<<<< Yêu, có lúc thật sự là một loại trói buộc >>>>

“Thiệu Hoa, vụ này tiến triển không thuận lợi lắm, nghe nói Thiệu Hằng đang ở nước ngoài, xem ra anh ta cố ý không muốn lộ diện. Nói cái gì mà để luật sư toàn quyền xử lý, quả thực là thối! Theo trình tự vào tuần sau, nhất định phải khiến anh ta trình diện, em xem anh ta sẽ nói thế nào?” Nguyệt Tâm tức giận nói.

“Em đừng tức nữa, có thể làm thế nào thì làm như thế thôi.”

“Anh bình tĩnh quá đấy, nhưng em thì lo! Em vẫn còn 20% lợi nhuận đang chờ.”

“Ha ha, không nói nữa, chúng ta mau đi thôi, không dì Tình lại sốt ruột chờ.” Thiệu Hoa kéo Nguyệt Tâm, cước bộ nhanh lên.

“Để dì thường xuyên nấu cơm cho ăn, em thật ngại quá.”

“Dì ấy vui vẻ là được. Em nghĩ nhiều quá rồi.” Thiệu Hoa biết mình không còn được bao lâu nữa, có thể cùng dì Tình, cùng Nguyệt Tâm ăn cơm, không phải chính là anh đang cố gắng tiết kiệm thời gian hay sao? Cho nên mỗi lần đưa Nguyệt Tâm đến nhà dì Tình ăn cơm anh đều vô cùng vui vẻ.

“Ăn cơm của dì Tìnhanh liền vui đến như thế, lẽ nào dì ấy không phải là phụ nữ?”

“……………….”

Ăn cơm xong, như bình thường, Thiệu Hoa lại nắm lấy tay Nguyệt Tâm, cùng nhau tản bộ trở về. Dù đã là đầu xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, trên đường không có mấy người cũng ra ngoài đi bộ như họ. Đầu màu xuân đối với Thiệu Hoa mà nói, chẳng hề tốt chút nào, đây là mùa mà sinh ra rất nhiều bệnh truyền nhiễm, mà anh lại đặc biệt mẫn cảm, gần đây anh lại ho khan nghiêm trọng hơn trước kia. Anh tự nói, có thể là do dị ứng với phấn hoa.

“Khụ khụ, khụ khụ…….”

Nguyệt Tâm thấy anh ho đến mức phổi như muốn bay ra, cô dừng bước, tiến lại giúp anh nhuận khí. “Tốt hơn chút chưa?”

“Ừ”

Bỗng nhiên một chiếc xe dừng sau người họ, vài người lao ra, đẩy họ vào một cái hẻm. Một người tay nọ giữ chặt lấy một cánh tay của Nguyệt Tâm, còn một tay nữa thì rút ra một con dao đặt ở cổ cô, rống lên trước mặt Thiệu Hoa: “Mày nên biết thức thời một chút, nếu không rút đơn kiện tao cam đoan con này sẽ chết!” Nói xong người nọ ấn mạnh tay một chút, lưu lại trên cổ Nguyệt Tâm một đường, máy chảy ra.

Hắn không nghĩ tới Thiệu Hoa đột nhiên bổ nhào tới, tay phải lật được con dao ở trong tay hắn, đè hắn xuống đất, đá mấy cước vào điểm chết của đối phương, Thiệu Hoa nhặt con dao lên, đâm một nhát vào kẻ đang xông về phía anh, bị đâm trúng một nhát khiến người nọ đau đến ngã cuộn người lại trên mặt đất.

“Dừng tay” Hai người khác, một người đang giữ chặt Nguyệt Tâm, một người chĩa dao về phía cô, rống lên về phía Thiệu Hoa: “Cẩn thận không tao giết cô ta.”

Thiệu Hoa ngẩn người nhìn bọn họ, đột nhiên mới phát hiện mình vừa rồi đã quá xúc động, lại nghĩ mà sợ họ sẽ làm cô bị thương. Hiện tại anh đứng im một chỗ, không dám động.

Tên bị Thiệu Hoa đấm cho mấy quyền đi đến bên người anh, hai tay kéo quần áo của anh, dùng sức đấm vào bụng anh vài cái, lại dập đầu anh vào tường. Khi hắn ta buông lỏng tay, Thiệu Hoa gục trên mặt đất. Hắn lại hướng mặt Thiệu Hoa đá một cước, hung tợn nói: “Hôm nay là cảnh cáo! Mày không muốn sống nữa,mẹ nó, mày cũng muốn con phụ nữ của mày chết cùng mày sao?” Nói xong hắn lại đá một cước. “Mày cũng đừng nghĩ đến mời luật sư khác, mời ai thì kết cục cũng giống nhau cả thôi.” Nói xong hắn liếc mắt, làm cho đồng bọn rút đi. Tên đang giữ lấy Nguyệt Tâm đẩy cô đập đầu vào tường rồi buông ra đi mất.

Thiệu Hoa muốn đứng lên nhìn xem Nguyệt Tâm, nhưng anh đau quá, ôm bụng nằm trên mặt đất, đau đến không đứng dậy được.

Nguyệt Tâm chạy nhanh đến bên người Thiệu Hoa, ngồi xuống, hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.”

“Ah” Nguyệt Tâm nhìn khuôn mặt đầy máy của anh, kinh hoàng cùng hoảng hốt, cô sợ đến bật khóc.

Thiệu Hoa khẽ cử động, chùi đi dòng máu chảy từ trán xuống cùng khóe miệng “Anh không sao, e đừng lo”

Nguyệt Tâm vừa khóc vừa lấy khăn tay lau máu trên mặt anh.

“Ah” Thiệu Hoa nhíu mày đau đớn.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi làm anh đau….”

“Anh không sao mà” Thiệu Hoa nhìn lên khuôn mặt cô, cái trán của cô bị đạp rất mạnh “Em nhanh đi bệnh viện đi.”

“Đúng, phải đến bệnh viện.” Nguyệt Tâm lúc này mới nhớ đến phải nhanh đưa Thiệu Hoa đến bệnh viện “Anh có thể đứng lên không?”

“Ừ” Thiệu Hoa níu lấy tay Nguyệt Tâm đứng lên, định đứng thẳng lên nhưng bụng co rút lại khiến anh gập người xuống.

“Thật sự có thể không?”

“Được”

Thiệu Hoa lấy tay trái ôm lấy bụng, tay vải khoát lên vai Nguyệt Tâm, cố gắng lê từng bước. Tới ven đường họ gọi một chiếc taxi, đến bệnh viện.

Bọn họ rất nhanh đã đến, trán và cổ của Nguyệt Tâm được băng bó lại. Thiệu Hoa thì được bác sĩ đưa đi chụp X quang, bác sĩ lo rằng anh bị gãy sương sườn, nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm trong tù anh biết mình không có việc gì. Kiên cường chịu đau được là tốt rồi. Chụp phim xong, đúng là xương cốt không bị sao hết, nội tạng cũng không chưa bị hư tổn, nhưng mà những vết tím bầm tụ lại quả thực khá nghiêm trọng.

Nguyệt Tâm đỡ Thiệu Hoa ra khỏi bệnh viện, tức giận không có chỗ xả “Đi, chúng ta đến đồn cảnh sát.”

Thiệu Hoa lắc đầu “Không cần, không có ai tin đâu. Cho dù có, em nghĩ Thiệu Hằng sẽ thừa nhận sao? Nếu báo án, chỉ sợ ——— chỉ sợ càng không có lợi đối với em.”

“Em không sợ.”

“Em đừng ngốc như thế! Hôm nay có một lần thì sẽ có lần tiếp theo. Những người đó đều là bọn du côn, đừng nói là không bắt được chúng, cho dù có bắt được thì chúng cũng sẽ chỉ khai là cướp bóc mà thôi, Thiệu Hằng cùng chuyện này một chút quan hệ cũng không có, kết quả là, chúng còn nói chúng ta nói xấu, gièm pha.”

Nguyệt Tâm thấy Thiệu Hoa nói cũng vài phần có lý, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

Thiệu Hoa thở dài: “Chúng ta về trước đã”

“Vâng”

Trở lại căn phòng nhỏ, Nguyệt Tâm đỡ Thiệu Hoa nằm xuống, nhưng anh chỉ có thể nằm nghiêng, hơi hơi co người lại. Nếu nằm thẳng, bụng thật sự đau vô cùng.

“Em đi đun chút nước, chườm khăn nóng cho anh.”

“Ừm”

Nguyệt Tâm đứng cạnh bếp chờ nước sôi, nghĩ đến Thiệu Hoa bị thương, cô vừa đau lòng vừa khóc. Sau khi nước sôi, cô cho vào phích nước, còn đâu đổ vào chậu rửa mặt, bưng lên phòng.

Vắt khăn nóng, Nguyệt Tâm vừa định nhấc chăn trên người Thiệu Hoa lên thì bị anh ngăn lại.

“Làm sao vậy?”

“Anh tự làm.”

“Được” Nguyệt Tâm cũng cảm thấy anh tự làm sẽ tốt hơn, cô sợ không biết nặng nhẹ làm đau anh.

Thiệu Hoa cầm lấy khăn, vén áo lên một chút, rồi đặt khăn lên bụng.

“Anh vén cao lên, áo sắp ướt hết rồi kìa, đều ngủ em bao lần rồi, anh còn sợ em nhìn thấy sao?”

“Không phải, không phải.”

Nguyệt Tâm bỗng nhiên biết vì sao anh lại làm như thế, cô cầm lấy tay anh đang đặt trên bụng, hỏi: “Để em xem, có được không?”

Thiệu Hoa ngập ngừng một chút “Được. Thật ra cũng không có gì, em cũng nghe bác sĩ nói anh không có việc gì rồi, nhưng mà nhìn có chút dọa người, em đừng khóc đấy.”

“Được, mặt mũi anh bầm dập em cũng đã nhìn, chuẩn bị tâm lý tốt rồi.”

“Ha ha”

Nguyệt Tâm nhấc khăn lên, lúc cô nhìn thấy trên bụng anh hàng tảng lớn những vết máu tụ bầm dập, cô vẫn khóc, chính là khóc không thành tiếng.

“Em xuống thay nước mới.”

“Không cần, anh đã khỏe hơn rồi, lại nói có cái máy sưởi kia, cũng rất tốt.”

“Để em xoa bóp thêm cho anh, sẽ thoải mái hơn.”

“Thật sự không cần, em rửa mặt một chút rồi đi ngủ đi. Đêm nay anh không tắm, đừng chê anh bẩn là được.”.

Nguyệt Tâm tùy tiện “Ừ” một tiếng, vẫn đi xuống thay một chậu nước ấm mới rồi đi lên. Cô quỳ xuống bên giường, một tay cầm khăn mặt, một tay chống xuống giường, nói: “Anh không cần xoay người, em giúp anh lau lưng.” Không đợi Thiệu Hoa mở miệng, Nguyệt Tâm lại nói “ em không vén áo lên đâu, chỉ đưa khăn vào lau thôi.”

Thiệu Hoa rất “ừ” một tiếng rất nhẹ.

Vừa rồi nhìn vết thương trên bụng anh, lại nghĩ đến lúc tay mình chạm vào lưng anh, cảm giác quá mức thô ráp, ghồ ghề, Nguyệt Tâm chợt hiểu ra anh – một thân “lá ngọc cành vàng” lại bệnh như vậy là vì cái gì. Cô không muốn nhìn những vết thương ở lưng anh, cô sợ rằng chính mình không kìm được mà rơi nước mắt.

“Thoải mái không?”

“Ừ, em mau đi ngủ đi.”

“Được, em đi rửa mặt một chút rồi quay lại.”

Ngày hôm sau, Thiệu Hoa tỉnh lại cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao hôm nay đồng hồ báo thức không kêu? Anh quay đầu lại nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ. Bỗng nhiên anh phát giác là cô không ở đây. Cương cứng nằm trên giường, muốn dậy mà dậy không nổi, trong lòng anh vừa vội vừa lo. Thật may, chỉ trong chốc lát Nguyệt Tâm đã trở lại.

“Anh tỉnh rồi? Còn đau không”

“Không đau”

“ Em đi xin nghỉ cho anh, lúc về vẫn ngủ thêm được một giấc, vừa rồi dậy đói quá nên ra ngoài mua một chút đồ ăn.”

“Xin nghỉ cho anh?”

“Anh bị thương không nhẹ, cần phải nghỉ ngơi.”

Thiệu Hoa nhắm mắt lại, lặng im một chút rồi nói: “Nguyệt Tâm, chúng ta… chúng ta chia tay đi.”

“Anh đang đùa gì vậy? Là bởi vì những lời hôm qua sao?” Nguyệt Tâm cầm lấy tay anh, bắt đầu xoa bóp. Cô cảm thấy anh chỉ là nhất thời lo lắng nên nói vậy thôi.

Thiệu Hoa không nói lời nào, anh hơi do dự.

Nguyệt Tâm xoa bóp cho anh một lúc rồi nói: “Anh đứng lên đánh răng rửa mặt, em chuẩn bị chút đồ ăn sáng.”

“Ừ”

Sau khi Nguyệt Tâm đi khỏi, Thiệu Hoa nằm trên giường, suy nghĩ trong chốc lát, trách cứ mình vừa rồi nói những lời ấy, không phải anh từng nói khi còn có thể sống nhất định sẽ làm bạn trai cô sao? Chỉ cần rút đơn kiện là tốt rồi, cớ gì phải chia tay?

Một lát sau, Nguyệt Tâm trở lại.

“Em về rồi, anh sao còn nằm, vẫn còn nghiêm trọng lắm phải không?”

“Ách, rất tốt.”

Vừa rồi, lúc muốn ngồi dậy, một trận đau nhức làm anh lại nằm xuống. Dù sao cũng đã xin nghỉ phép, nên nghỉ ngơi tốt, anh biết mình cố không được.

“Nhìn anh kìa!.” Nói xong, Nguyệt Tâm đi đến, lại ngồi bên giường xoa bóp cho anh “Thoải mái không?”

“Ừ, Nguyệt Tâm, rút đơn kiện đi, tài sản kia anh từ bỏ.”

“Anh không muốn nhưng em muốn.”

“Đánh không thắng đâu.”

“Thiệu Hằng làm như vậy chứng tỏ anh ta đang hoảng sợ.”

“Anh biết, nhưng là………”

“Nhưng cái gì? Anh sao lại trở nên nhát gan như vậy? Hôm qua em nhìn anh đánh người, động tác tàn nhẫn quyết liệt như thế cơ mà.”

“…………………….”

Nguyệt Tâm nhìn đồng hồ, đặt tay Thiệu Hoa xuống, nói: “Em đi làm, nếu không có việc gì thì anh cứ nằm trên giường.”

“Ừ”

Thiệu Hoa ăn xong sớm một chút, định đi ra ngoài mua báo về đọc giết thời gian. Vừa mới về anh liền ho khan rất lợi hại, vết thương hôm qua đau đến gập người lại, đầu có chút choáng váng, đứng không vững, anh quay trở lại nằm lên giường. Anh không muốn khi Nguyệt Tâm về nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của mình. Không nghĩ tới đặt lưng xuống liền ngủ một mạch tới buổi chiều. Sau khi tỉnh lại cảm giác so với buổi sáng tốt hơn nhiều.

Thiệu Hoa sau mỗi lần ngủ dậy đều bị cương cứng mất một hồi lâu, cho nên anh chờ giai đoạn đó đi qua mới có thể đứng dậy. Sau đó anh ngồi cạnh bàn lấy tờ báo ra đọc, phát hiện được chút tin tức khiến anh chú ý: Quang Hối – tập đoàn truyền thông đang tiến quân vào địa hạt điện ảnh và truyền hình, sắp tới sẽ ký hợp đồng với không ít các nghệ sĩ, chính thức thành công đưa mảng truyền thông giải trí lần đầu tiên niêm yết trên thị trường vào thứ 6 tuần trước… Thì ra là như vậy. Truyền thông giải trí thì cần các thông tin thổi phồng, phóng đại, dù đã qua tay xử lý hay chưa nhưng đối với cổ phiếu thì khác, vẫn phải đưa ra thông tin minh bạch và chính thức. Thiệu Hoa cười cười, đứa em trai nhát gan của anh, vì cổ phiếu mà cũng dám làm cái “hợp đồng giết người”.

p/s: Chương này sao dài quá trời zậy, vừa tròn 5 trang word. Tui ngất. Vừa dịch vừa thấy sót nam9. Những chương về sau cứ bị dài thế này thì tui chớt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play