Gia Vĩ đặt ly nước xuống, cả thân người dựa vào chiếc tủ gỗ mà thở. Nước lạnh có uống nhiều thế nào cũng không xóa đi nhiệt hỏa bốc ra từ trái tim, cái màn biểu diễn mới rồi dù cố gắng, cũng không có biện pháp xóa đi khỏi tâm trí. Khi thấy hai tay Gia Gia nắm lấy cái vật nhỏ xinh kia mà chà xát, anh tự biết tất cả định lực khống chế cũng chỉ là nổ lực uổng phí mà thôi. Gia Vĩ đột nhiên xoay người, mở ra vòi nước ở bếp cho nước lạnh tát thẳng vào mặt.
Đem Gia Gia ôm trở lại trên giường, đặt vào chăn mền. Gia Vĩ không có đem ánh mắt rơi vào trên người Gia Gia. Ăn xong cơm tối sau, Gia Gia chuyển một vòng các chương trình trên TV, rồi nhàm chán ném cái điều khiển sang một bên. Gia Vĩ vỗ vỗ nó: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ nhiều đối với em mới có lợi.” Gia Gia quyệt miệng: “Em sẽ nhanh chóng thành trư mất, ăn ngủ ngủ ăn, hết ăn lại ngủ. Chờ em có thể đứng lên được em sẽ phải không ngừng hoạt động mất.”
Gia Vĩ mỉm cười, tựa vào đầu giường lật xem một bản báo biểu kế hoạch trong tay. Gia Gia chán đến chết, sít lại tựa vào cánh tay Gia Vĩ, nhìn trong tay anh có cái gì. Một đống một đống bản biểu, chỉ nhìn các con số Gia Gia đã muốn choáng mà ngất, đơn giản cúi đầu cầm lấy tay Gia Vĩ mà chơi đùa. Đem bàn tay nho nhỏ của chính mình đặt vào trong lòng bàn tay của anh, Gia Gia không nói gì chỉ một mình tự cười. Tay anh rất lớn, so với tay mình còn lớn hơn cả vòng. Gia Vĩ mỉm cười đột nhiên nắm chặt ngón tay, chế trụ cả tay của Gia Gia. Ngón tay bị kẹp đau, vội vàng cố bứt vứt bắt tay thoát khỏi vuốt sói.
Tựa vào cánh tay Gia Vĩ, Gia Gia đột nhiên thấp giọng hỏi: “Ca, tại sao chưa kết hôn?”
Gia Vĩ không có nhìn nó, nhẹ nhàng mà nói: “Em hy vọng anh kết hôn sao?”
Gia Gia cào cào tóc, suy nghĩ một chút nói: “Không phải. Nếu anh kết hôn, thì em phải làm sao?”
Gia Vĩ thản nhiên cười, hài tử này! Không hiểu chuyện theo kiểu không hiểu chuyện nhưng vẫn cảm giác rất hạnh phúc.
Đột nhiên Gia Gia cầm lấy cánh tay anh thần bí hỏi: “Anh có bạn gái chưa? Chắc là không có đi?”
Gia Vĩ buồn cười quay đầu: “Em hôm nay hảo kì lạ nha! Như thế nào biết anh không có?”
“Em biết mà! Bởi vì cho tới bây giờ em không phát hiện dấu hiệu lạ nào cũng không nghe anh nói qua! “
Gia Vĩ gảy gảy lông mày buồn cười nhìn Gia Gia, Gia Gia mặt đỏ, một mực cúi đầu: ”Ý em là nói, em là nghĩ muốn…. anh nếu có bạn gái, nếu nghĩ muốn kết hôn. Em sẽ đi. Em chỉ là muốn nói chuyện này cho anh hiểu.”
Gia Vĩ trái tim đau xót, dùng cả hai tay ôm chầm lấy Gia Gia: “Em cứ yên tâm, sẽ không đâu”
Đầu tựa vào trong ***g ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ lại theo một tiết tấu, Gia Gia nhắm mắt lại. Mơ mơ màng màng mà ngủ trước, Gia Gia không còn để tâm đến những lo lắng không rõ ràng, nhưng anh nói không là không kết hôn hay là sẽ không để nó đi.
Hài tử bên người đã ngủ say, cái má lúc ngủ làm cho người ta nhịn không được mà nghĩ muốn hôn nhẹ. Gia Vĩ xoa hai tròng mắt vì trướng lớn mà có chút chua xót, nên ngủ thôi. Ngày mai cũng đã được bốn ngày rồi? Chân Gia Gia cũng tốt lên nhiều rất nhiều, chỉ bất quá vì tốt cho nó sau này nên anh không cho hoạt động chút nào. Có lẽ ngày mai nên cõng nó đi ra ngoài phơi nắng một chút.
Đầu ngón tay vuốt qua cánh môi nhỏ nhắn tinh xảo, hồng nhuận, có chút điểm lạnh. Liều mạng mà khống chế chính mình, cặp môi hoàn mĩ lại rất non nớt không thể tùy ý xâm lược. Nhưng chỉ vừa đụng chạm đến nó lại khiến hết thảy lý trí cũng bị triệt tiêu không còn dấu vết. Như hàm chứa một viên tiểu anh đào hấp dẫn, hút liếm cắn, cái chất lỏng ngọt ngào kia là mĩ vị trên đời không có gì so sánh được. Đã ngủ say, sao bên tai lại vang đến tiếng nức nở khàn khàn như thoảng theo gió như có như không, một đôi cánh tay thon gầy gắt gao mà ôm cổ anh. Thân thể bé bỏng trong lòng có chút ngây ngô run run.
Gắt gao mà ôm, gắt gao đè xuống, dùng thân thể của chính mình hoàn toàn bao trùm toàn bộ thân thể dưới thân với những đường nét tuyệt vời, dùng chính môi mình hôn lên từng tấc tấc da thịt phấn nộn. Tiến dần về cái cổ tinh tế, lướt qua bả vai nhỏ nhắn, mút từng chút xương quai xanh, hướng xuống ***g ngực mềm mại, nho nhỏ hai khoả phấn hồng, tất cả đều làm say lòng người mà so với hảo tửu còn hơn một bậc.
Đột nhiên cúi xuống phía dưới thân, đem cái kia vật nhỏ đã muốn khát cầu từ lâu ngậm vào trong miệng, tinh tế phun ra nuốt vào, chậm rãi mà hút. Thân thể trong lòng cuộn lại, hai cánh tay nhỏ bé cũng vì chưa từng nhận thức loại kích thích mãnh liệt này mà bất lực chỉ biết loạn trảo, tiếng khóc cùng rên rỉ càng tăng lớn. Đột nhiên một tiếng kêu chói tai: “Ca ca!”
Gia Vĩ như bị sét đánh từ không trung không mấy khác biệt, giật mạnh thân mình mở mắt. Trái tim còn đang cuồng loạn mà nhảy nhót, Gia Vĩ mở rộng con ngươi nhìn chung quanh vẫn chỉ một màu đen, là anh đang nằm mơ, này không phải thật sự! Không phải thật sự! Mồ hôi theo thân người đã ướt đẫm, Gia Vĩ cả người cứng ngắc không dám di chuyển. Qủa là rất chân thật, xúc cảm như vẫn còn vương lại ở đầu ngón tay, những phản ứng của thân thể, mọi hành động kia thật chỉ là trong mộng sao? Là mộng sao?
Liếm liếm đôi môi khô khốc, Gia Vĩ thử thăm dò cảm động tĩnh của người bên cạnh. Hô hấp vẫn rất vững vàng, an tĩnh, Gia Gia còn đang ngủ. Chỉ là không biết từ lúc nào, tiểu tử kia đem chăn mền đạp rơi trên mặt đất, bị rét lạnh nên chui vào chăn của mình. Ôm lấy cánh tay mình làm chổ gối đầu,và thực đang ngủ say.
Nhẹ nhàng rút ra cánh tay, đắp lại cho Gia Gia cái chăn. Gia Vĩ đứng lên, đi ra khỏi phòng ngủ.
Không thể nào ngủ tiếp nổi nữa, thậm chí không dám hồi tưởng giấc mộng hoang đường cực độ kia. Gia Vĩ mồi một điếu thuốc, đem chính mình trầm tại trong làn khói mỏng. Tại sao lại có thể mơ như vậy được? Bởi vì cái này vốn là khát vọng đã khắc vào cốt tủy, nóng lòng muốn thổ lộ ra sao? Thật là đáng sợ, không phải như thế!
Tuyệt đối không phải như thế! Gia Gia vốn là một hài tử đơn thuần, vừa mới thoát ra khỏi hoàn cảnh tăm tối, vừa mới thể hiện khuôn mặt tươi cười ngây thơ. Nó đối với chính mình như đối với ca ca giống nhau là tín nhiệm cùng ỷ lại! Nếu như bị nó biết ca ca của nó là đang khát cầu nó, muốn nó, muốn trái tim của nó hướng về anh, nó sẽ như thế nào? Nó sẽ nghĩ như thế nào? Nghĩ đến ánh mắt Gia Gia đầy kinh hãi chán ghét cùng khinh bỉ, Gia Vĩ hai tay ôm lấy đầu.
Còn như vậy sớm muộn anh cũng sẽ không khống chế được chính mình! Gia Vĩ thống khổ nắm lấy tóc mình mà giật, anh nên làm cái gì bây giờ đây?
Nắng sớm ấm áp theo của sổ tiến vào phòng ngủ, Gia Gia lười biếng mở mắt. Bên mình có một người đang ngồi, đưa lưng về phía chính mình đang thu nhặt đồ gì đó. Gia Gia kinh ngạc mở tròn hai tròng mắt: “Mẹ, sao người lại tới đây?” Đã dặn ca ca không nên nói cho mẹ biết chuyện mình bị thương, anh như thế nào đã nói vậy? Gia Gia quyệt miệng mất hứng. Mẹ nó lại sẽ muốn lẩm bẩm lẩm bẩm mà nói cho đã nửa ngày.
Thím Hứa nhìn thấy Gia Gia tỉnh dậy, nhanh lên kiểm tra sơ qua thân thể hỏi: ” Cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào đau không? Cái gì vũ đạo đó con nghĩ muốn là có thể học sao? Gia Vĩ không nói cho mẹ biết mẹ cũng không dám tin, ngươi đứa nhỏ này thật không hiểu chuyện! Con hiện đang sống nhờ trong nhà ca ca đã là đủ phiền toái rồi, còn muốn cái này cái kia. Học vũ đạo cũng cần dùng tiền đấy! Bây giờ còn làm chính mình bị thương.” Thím Hứa vô cùng lo lắng thở dài.
Gia Gia buông hạ hai tròng mắt, chậm rãi ngồi xuống: “Mẹ, người không cần phải xen vào, con biết chính mình phải làm cái gì. Ca ca là nguyện ý cho con đi học.”
Càng nghe càng có gì đó chấn giữa ngực, Gia Gia không có cách nào khác giải thích cùng mẹ. Mẹ nó không biết, nó chỉ hy vọng chính mình im lặng trốn ở góc phòng, không gây ra sự chú ý nào rồi cứ thế lớn lên.
“Ca ca của con đâu? Ảnh đi ở đâu rồi?” Hồi lâu không có nghe được thanh âm Gia Vĩ, Gia Gia chuyển đầu tìm kiếm, lớn tiếng hỏi thăm. Thím Hứa nhẹ nhàng mà nói:
“Ca ca con đến công ty đi, anh bề bộn. Nói phải rời khỏi vài ngày, bảo mẹ lại đây chăm sóc cho con.” Rời đi vài ngày? Đi nơi nào? Rốt cuộc là mấy ngày? Gia Gia mở to hai mắt nhìn, không dám tin lời vừa thoát khỏi miệng mẹ mình.
“Không có khả năng! Anh không nói cho con biết!” Gia Gia lớn tiếng, chung quanh không khí an tĩnh lại làm cho người ta phát hoảng. Anh là như thế nào rồi? Nói đi là đi, cả nữa lời cũng không báo cho nó. Ngay buổi tối hôm qua còn cùng một chỗ nói nói cười cười, sáng sớm mở mắt tất cả đều thay đổi! Anh đi, cứ như vậy đi! Chỗ ngồi kia, bàn làm việc đột nhiên biến mất chỉ còn lại khoảng không. Gia Gia cắn rồi môi, hai cái tay gắt gao mà cuốn lấy cái chăn, anh cũng không theo nó nói một tiếng, là nó không đáng để anh nói một tiếng!
Nước mắt từng chút tích tụ rồi theo khéo mắt đua nhau ra ngoài, Gia Gia mặt không chút thay đổi vẫn ngồi không hề nhúc nhích.
“Gia Gia, theo nghe lời mẹ trở về thôi! Ca ca là người có sự nghiệp, con cứ ở thế này sẽ liên lụy anh. Nghe lời, ngày mai chúng ta trở về đi thôi!”
Thím Hứa nhỏ giọng mà vừa nói. Sáng sớm nay nhận được điện thoại từ Gia Vĩ đã vội vã chạy đến, Gia Vĩ vẫn như cũ hòa ái, dặn dò bà như thế nào chăm sóc Gia Gia, nhưng là bà nhìn ra được, anh sắc mặt hổ thẹn. Nói là công ty bề bộn, phải xa nhà. Người trong nhà còn thấy phiền! Hài tử này với anh chẳng quan hệ lại là con bà, vì nó mà dùng tiền, như thế nào có thể không phiền? Gia Vĩ vốn là người tốt, chính mình cũng không thể quá phận.
“Con sẽ đợi anh ấy trở về.” Gia Gia gắt gao mà ôm lấy đầu, thanh âm ấm ức.
Thím Hứa bất đắc dĩ nhìn Gia Gia: “Gia Gia, con phải hiểu chuyện. Ca ca con là người tốt, con đừng làm khó cho cậu ấy.”
“Con phải đợi anh ấy trở về.” Anh đáp ứng sẽ nuôi nó, anh làm cho nó gọi là ca ca, anh là nói thích nó! Buổi tối hôm qua còn cùng ngủ trên một cái giường, tại sao hết thảy đến buổi sáng lại thay đổi? Rốt cuộc tại sao? Không phải như thế, anh sẽ không ném nó ra ngoài. Nhất định là có chuyện khẩn cấp, được rồi, anh đã không đi làm vài ngày rồi, thật nhiều sự tình chờ anh giải quyết! Trước kia anh đều là không tới nửa đêm không về nhà.
Gia Gia không nói lời nào, yên lặng ngồi. Anh là thật sự bề bộn, có lẽ không kịp cùng mình nói chuyện. Anh một khi hết bận rộn khẳng định sẽ gọi điện thoại cho mình.
Bận rộn, bề bộn, cả ngày Gia Vĩ không cho bản thân có một giây rảnh rỗi. Những người khác đều đã tan ca, hoàng hôn đỏ rực một khoảng trời. Trời chiều với ánh sáng quất hồng từ từ lan rộng rơi xuống mặt đất theo của sổ thủy tinh tiến vào, đem căn phòng trống trơn nhuộm thành một mảnh tịch mịch. Xa xa, thành thị bắt đầu bước vào thời điểm sôi động nhất, mỗi người đều vội vã về nhà. Trong nhà chung quy vẫn sẽ là không gian ấm áp đang chờ bọn họ.
Đứng ở phía trước cửa sổ, trái tim như có một cỗ ngoại lực lôi kéo ý nghĩ muốn về nhà. Vốn định giữ một khoảng không gian để bình tâm lại, không nghĩ tới càng nổi lên tưởng niệm về một người. Gia Vĩ đưa mắt nhìn phía xa xa một mảnh mưa bụi lất phất qua bầu trời, tại hướng đó có một hài tử, đang nằm tại trên giường của anh. Nó đang làm cái gì đây? Có hay không quên uống thuốc, có phải hay không chẳng chịu nằm bất động, có phải hay không lại len lén đem sách tranh nhảy múa ra xem, anh không có ở đó, có phải hay không có một chút nghĩ tới anh?
Nên goi một cú điện thoại, chủ yếu là cho hài tử một lý do. Thím Hứa có thể chăm sóc tốt cho nó không? Tắm rửa thay quần áo đi vệ sinh nhà xí cũng không có tiện, Gia Gia có phải hay không chịu ủy khuất? Lấy điện thoại, trái tim loạn nhảy lốc cốc, Gia Vĩ hít vào một hơi thật sâu, tám con số của điện thoại nhà ấn nút gọi. Cơ hồ ngay lập tức, một cái thanh âm vọt tới đây.
“Ca ca ~~ “
Trái tim đau đớn, Gia Vĩ nhắm hai mắt lại, rốt cuộc nên hay là không tiếp tục trốn chạy.