Thành phố náo nhiệt lúc nào cũng đông đúc xe cộ cùng dòng người tấp nập dường như không bao giờ ngừng nghỉ. Giữa phố xá, những bảng hiệu mọc lên chen chúc trên các tòa nhà chọc trời. Dù hoàng hôn đã buông xuống nhưng ánh đèn bên trong làm cho khung cảnh vẫn sáng rực như ban ngày.
Nam nữ nhân viên trang phục chỉnh tề đang chạy ngược xuôi với các bản báo cáo, kế hoạch chưa được hoàn tất. Trong văn phòng tổng tài, Chu Gia Vĩ ngồi ở chiếc ghế sofa bọc da, im lặng xem xét bảng thống kê trên tay. Bước đầu khó khăn của công ty đang dần đi vào quỹ đạo theo chiều phát triển, hơn nữa, lại phát triển rất mạnh. Tuy nhiên anh cũng không cho phép mình tự mãn, thương trường không gì lường trước được, từng bước đều phải rất cẩn thận.
Điện thoại đổ chuông, tiếng cô thư ký nhã nhặn truyền đến: “Chu tổng tài, người trong điện thoại bảo có chuyện cần nói với ngài.” Chu Gia Vĩ nhíu mày, chắc là cha gọi tới. Đã ba năm từ khi mẹ mất, dù ở cùng một thành phố nhưng hai cha con anh không hề gặp nhau, trừ khi gọi điện thoại hay phải chuyển tiền vào tài khoản của cha. Nhưng dạo này ông cứ thường gọi đến đây nhưng lại rồi lại ấp a ấp úng không biết nói gì.
Chu Gia Vĩ do dự một chút rồi trầm giọng nói: “Chuyển máy cho tôi đi.” Nghe trong điện thoại ngữ điệu chậm rãi của cha: “Gia Vĩ à, gần đây con bận lắm hả? Phải nhớ giữ gìn sức khỏe của bản thân, à mà… Chỉ là, cuối tuần này sinh nhật ta được sáu mươi sáu tuổi, ta muốn con về nhà chung vui một chút.
“Con nếu có thời gian thì về nhà ăn với ta bữa đi.” Từ trong thanh âm già cỗi có chút dè dặt, vì khó nói mà bối rối. Chu Gia Vĩ thở dài không thành tiếng, ông quả thật cũng đã già rồi, không còn sức gánh vác mọi chuyện nữa, lại còn nói năng nhỏ nhẹ để mong con mình về nhà.
“Dạ được, con sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.” Chu Gia Vĩ do dự một lát mới lên tiếng. Năm tháng thật kì diệu cứ thế làm mờ đi nhiều thứ, ghé thăm cha một chút cũng không có gì! Chu Gia Vĩ tự nhủ thầm.
Bước vào chiếc BMW đen bóng, Chu Gia Vĩ mệt mỏi ngả người ra sau nhắm chặt hai mắt. Tài xế hơi ngoái đầu hỏi: “Chu tổng, tôi đưa ngài về nhà hay đến chổ nào thư giản?” Chu Gia Vĩ đưa tay xoa bóp đầu chân mày, ngôi nhà kia đầy đủ tiện nghi nhưng lại thiếu hơi người làm anh càng mệt mỏi.
“Về nhà.”
Vào nhà, Chu Gia Vĩ uể oải đem áo khoác treo lên giá móc áo. Thật ra ở một mình cũng thoải mái. Thắp nhang cho mẹ, Gia Vĩ nhìn khuôn ảnh mẹ cười hiền hậu, lòng quặn đau. Mẹ, con có nên tha thứ chưa? Đứa con này có lòng nào chấp nhận một người cha đã thương tổn mẹ mình? Nhưng người đó giờ đã già rồi, lại rất sợ cảnh đơn côi. Dù người có từng phạm sai lầm thế nào thì vẫn là cha ruột của con. Mẹ ơi, tha thứ cho con!
Chu Gia Vĩ dừng xe, ngồi yên lặng một lúc. Vừa qua cánh cổng trước khu phố đã bị vài người hàng xóm tò mò dòm ngó, anh thực sự khó chịu trước cái nhìn thương hại của họ. Ba năm từ sau lễ tang của mẹ, anh chưa bao giờ trở về nơi này. Vậy mà lúc này lại đang ở ngay đây. Chu Gia Vĩ bước xuống xe, trên miệng nhếch lên một đường cong, không rõ ý tứ.
Từ chỗ đậu xe đi thẳng vào sẽ gặp ngôi nhà cao tầng, Chu Gia Vĩ nhã nhặn chào hỏi vài người láng giềng, chỉ là vài ba câu xã giao thông thường. Họ lúng túng nhìn anh với vẻ hiếu kỳ, đằng sau thầm thì với nhau, đoán già đoán non nhà này chắc xảy ra chuyện gì rồi.
Chu Gia Vĩ vốn đã quen với cảnh này, từ lâu chuyện gia đình anh chẳng phải là bí mật gì to tát, dù sao ai cũng biết, để mọi người uống trà có chuyện nói cho vui. Về đến nhà, nụ cười nơi khóe môi dần nhạt đi, Gia Vĩ đưa tay gõ cửa.
Cửa mở ra, Đoan Chính Nghĩa thấy con trai thực sự đang đứng trước mặt mình, vừa mừng vừa thẹn, cố gắng ra vẻ tự nhiên nhìn anh: “Gia Vĩ, về rồi đấy ah!” Nhìn người cha ruột tóc đã pha màu gượng gạo nói cười, Chu Gia Vĩ không hiểu sao lại thấy xót xa. Người đã từng cao ngạo, ngang tàng lẫn vô tình, hở một chút là đập bàn, mắng chửi người mẹ và anh, giờ ánh mắt cũng không còn minh mẫn nữa, trên gương mặt thấp thoáng nụ cười giả lả lấy lòng người.
“Cha, cha khỏe không?” Ân cần hỏi han, như hiếu tử lâu ngày có dịp về thăm nhà. Đoan Chính Nghĩa liền cười rộ lên: “Ta khỏe lắm, vào nhà đi con.” Ông cùng lúc cầm lấy gói đồ trong tay con trai mình. Bước chân Chu Gia Vĩ có chút ngập ngừng, căn nhà đã từng vô cùng quen thuộc này lại khiến anh thật sự không muốn vào. Anh không muốn gặp lại người đàn bà đó, hiện tại đang đứng co rúm ngay cửa bếp, hai tay lau lau vào cái tạp dề.
Người đàn bà đầu hơi cúi thấp, rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên chào hỏi. Chu Gia Vĩ có phần kinh ngạc, chỉ hai năm không gặp, bà ta cũng đã già đi. Người đàn bà này chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng bề ngoài không có chút sạch sẽ tươm tất, trên gương mặt lấm lem nhễ nhại nở một nụ cười cũng thập phần gượng gạo. Có lẽ những năm rồi cuộc sống cũng không thoải mái, đều bị hàng xóm láng giềng biết cái cách bà đi vào gia đình này. Anh để ý thấy, bà ta cũng không có kiểu ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ ta đây như trước.
Ngồi tại sa lon trong phòng khách, Đoan Chính Nghĩa đưa đĩa bánh trái hoa quả đến trước mặt anh. So với ba năm trước, Gia Vĩ đã trưởng thành hơn rất nhiều. Vóc người cao lớn, tướng mạo khôi ngô, khá giống như ông thời trai trẻ. Giọng nói trầm ổn, nụ cười ôn hòa, chính thương trường cay nghiệt đã tôi luyện cho Gia Vĩ một phong thái điềm tĩnh khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Thế nhưng… đây đâu phải là thái độ con trai đối với cha ruột. Đoan Chính Nghĩa kiềm nén nỗi chua xót trong lòng, con trai ông mà chịu về đây cũng đã là không phải dễ dàng gì.
Người đàn bà cẩn thận mang ấm trà đến, cung kính đặt trước mặt Gia Vĩ. Đứng bên cạnh nhìn sắc mặt anh, dò hỏi: “Ở lại dùng cơm được không?” Đoan Chính Nghĩa nhìn anh mong chờ câu trả lời. Gia Vĩ mỉm cười gật đầu: “Dạ, vậy làm phiền!”
“Không phiền, ta đã chuẩn bị hết rồi!” Người đàn bà cứ như được bất ngờ khen ngợi, mừng rỡ chạy xuống nhà bếp. Đoan Chính Nghĩa cũng vui vẻ đứng lên hai tay xoa xoa vào nhau: “Ta còn giữ một chai rượu, lát nữa hai cha con ta cùng uống vài chén đi.”
Gia Vĩ không nói gì, chỉ mỉm cười. Ở cái tủ đối diện, nơi đặt di ảnh của mẹ đã bị thay thế bằng chiếc áo cưới. Gia Vĩ quay đầu đi, nhưng vô ích, trong nhà này mỗi một chỗ đều đập vào mắt anh, khiến anh nhớ lại mọi chuyện đã từng xảy ra.
Một buổi chiều năm năm về trước, vì bị cha vô cớ chửi mắng, mẹ anh cả một đời nhẫn nhịn đột nhiên bị xuất huyết não. Khi Gia Vĩ từ công ty trở về, mẹ anh đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu. May mắn còn giữ được mạng sống, nhưng mẹ vĩnh viễn không thể nói cũng không thể đi lại được, ngoại trừ khóc trong tay anh, quanh năm mẹ chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Gia Vĩ lúc đó đang trong giai đoạn khó khăn gây dựng sự nghiệp, không cách gì đủ thời gian ở cạnh mẹ mình, anh đành phải mướn một người hộ tá chăm sóc thay. Lúc đó Gia Vĩ gọi thím Hứa, chính là người đang ở dưới nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
Gia Vĩ thật không muốn nhớ đến ngày đau đớn đó, nhìn người mẹ nằm liệt giường nói không thành tiếng, chỉ biết ngày đêm mong ngóng đứa con trai, cố gắng nắm lấy tay anh, một tay kia chỉ vào hai người bọn họ lên án. Anh trách mình quá vô tâm không chú ý đến chuyện dị thường trong nhà, còn tưởng rằng mẹ mình vì bị bệnh mà tâm tư thay đổi. Một mực an ủi mẹ, nói cho mẹ an lòng rằng người ta cùng lắm chỉ hơn anh vài tuổi, không có gì phải lo lắng.
Thế nhưng bắt gặp vẻ mặt lo sợ của cha mình khiến anh nghi ngờ, rốt cuộc biết được chân tướng sự tình, Gia Vĩ giận điên lên, cãi nhau một trận với cha, không do dự đuổi người đàn bà kia đi. Từ đó về sau, cha anh càng ngày càng hung hãn, chửi rủa ầm ĩ, làm cho bệnh tình của mẹ mỗi lúc một xấu đi. Gia Vĩ mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, ngày đêm túc trực bên giường của mẹ. Cuối cùng, mẹ anh qua đời vào một đêm mùa đông. Gia Vĩ cũng không thể nhìn thấy mẹ lần cuối, anh mệt mỏi ghé bên giường mẹ mà ngủ say. Mẹ anh ra đi trong tư thế dùng hai cánh tay duy nhất còn cử động được để đắp chăn cho anh.
Ngày tang của mẹ cũng là ngày anh rời khỏi ngôi nhà đó. Cũng tại đấy, một thời gian sau thím Hứa lặng lẽ tự mình quay lại đây. Không bày vẽ hình thức, hai người họ chỉ dán lên cửa vài chữ báo cho mọi người biết bọn họ đã kết hôn. Từ khi mẹ mất, Gia Vĩ và cha anh không hề gặp mặt nói chuyện với nhau. Ba năm đã qua, những tưởng mọi chuyện đã nguôi ngoai, nhưng vết thương trong lòng vẫn như còn đó, đau thắt tâm can.
Bữa cơm đầy đủ các món đã bày lên bàn, thím Hứa rụt rè đưa đôi đũa cho Gia Vĩ: “Tùy tiện nêm nếm, không biết có vừa miệng không.” Gia Vĩ hai tay cầm lấy, lễ phép gật đầu. Nhưng rốt cuộc không ăn uống gì nhiều, chỉ thầm mong cho “bữa tiệc” nhanh chóng kết thúc.
“Cha gần đây sức khỏe thế nào?” Đoan Chính Nghĩa thở dài: “Già rồi! Xương cốt cũng không còn. Cao huyết áp, hở chút lại thấy choáng váng. Tim cũng yếu, trở trời lại rất khó chịu.” Gia Vĩ buông đũa, nhìn cha nói: “Như vậy không được, phải sớm điều trị nhỡ có chuyện gì. Vậy đi, ngày mai con có một thương vụ cần phải đi, con sẽ nhờ thư ký đưa cha đến bệnh viện kiểm tra.” Đoan Chính Nghĩa hài lòng mỉm cười: “Không cần không cần, ta tự đi được. Con khi nào rảnh ghé về thăm ta là tốt rồi. Ta già rồi, không biết còn sống được bao nhiêu lâu.” Bỗng nhiên dừng lại, Đoan Chính Nghĩa cúi đầu uống chén rượu.
Cánh cửa tông “RẦM” một cái vào tường, tiếng bước chân truyền thẳng đến từ gian phòng bên cạnh. Thím Hứa hoảng hốt đứng lên, áy náy nhìn Gia Vĩ: “Là Gia Gia về rồi, con dì.”
Đoan Chính Nghĩa nhanh nói: “Là con riêng của bả, hồi đó gửi nuôi ở quê, vài ngày trước chuyển trường lên đây, tạm thời ở lại.” Gia Vĩ cười hiểu chuyện: “Vậy gọi Gia Gia ra ăn cơm chung đi.” Thím Hứa cảm kích xoay người đi ra.
Cánh cửa phòng bị đóng chặt. Thím Hứa mở không ra, sốt ruột nhỏ giọng kêu: “Gia Gia, mau ra đây! Ca ca tới nè, nghe lời đi a!” Trong phòng không một tiếng động. Thím Hứa bắt đầu lo lắng, không thể để mọi người chờ đợi, Gia Vĩ thế nào cũng không vui, Đoan Chính Nghĩa không chừng lại nổi giận. Trước đây còn không sao, từ một năm nay sức khỏe ngày càng suy kiệt, tính tình vì vậy cũng trở nên khó khăn. Lúc nào cũng mong ngóng Gia Vĩ về nhà đoàn tụ sum vầy. Bây giờ Gia Vĩ lại đang ở đây, thị có tư cách gì khiến mọi người mất vui?
Biết đứa nhỏ tính ngang bướng lại hay tủi thân, đêm qua cũng đã nói hết lời, hôm nay phải ngoan ngoãn, không được làm cha tức giận. Thân phận mẹ con họ vốn không tốt đẹp gì, lỡ có chuyện không biết phải làm sao?
“Gia Gia, mẹ xin con, nghe lời đi a…” bà cúi đầu nói nhỏ, mang theo tiếng nức nở. Cánh cửa bất mãn nhưng vẫn mở ra, một hài tử gầy gò đứng tại đó, không nói lời nào. Thím Hứa gạt vội nước mắt, vờ tươi cười, đẩy đứa nhỏ hướng tới phòng khách.
Gia Vĩ thấy một đứa nhỏ ốm yếu bị đẩy tới, mái tóc rối bù che gần khuất đôi mắt, hờ hững nhìn xuống đất. Khuôn mặt thanh tú, chắc là giống bà ta, chỉ là nước da tái xanh, còn có một vài vết thương. Miệng rất nhỏ, đôi môi xinh xắn mà đáng lẽ không nên có ở một đứa con trai.
Nhưng nơi khóe môi lại ứ máu khiến Gia Vĩ nhíu mày. Cậu bé này bị sao vậy? Thím Hứa sốt ruột thúc dục nó, cười cười nói: “Mau chào anh đi con, mau đi!” Gia Gia không lên tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế cầm đũa ăn. Thím Hứa xấu hổ cười giả lả: “Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, cậu đừng trách nó.” Gia Vĩ cười không nói.
Đoan Chính Nghĩa mất vui trừng mắt nhìn Gia Gia đang cắm cúi ăn, nói với Gia Vĩ: “Nói là Hứa Gia, mười bốn tuổi. Từ nhỏ ở quê chẳng có phép tắc nề nếp gì hết. Lên đây cũng chẳng thay đổi, học hành chẳng ra sao chỉ giỏi đánh lộn! Sớm muộn cũng giống như thằng cha nó! Ngày nào cũng đem cả người máu me thương tích về nhà, hàng xóm nhìn không khéo tưởng là ta đánh nó!”
“Cha, ăn cơm đi!” Gia Vĩ ngắt lời cha anh càng nói càng tỏ ra bực tức. Nghe đâu cha Gia Gia là một tên giang hồ, sau ba lần phạm tội cuối cùng được tòa phê chuẩn đơn ly hôn. Thím Hứa gửi hài tử này cho họ hàng dưới quê nuôi giùm rồi lên thành phố làm thuê.
Cả bàn im ắng, chỉ có Gia Gia cúi đầu cố sức ăn cho xong bát cơm trắng. Thím Hứa lo sợ nhìn Đoan Chính Nghĩa, rồi lại nhìn qua Gia Vĩ, từ nãy đến giờ thị một miếng cũng chưa ăn.
Trong lòng không thoải mái, Gia Vĩ một mực chỉ muốn mau chóng kết thúc buổi tiệc đầy ngượng ngập này. “Cha, con lái xe không thể uống nhiều rượu. Vả lại lát nữa còn có một cuộc hẹn cần phải đi.” Đoan Chính Nghĩa gật đầu: “Cũng đúng, cũng đúng. Gia Vĩ, con cũng sắp ba mươi rồi, ta có chuyện muốn nói với con. Ta mong có ngày được thấy con yên bề gia thất.”
Gia Vĩ không nói không rằng cười khổ. Phụ nữ vây quanh anh không thiếu gì, nhiều đến nỗi chẳng nhớ rõ tên, dù sao đàn ông tuy đã có sự nghiệp nhưng không màng đến hôn nhân cũng thật khó coi. Thêm nữa lại tuấn tú, tính tình rất ôn hòa. Chỉ là, không đúng với lẽ thường, bản thân anh rõ nhất trời sinh đã không thích phái nữ. Cũng bởi chính mình ít khi đến những nơi vui chơi nên cũng không biết phải lựa chọn như thế nào. Thế mà trong lòng cô đơn, trống trải đâu ai biết được.
Ăn nhanh vài miếng, Gia Vĩ đứng dậy ra về. Cha và thím Hứa cùng nhau tiễn anh ra cổng, Gia Vĩ lễ phép quay người cúi chào. Thím Hứa vội đem Gia Gia kéo tới, nói lấy lòng: “Nói tạm biệt anh đi! Đứa nhỏ này ngốc lắm, không biết nói chuyện gì hết.” Gia Gia không tỏ chút thái độ nào, vẫn nhìn chăm chăm xuống đất. Gia Vĩ nhẹ nhàng cười, lần đầu tiên nhìn kỹ đứa nhỏ, mái tóc nâu khô cứng, rõ ràng không được chăm lo chu đáo. Hơn nữa kiểu tóc rất lộn xộn, Gia Vĩ còn nghĩ chắc thím tự cầm kéo cắt cho thằng bé.
Quần áo vừa cũ vừa chật, cổ tay cổ chân đều lòi hết ra ngoài, trên mặt còn có vài vết thương chưa kịp lành. Gia Vĩ nhìn đứa nhỏ, cảm thấy tội nghiệp. Hoàn cảnh gia đình chẳng mấy tốt đẹp, chính cha anh chắc gì đã thương yêu nó? Đứa trẻ này còn chưa trưởng thành mà phải gánh chịu quá nhiều đau khổ, Gia Vĩ thật không nỡ.
Anh nổi lòng trắc ẩn, ngồi thấp xuống nói: “Xin lỗi Gia Gia. Anh không biết em ở đây nên không mang theo quà cho em. Chỉ có cái này tặng em!” Nói xong đem chiếc khăn choàng cổ màu vàng nhạt mang lên cổ Gia Gia. Khăn choàng còn giữ lại hơi ấm của cơ thể khiến Gia Gia khó chịu lắc lư cái cổ. Ngoài bàn tay của mẹ, chỉ có nắm đấm lưu lại trên mặt mới giúp cậu bé cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ người khác. Trước mặt người nam nhân cao lớn khôi ngô, Gia Gia theo bản năng chỉ muốn phản kháng lại. ca ư? Nó chắc không có phúc đó đâu!
“Nói cám ơn anh đi, nói đi!” Thím Hứa chưa từng nghĩ Gia Vĩ lại đối xử tốt như vậy với Gia Gia, vừa vui mừng vừa thấy bứt rứt, mau mau thúc Gia Gia. Lạnh lùng đứng đó, hiểu được sự khó xử của mẹ, Gia Gia rầu rĩ nói: “Cám ơn.” Trong lòng Gia Vĩ lắng lại, cúi chào rồi quay người đi. Đoan Chính Nghĩa liền đi theo: “Ta tiễn con.”
Lúc xuống lầu, ông còn vui vẻ nói cười. Gia Vĩ biết ông là muốn cho mọi người thấy cha con họ đã hòa giải với nhau, con trai ông rốt cuộc cũng đã quay về! Tâm tư thấy khó chịu chỉ muốn thở hắt ra, Gia Vĩ buồn bực bước đi trước. Đoan Chính Nghĩa vẫn đưa anh đến chỗ đậu xe, trầm ngâm một lát thấp giọng nói: “Gia Vĩ, ta biết con vẫn còn hận ta, ta cũng biết lỗi với mẹ con. Sai cũng đã sai rồi, ta sống cũng chẳng còn bao lâu nữa, con thỉnh thoảng lại quay về thăm ta, được không?
Gia Vĩ xót xa nhìn thoáng qua cha mình đầu đang cúi thấp, cảm xúc xáo trộn không rõ, chỉ yên lặng gật đầu.