờ đợi, hắn hết sức lo lắng cho tình huống của Dạ Hoằng.

Mặc dù mấy người kia nói không cần lo, nhưng mà Hồng Tiêu vẫn rất lo lắng, lo Dạ Hoằng có hận mình hay không.

Dù sao bây giờ hắn vẫn chưa biểu lộ bất kì điều gì với Dạ Hoằng, Dạ Hoằng cũng không có bất kì ý gì đối với hắn.

Nhưng nếu phải đem Dạ Hoằng giao cho kẻ khác, bản thân Hồng Tiêu cũng không dám tưởng tượng bước tiếp theo mình có điên lên hay không.

“Đây là thuốc giải.” Dạ Kì đem một lọ thuốc đặt lên bàn trà trước mặt Hồng Tiêu.

Bây giờ Dạ Kì cũng cần phải về ngay, dù sao thuốc này mới làm ra không bao lâu, còn chưa có bán ra bên ngoài, cho nên bây giờ cô phải cấp tốc quay về thanh trừng những kẻ phản bội.

Hồng Tiêu nhìn lọ thuốc trước mặt, chú Phúc đã bưng một tách nước để trước mặt Hồng Tiêu. Cũng lặng lẽ rời đi, lại còn phân phó người hầu kẻ hạ trên dưới, đêm nay mặc kệ nghe thấy cái gì cũng không được bước chân ra khỏi phòng. Dù sao chuyện an toàn cũng đã có người của ám bộ giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play