Có thể là bởi vì ngày đó bị đánh quá nghiêm trọng hoặc nguyên nhân cũng có thể là do thời tiết mùa này cho nên Thiệu Hoa thấy thân thể dạo này vô cùng yếu, cảm giác như bị hụt hơi. Hôm nay khi đang thay quần áo, hai mắt chợt tối sầm lại, chóng mặt mà ngã xuống. Vẫn may, cơn đau nhức nhói trong đầu khiến anh thanh tỉnh đôi chút, khi Nguyệt Tâm đến, anh đang ngồi trên ghế hồi sức.

Nguyệt Tâm nhìn sắc mặt anh có chút không đúng, khẩn trương hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Không có gì, ngực có chút đau.” Trái tim bệnh tật này của anh, hai ngày nay đang trở nên nghiêm trọng hơn, có thể hay không là bởi vì phiền muội trong lòng.

“Hay chúng ta đi bệnh viện khám đi?”

“Không cần, ở nhà uống thuốc là tốt rồi.”

“Anh phải nhớ rõ là bệnh tim không phải đùa được đâu.”

“Ừ. Tay em làm sao vậy?” Thiệu Hoa nhìn hai ngón tay của Nguyệt Tâm quấn băng, lập tức nghĩ đến khả năng có phải cô lại bị uy hiếp.

“À, chỉ là lúc cắt giấy bị sượt qua thôi.”

“Như thế nào lại có thể cắt vào tay được?” Thiệu Hoa nghĩ Nguyệt Tâm đang cố ý dấu anh.

Không có thực tế nào mà người đầy kinh nghiệm lại căt giấy đúng vào tay mình cả.

“Ai nha, sao hôm nay anh bỗng kỳ quái thế!” Nguyệt Tâm vừa nói vừa kéo anh đứng dậy, trở về nhà.

Về đến nhà, không biết có phải là bị mệt hay là nguyên nhân khác mà Thiệu Hoa nói cực kỳ ít, lên giường đi ngủ từ rất sớm, ngày mai là chủ nhật, anh không phải lo đi làm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Nguyệt Tâm vẫn như cũ mát xa cho anh. Bởi vì không phải đi làm cho nên bọn họ không đặt đồng hồ báo thức, lúc tỉnh dậy thì trời đã rất sáng. Nguyệt Tâm nhìn Thiệu Hoa, cảm thấy anh lại gầy đi một vòng, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, anh nằm trên giường thật không khác gì người chết.

“Người chết! Hôm nay theo em đi bệnh viện đi.”

“Không đi.”

“Anh lại nổi điên à?” Nguyệt Tâm vung tay anh đi, tức giận nói: “Tối nay em không đi cùng anh đến nhà dì Tình nữa.!” Nói xong ngồi im bên cạnh bàn.

Thiệu Hoa vẫn không nói lời nào. Tuần trước gặp chuyện, họ đã không đến nhà dì Tình, không muốn để cho bà nhìn thấy những vết thương trên mặt. Khi mà vết thương cũng không còn quá rõ ràng nữa, lại bị dì thúc dục nhiều quá nên ngày hôm qua đã đáp ứng với dì sẽ đến ăn cơm tối. Hôm nay mà không đi khẳng định dì sẽ biết có chuyện không hay.

Sau khi đứng lên, ăn nhanh một chút, Thiệu Hoa đẩy đẩy tay Nguyệt Tâm : “Đi bệnh viện đi.”

Nguyệt Tâm nghe xong liền cười hì hì.

Thiệu Hoa trong lòng nghĩ: quên đi, nếu như đi bệnh viện khiến cho cô vui đến như thế thì cứ đi. Nhưng mà anh biết, mấu chốt chắc chắn vẫn là “dưỡng” – ăn đủ chất, nghỉ ngơi nhiều. Đi bệnh viện cũng không thể mua mấy loại thuốc không đến nơi đến chốn được. Hiện tại thành phố đang rộ lên cái gì con ba ba, cá muối, v.v… 99,9% là dùng chất kích thích để nuôi, ăn cũng bằng không ăn, còn có người tố cáo, thà ăn cây củ còn hơn… Phải biết rằng, Thiệu đại thiếu gia trước kia, thức ăn tuyệt đối là thiên nhiên hoang dã. Được rồi không tính đến nữa, đương nhiên tiền cũng là một nguyên nhân rất lớn.

Qủa nhiên bác sĩ dài dòng một lúc lâu, ngoáy mấy chữ, thuốc thang linh tinh, cái gì mà thuốc trợ tim hiệu quả tức thời,…

“Nhớ uống thuốc đúng giờ, biết không?”

“Vâng.”

“Phải luôn mang theo thuốc bên người, biết không?”

“Vâng”

Buổi tối đến nhà dì Tình ăn cơm, khuôn mặt nhợt nhạt cùng mấy vết tím nhẹ khiến cho dì chú ý.

“Đại thiếu gia, mặt của cậu làm sao vậy?”

“Không cẩn thận bị ngã ạ.”

Dì Tình còn muốn nói gì đó nhưng vẫn là ngừng lại, cùng bọn họ ăn cơm.

Ăn cơm xong, Thiệu Hoa cùng Nguyệt Tâm lại giống như trước tản bộ trở về. Lúc đi qua cái ngõ nhỏ kia, Nguyệt Tâm lơ đãng ngó qua một cái, lôi Thiệu Hoa bước nhanh một chút.

“Em sợ sao?” Thiệu Hoa hỏi.

“Không sợ.”

“Nói thật, chúng ta không kiện nữa.”

“Không được, cho dù là thua cũng phải khiến cho Thiệu Hằng ở tòa án mất mặt một phen.”

Kỳ thật Thiệu Hoa sợ cảm giác bị thất bại, nhưng anh còn sợ thắng hơn, bới sẽ đem đến nguy hiểm cho NguyệT Tâm. Anh dừng bước, quay lại đối mặt với cô: “ Em đừng ngốc như thế, hà tất phải làm điều vô ích? Anh nói không kiện, sẽ không kiện nữa.”

“Không được, không được, không được…”

“Nguyệt Tâm chúng ta chia tay đi.”

“Anh bớt điên với em đi, không rút đơn kiện anh liền chia tay với em?”

Lần này Thiệu Hoa là thật sự. Buổi sáng bác sĩ nói anh có nguy cơ đột tử. Anh vẫn luôn do dự giữa việc chia tay và tiếp tục làm bạn trai của cô, nhưng hôm nay, anh đã quyết định, chia tay. Không phải mới chỉ 3 tháng thôi sao, đau dài chẳng bằng đau ngắn. Huống chi anh lại không muốn có một ngày chết trước mặt cô. Đương nhiên, đưa ra quyết định cuối cùng này thực chất bởi muốn cô được an toàn. Cô đã bị đe dạo một lần khó mà nói sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba.

Thiệu Hoa trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Anh là tội phạm giết người, hiện tại hai bàn tay trắng, em đi theo anh sẽ không có một ngày tốt lành.”

Nguyệt Tâm nghe mà có chút hỗn loạn, tại sao anh lại nói đến những chuyện đó “Em tin anh là người tốt, anh không phải là tội phạm giết người! Lần đó chỉ là ngoài ý muốn…”

“Anh toàn thân đều là bệnh, lưng không tốt, tim không khỏe, phổi cũng không lành lặn,… sống chẳng còn bao lâu nữa, em muốn ở cùng anh chính là đầu óc em có vấn đề rồi”. Nói xong liền không ngừng ho khan kịch liệt, một tay anh ôm ngực, trông mặt hết sức đau đớn.

Nguyệt Tâm nhìn mà cũng thấy sợ hãi, cô vừa khóc vừa lấy tay xoa lưng cho anh: “Đúng, đầu óc em hỏng rồi nên mới thích anh, nên mới muốn được ở bên cạnh anh”. Nói xong Nguyệt Tâm lấy trong túi ra vỉ thuốc, đưa cho anh.

Chẳng ngờ anh lại hất tay cô, thuốc toàn bộ đều rơi xuống đất, Nguyệt Tâm bị anh hung hăng đẩy đi, anh tiến vào một cái siêu thị rồi đi ra với một chai rượu Nhị Oa Đầu, mở ra uống. Nguyệt Tâm nóng vội chạy đến bắt lấy tay anh “Anh điên rồi, không muốn sống nữa sao?”

“Anh nếu không nghe em, em sẽ chết cho anh xem.”

Nguyệt Tâm nhìn anh mà không biết phải nói gì nữa, thân thể của anh như vậy làm sao có thể uống được rượu?

Thiệu Hoa mới uống hai ngụm mặt đã đỏ bừng, thân thể bắt đầu lung lay, đầu cũng đau dữ dội. Anh nhìn Nguyệt Tâm khóc không ra tiếng, anh buông bình rượu, bình tĩnh lại một chút, rồi nói “Em vừa mới đặt chân vào cái xã hội này, thật ra ở bên anh chỉ là sự tò mò mà thôi. Không bao lâu nữa, em sẽ quên anh, gặp gỡ người mới, chuyện mới. Có lẽ khi đó anh đã chết rồi”. Nói xong anh thẳng tay ném chai rượu vào thùng rác rồi xoay người rời đi không một chút lưu luyến.

Hết thảy đều đến quá nhanh, Nguyệt Tâm còn chưa kịp nghĩ ra cái nguyên nhân kết quả, Thiệu Hoa đã biến mất ở góc đường. Nguyệt Tâm thấy có điểm khả nghi, buổi sáng anh còn nghe cô đi bệnh viện, vừa rồi ăn cơm tối không khí vẫn vui vẻ như vậy, tại sao tự nhiên anh lại đòi chia tay? Cô lại nghĩ đến chính mình, cô cũng đâu có làm sai cái gì. Nguyệt Tâm càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nước mắt bất giác cứ vậy mà trào ra.

Có lẽ anh nói rất đúng. Không biết có phải những cơn gió lạnh thổi qua mà cô bỗng nghĩ thông suốt. Chính mình dựa vào cái gì mà yêu anh ngông cuồng như thế? Anh là tội phạm giết người! Anh chỉ có hai bàn tay trắng! Anh một thân đầy bệnh, chính là cái bệnh thần kinh! Bởi vì ở cùng anh, mỗi ngày cô đều dậy sớm để lo cho anh, sau đó nửa giờ mới được đi ngủ tiếp, bởi vì ở cùng anh cô mới mua nhiều đồ ăn, mua các đồ đạc này nọ mà cứ lo lắng anh sẽ không chịu nhận, bởi vì ở cùng anh, cô còn bị người ta đe dọa,… Cùng anh sao, thật sự đầu óc cô bị điên rồi.

Anh có gì tốt? Trừ đêm giao thừa, anh cùng cô đứng xem pháo hoa, ngày đầu tiên của năm mới anh đưa cô trộm vào công viên, nhiều lúc anh còn nắm tay cô. … Những thứ ấy, có người bạn trai nào là không làm? Không nghĩ nữa, tóm lại, anh đã đi rồi, anh sẽ không ngoảnh đầu nhìn lại.

Nguyệt Tâm cười cười, cô không đi theo anh về căn phòng nhỏ mà đón một chiếc taxi, về nhà.

Về đến nhà, Nguyệt Tâm mở TV, muốn được thoải mái một chút nhưng trên đó như cứ cố tình phát mấy bài hát tình yêu. Nguyệt Tâm không thích nghe mấy kiểu như thế, cô thấy ca từ rất giả, quá mức phóng đại, nhưng hôm nay, đột nhiên cảm thấy nó rất hợp với mình.

“Em theo mùa xuân đi tới mà anh mùa thu này nói lời chia tay

Nói rằng sẽ không vì anh mà đau đớn nhưng trái tim làm thế nào để có thể không việc gì

Vì sao luôn là như vậy

Sâu thẳm trong tim vẫn khắc sâu hình bóng ấy

Rất muốn hỏi anh còn nhớ hay không

Cùng em đi đến trọn đời

Nếu tình yêu là đau như thế vì sao không cùng em chia sẻ

Ngày đêm đều hỏi , anh cũng không đáp lời

Vì sao anh lại trở nên như vậy

Rất muốn hỏi anh có dám hay không

Nói yêu em như anh đã từng nói

Rất muốn hỏi anh có dám hay không

Giống như em yêu anh đến điên cuồng

Rất muốn hỏi anh có dám hay không

Nói yêu em như anh đã từng nói

Giống như em yêu anh đến điên cuồng

Cuối cùng anh nghĩ ra sao?”

Em theo mùa đông đi tới mà anh mùa xuân này nói lời chia tay… Nước mắt cứ thế tuôn trào, từng đợt từng đợt không kìm lại được.

Thiệu Hoa không biết bản thân anh đang đi đâu, bỗng nhiên anh nghe thấy có người gọi anh một tiếng “tiên sinh”. Nhìn lại, thấy có người đang ngồi dưới đất, phía trước bày một đống những đồ vật này nọ, hình như là thầy xem tướng số.

Người nọ mỉm cười nói “Tiên sinh, tôi tính cho anh xem chút mệnh.”

Người nọ lôi tay trái của anh, Thiệu Hoa “a” một tiếng, người đó dùng sức hơi mạnh, nắm đúng vào chỗ đang bị thương của anh, nhưng nhìn bộ dạng lại không có một chút biết lỗi, lật bàn tay anh ra rồi một bên xem tướng mạo một bên xem tay: “Nhà cậu rất có tiền, nhưng cậu hiện tại rất nghèo.” Người nọ nhíu mày, nói tiếp “Cậu đã chịu qua lao ngục tai ương, mười năm —– tôi nói là “tai ương” bởi vì cậu là chịu tội thay người…”

Thiệu Hoa hơi kinh ngạc, người nọ nói thực sự đúng. Trước kia anh vốn không mê tín, tin vào những thứ bói toán, hôm nay anh thực sự như không thể điều khiển nổi bản thân, cho nên khi nghe thấy tiếng “tiên sinh” mới dừng bước, cười cười hỏi: “Tương lai của tôi thì sao?”

“Ha ha” người nọ cũng cười: “Tương lai, ta chỉ nói cho những kẻ ngốc nghe, tương lai của bọn họ đều rất tốt.”

Thiệu Hoa đứng lên, lấy tiền trong túi, đem tất cả tiền anh đang có ở đây đưa cho thầy bói, cười nói: “Nếu tôi không chết, hai năm sau sẽ trở về nhận ông làm sư gia.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play