Chỉ mới một đêm mà anh đã tắm nước lạnh ba lần, Gia Vĩ lần đầu tiên trắng đêm mất ngủ. Đêm đã rất khuya rồi, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng tỏ đang lan tỏa vào phòng. Gia Vĩ ôm lấy cơ thể mình, đầu chôn thật sâu ở trong khuỷu tay. Hôm nay uống khá nhiều rượu, nhất định là rượu vào làm thần trí không rõ ràng khiến các giác quan làm việc sai lầm anh mới có phản ứng, nhất định là thế!

Gia Gia là một hài tử, cho dù không có huyết thống quan hệ với nó cũng là thành viên gia đình, là đệ đệ! Cho dù chính mình thích nam nhân, cho dù vẫn tới nay thể xác và tinh thần khát khao cũng tuyệt đối sẽ không đối với Gia Gia có ý đồ gì!

Gia Vĩ ngẩng cao đầu hít vào một hơi thật sâu, tự nói với chính mình: Chu Gia Vĩ, Sự tình hôm nay bất quá là ngoài ý muốn. Sau này sẽ không, vỉnh viễn cũng sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa. Ngày mai trời lại sáng, tất cả sẽ khôi phục bình thường. Không cần lo lắng, không cần lo lắng.

Ánh trăng chiếu lên cánh tay, trong trắng, sạch sẽ như nước. Gia Vĩ vẫn ngơ ngác nhìn, nổi cô độc như hàng ngàn con sâu lớn, chậm rãi bò lên, cắn xé cõi lòng. Cách vách tường Gia Gia đang ngủ say.

Gia Vĩ cũng thật cao hứng phát hiện, Gia Gia cao hơn trước nhiều. Sức ăn cũng nhiều hơn, tâm tình ngày càng tốt, sắc mặt lộ vẻ hồng hào thật đáng yêu. Tóc cũng mềm mượt, da tay mịn màng nhẵn nhụi, Gia Gia ngày càng tràn đầy sức sống hơn.

Trong nhà thường thường có thể nghe thấy tiếng cười của Gia Gia, điều này làm Gia Vĩ cảm giác được thõa mãn, hoàng hôn mỗi ngày lại nôn nóng nghĩ phải nhanh chóng về nhà. Nhưng không phải là không có vấn đề là Gia Vĩ lo lắng, Gia Gia sức ăn thì lớn, mà sao vẫn thấy chẳng thêm tý thịt nào, thắt lưng chỉ cần hai bàn tay vòng là nắm hết. Vậy chứ cơm ăn vào lại chạy đi đâu đó sao?

Nhất là Gia Gia thường bị thương, nay té sưng cánh tay, mai xoay người ngã xước chân, cũng không phải là bị thương gì nặng, nhưng sao mỗi lần nhìn thấy vẫn làm anh không nỡ. Tiểu gia hỏa luyện tập cứ như tẩu hỏa nhập ma, tàn nhẫn với cả chính mình. Có lần Gia Gia đem một chân đặt tại phần tựa của cái ghế cao, ép chính mình thẳng lưng, hóp bụng, rồi lại dùng lực đè xuống, sau lại vặn xoắn, hù dọa Gia Vĩ nổi từng đợt mồ hôi lạnh.

Vũ đạo cho dù có tốt nhưng cũng không thể vì nó liều mạnh cỡ này, vạn nhất thân thể bị thương thì làm sao, cái gì thì cũng cần chừng mực. Gia Vĩ mặt mũi như đáy nồi, nghiêm khắc nói rõ: “Không cần ép bản thân đến như vậy, làm được thì làm không làm được thì cho qua đi, tuyệt đối không thể để bản thân bị thương, nếu không thì nghỉ tập.”

Gia Gia thật nghe lời, khi ở nhà không làm mấy cái động tác thoạt nhìn dọa người như vậy nữa.

Tại phòng tập vũ đạo, nương theo khúc dương cầm thanh nhã, nhẹ nhàng. Gia Gia cùng mấy hài tử khác dựa vào tay vịn khởi động, nhấc chân, nhấc chân, hạ người, nhảy tại chổ. Động tác của Gia Gia giờ đã nhẹ nhàng hơn, thật chẳng uổng công luyện tập. Minh Hà đứng sau Gia Gia, nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của nó. Cái ấn tượng ban đầu về nó luôn là ánh mắt đen láy trong đó toát ra tình yêu, khát vọng cùng ngưỡng mộ dành cho vũ đạo.

Vũ đạo nhìn có vẻ hào nhoáng, và đẹp đẽ, nó dễ thu hút sự hứng thú của các hài tử, nhưng mặt khác mà nói vũ đạo là một thế giới tàn khốc, rất nhiều người hứng thú với vũ đạo nhưng trước thống khổ từ luyện tập khắc nghiệt cũng có vô số kẻ lùi bước. Gia Gia đã qua cái tuổi tập vũ đạo tốt nhất, nó hiện tại muốn tập trung luyện tập cò khổ sở lớn hơn nhiều những hài tử được luyện tập từ nhỏ khi khung xương vẫn còn mềm mại. Nhưng nó làm được rồi, chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, Gia Gia đã có thể cùng mọi người đã có căn cơ đứng chung một chổ luyện tập.

Minh Hà mơ hồ cảm thấy hài tử này thật không giống người thường a, nó không chỉ là có sự mềm dẻo đáng ra chỉ có ở các tiểu hài tử mà còn có sức bật rất tốt cạnh đó hài tử này thật sự là linh mẫn hơn người. Như thể trong mắt nó ngoài những động tác vũ đạo thì không còn bất cứ thứ gí có thể dung nạp. Thật có thể hay không hài tử từng đứng sau song sắt nhìn vào phòng học này sẽ có ngày đứng trên sân khấu nhảy múa.

Trong lúc giải lao, tất cả mọi người đều uống nước, nói chuyện phiếm để xua tớ đi mệt mỏi của bài tập. Gia Gia ở trên sàn tập tìm một điểm ở làm tựa, phía trước ghé vào sàn tập, cố gắng mở rộng nhất các đốt khớp tay, sao cái động tác này luôn chẳng thể nào mở rộng ra được.

Gia Gia chẳng thể nào chấp nhận mình thua kém, a thật đau! Cả hai cánh tay nó đều căng cứng, dùng hết sức đè thân thể này xuống, vẫn là chẳng thể tạo thành một đường thẳng. “ Nhạc Nhạc, giúp tớ với” đang ăn bánh mì một nam hài vội vàng hướng về phía nó, đặt mông lên người Gia Gia, chậm rãi dung lực đè xuống. “ được không?”. Gia Gia đau chết được vẫn cố nhếch miệng: “Ân, cậu dùng sức “.

Nhạc Nhạc đem toàn thân đặt lên người nó, ép đến mức chân nó hoàn toàn dính sát sàn tập. Mặt hoàn toàn chôn giũa hai ánh tay đặt ở phía trước. Gia Gia đau đến chảy cả nước mắt, bắp đùi giống như là bị xé rách. Đau cứ như bị lửa thiêu đốt. Chịu đựng, nhẫn nại, nhẫn nại thêm tý nữa là tốt thôi.

Trong khối tổ chức sắp xếp tham gia thi đấu vũ đạo, mặc dù cũng đi theo mọi người luyện tập, chính mình vì khả năng còn chưa cao không được xếp vào đội A. Gia Gia suy nghĩ sẽ cùng mọi người đứng trên sân khấu cao cao kia ư?

Mọi người đều có căn cơ luyện tập từ nhỏ, chính mình nếu không nổ lực đuổi theo sẽ không có cơ hội ngang bằng chứ đừng nói là vượt qua. Không nghĩ nữa, cùng người bạn bên cạnh tái luyện tập thôi, không nghỉ lại nhìn được chính mình trong gương, tưởng tượng đến ngày bản thân giống như con bướm mềm mại, thanh tao mà nhảy múa.

Lấy cánh tay lau đi nước mắt, Gia Gia cắn răng chịu đựng. “Cái người lần trước đưa cậu đến đây là ai vậy?“ Nhạc Nhạc ngồi trên lưng không hề thấy được vẻ mặt nó, vừa ăn vừa bắt chuyện.

Gia Gia len lén hút một ngụm suyễn khí, nói: “Là anh tớ”.

“Anh trai cậu thật đẹp trai, so với các ngôi sao dường như không khác biệt. Anh của cậu thật thương cậu đi? ”.

Gia Gia nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. trong tâm trào dâng cảm giác ngọt ngào cũng có điểm kiêu ngạo.

“ Ai, thật hâm mộ cậu. Tớ cũng muốn có một ca ca, như vậy có dùng hết tiền tiêu vặt tớ cũng sẽ không phải tìm mẹ a” Nhạc Nhạc bĩu môi.

Gia Gia cười một chút, rồi lại nhanh chóng cắn răng. “ Cậu từ lúc nào luyện tập vũ đạo vậy? Khi cậu luyện tập cũng khó như vậy sao? “ nói chuyện một chút sẽ giúp phân tán lực chú ý, cơn đau theo đó giảm chút ít a. Gia Gia đã rất cố gắng để giọng nói phát ra không bị run.

Nhạc Nhạc nhún nhún vai: “Tớ từ nhỏ đã bắt đầu rồi, vẫn phải trải qua như cậu. thôi.Luyện tập càng nhỏ càng tốt, cậu bây giờ đạt được thế này đã không mấy khác biệt. Chúng ta đây không phải là là trường dạy vũ đạo chuyên nghiệp, yêu cầu cũng không phải rất nghiêm. Đợi đến khi khảo nghiệm vũ giáo chuyên nghiệp, cậu lúc đó sẽ hiểu cái gì là tàn khốc, tập cơ bản thế này ngay cả cánh cửa cũng sẽ không sờ tới được.”

“Chuyên nghiệp vũ giáo? “ Gia Gia lần đầu nghe nói đến.

“Chính là nơi chuyên môn học tập nhảy múa. Lấy vũ đạo làm nghề nghiệp cuối cùng để theo đuổi. Cậu biết học viện vũ đạo Thiên Hoa không? Đó là học viện nổi danh cả nước về dạy vũ đạo, là trường học tốt nhất. không nói đến danh sư, chỉ các học viên ở đó thôi cũng đã là tốt nhất trong tốt nhất. Mẹ tớ nói, sang năm báo khảo, tớ nếu có thể đậu, sẽ thưởng tớ một chuyến du lịch nước ngoài, nói vậy thôi chứ tớ tự biết sức mình bao nhiêu phân lượng, ta chẳng có khả năng. Có thể đậu vào một trường nghệ thuật đã là vừa tầm rồi”.

Học viện vũ đạo Thiên Hoa, nghề nghiệp cả đời theo đuổi, những lời này như gieo vào nó những mầm nhỏ, tâm trạng một mảnh trầm xuống.

Trời đã tối, lớp vũ đạo vừa tan, mọi người lục đục rời đi. Gia Gia như quỳ trên mặt đất chậm rãi xoa bóp chính mình. Đại khái cả ngày tự ép bản thân luyện tập đến tàn nhẫn, giờ cả thân thể chẳng có nơi nào không đau nhức, càng di chuyển càng đau, hai chân tê nhức không tiên nổi.

Từ đây đến trạm xe buýt còn rất xa, chỉ có còn chuyến xe kế tiếp là về nhà. Nhưng thật chẳng muốn di chuyển chút nào. Nhạc Nhạc hất túi lên vai: “Tớ đi trước, cậu nhớ khóa cửa kĩ vào nha”. Gia Gia đột nhiên lên tiếng:” Cậu có điện thoại không? Cho tớ mượn dùng tý.”

Gia Vĩ đang họp, nhận được điện thoại của Gia Gia có điểm ngoài ý muốn. “Làm sao vậy Gia Gia? Có chuyện sao, không phải em bảo tự ngồi xe về à?”

“Anh đón em với nha” trong điện thoại giọng nó có điểm nhờ vả cùng yêu cầu, trộn chút giọng mũi. Tiểu tử kia từ khi nào học được làm nũng rồi đây! Gia Vĩ không nhịn được khóe môi nhếch lên một độ cong, được hài tử này làm nũng có điểm thấy ngọt ngào. Sau lại cảm giác không ổn a.

Là tiểu tử kia lần đầu tiên làm nũng, xem như là thưởng cho nó đi. Gia Vĩ tự mình xuống nước. “Ân, nga~~~ anh sẽ đến đón. Chờ anh ở cửa đi”

Buông điện thoại, Gia Vĩ vừa nhấc đầu, nghiêng tai, các mọi người trong phòng lập tức cúi đầu nhìn văn kiện trong tay. Gia Vĩ ho khan một tiếng: “Mọi người nghiên cứu trước, tôi đi ra ngoài một chút “ nhìn tổng tài bước đi ra ngoài, tất cả cùng hai mặt nhìn nhau, đã ai thấy tổng tài tiếp điện thoại ôn nhu vậy đâu. Này là ai được sủng ái như vậy a? tình nhân? Con? Chưa có nghe à nha?

Gia Vĩ cho xe tiến vào con đường u tĩnh, dừng xe trước cửa phòng tập, cho đèn chiếu vào cái thân hình nho nhỏ dưới tán cây ngô đồng, sao lại thon gầy đến đáng thương. Gia Gia hướng mặt về phía anh cười: “Kéo em với, chân em tê rần rồi” Gia Vĩ nhẹ nhàng thở dài, kéo nó đứng lên, rũ rũ bụi đất trên người: “sao đến nổi này? Về nhà tắm rửa đi ngủ sớm một chút. ”

Gia Gia gật đầu, nó hận không thể ngay bây giờ một đầu nhào vào lên giường không cần di chuyển nữa. Bước hai bước điều phát run, Gia Gia kiên trì đi tới cửa xe vừa ngồi trên xe. Gia Vĩ nhìn ra tư thế bước đi kì kì, nghi hoặc mà nhìn nó: “Gia Gia, chân em sao làm sao vậy?” Gia Gia miễn cưỡng cười cười: “Không có việc gì, mới vừa rồi ngồi hơi lâu. Hoạt động, hoạt động thì tốt rồi.”

Gia Vĩ lo lắng nhìn nó có lẽ thật sự là ngồi đến tê rần.

Đem ghế xe hạ xuống, làm nó được nằm thoải mái. Xe lại theo hướng cũ mà trở ra. Gia Gia mệt mỏi nhắm hai mắt lại. “Gia Gia, tới rồi, xuống xe đi nào.”

Gia Vĩ vỗ vỗ mặt Gia Gia. Nó mơ màng mở hai mắt, thật là về tới nhà rồi. giật giật thân thể, lén nhăn mi một cái, rồi hướng Gia Vĩ cười thật tươi:

“Ca ca, cõng em lên lầu đi “

Trái tim Gia Vĩ giật mạnh một cái, rồi lại rơi tõm xuống, lắc lư hồi lâu mới vững vàng.

Có điểm xấu hổ cốc đầu nó: “Em bao tuổi rồi hử? ngồi trên lưng anh không sợ bị cười a?”

Gia Gia đỏ mặt, nhỏ giọng mà nói: “Bầu trời tối đen, người khác nhìn không thấy. Anh cõng em đi mà”.

Gia Vĩ phát hiện chính mình căn bản không có cách nào khác cự tuyệt, thậm chí có điểm mơ hồ trong ngóng, có xấu không? Hạ người, đem Gia Gia áp lên trên lưng. Gia Gia ôm cổ anh, cái lưng thật rộng thật ấm áp, cảm giác an toàn lan tỏa khắp toàn thân.

”Ca, đừng đi thang máy, leo cầu thang đi!”

“Tiểu bại hoại, em thành tâm muốn hành ca hả! Là tầng 9 đấy”

“Cho anh một cơ hội rèn luyện, là em miễn phí giúp đỡ bồi luyện còn gì”

“Phi!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play