“Không dám phiền Nhị hoàng tử, chút bệnh vặt, uống mấy chén thuốc là được rồi.” Đường Tử Ngạo đứng dậy bước lại, cúi xuống đỡ cánh tay Tiết Uyển Nghi, kéo nàng dậy, rồi liếc mắt sang Lý quản gia, khẽ hất cằm về phía cửa.

Thân thể Tiết Uyển Nghi khẽ run run, bàn tay cầm Phật châu nắm chặt đến mức gân xanh nhàn nhạt nổi lên, nàng hít sâu mấy bận, đẩy tay Đường Tử Ngạo ra, gắng gượng đứng thẳng lại.

“Không sợ phiền, cô cô và cô phụ đi trước dẫn đường đi, ta cũng là được Phụ hoàng dặn tới thăm biểu đệ mà.” Nhị hoàng tử đứng dậy bước tới bên cạnh Đường Tử Ngạo, đôi mắt dài hẹp ẩn ẩn ý cười khó diễn đạt.

“Vậy xin cảm tạ Nhị hoàng tử.” Đường Tử Ngạo chớp mắt, lùi lại hai bước đứng sau hắn, giơ tay hướng cửa phòng.

“Hảo hảo, để ta đi thăm tiểu biểu đệ xem sao.” Nhị hoàng tử cười cười cất bước, hai tùy tùng cũng theo hắn sát gót.

Tiết Uyển Nghi lập tức chụp lấy tay Đường Tử Ngạo, hai mắt trừng lớn, nghiến răng nói thật khẽ: “Không thể để hắn đi được.”

Đường Tử Ngạo lắc đầu: “Lần này không cho hắn đi, hắn sẽ càng nhớ kĩ, không bằng cứ để hắn gặp một lần, thấy bộ dạng Gia Gia gầy yếu không thể luyện võ, hắn chắc sẽ yên tâm thôi.”

Ngón tay Tiết Uyển Nghi đang bấu chặt trên tay Đường Tử Ngạo mới bắt đầu buông lỏng dần, rốt cuộc nàng rụt tay lại, tự vặn vẹo hai bàn tay mình, cũng cố nén nước mắt, chỉn chu lại dáng đứng rồi nhìn về phía Nhị hoàng tử đã đi trước một quãng: “Đi thôi.”

“Ừm.” Đường Tử Ngạo liếc nhìn nàng rồi cùng sóng vai bước đi.

Đến cửa phòng, Tiết Uyển Nghi mới tiến lên một chút, chắn trước mặt Nhị hoàng tử: “Thỉnh Nhị hoàng tử chờ một chút, hài tử này chưa hiểu phép tắc quy củ, ta vào nói cho hắn biết ngươi tới, nhắc hắn không được quá vô phép.”

“Cô cô không cần khách sáo như vậy, cứ vào luôn cũng được.” Nhị hoàng tử đẩy nàng qua một bên, chực sấn tới mở cửa phòng, cánh tay Đường Tử Ngạo thoáng chốc lại ngăn trước mặt hắn: “Nhị hoàng tử, hài tử này có chút nhát gan, để ta vào báo cho hắn một tiếng thì tốt hơn.” Dứt lời, không đợi Nhị hoàng tử phản ứng thêm, hắn đã đẩy cửa định vào phòng.

“Lớn mật!” Hai tên hộ vệ phía sau quát lên, nhanh chóng tuốt kiếm ra định sấn tới.

“Làm càn.” Nhị hoàng tử vung tay, ý bảo bọn hắn thu kiếm lại: “Không được vô lễ.”

“Dạ.” Hai người vội thu kiếm.

Tiết Uyển Nghi đứng đó sụp mi cụp mắt trông ba người diễn trò, thầm đoán Đường Tử Ngạo đã chuẩn bị tốt cho Tiểu Gia rồi, nàng mới tự mình bước lên đẩy cửa mở rộng hơn: “Nhị hoàng tử, mời vào.”

Nhị hoàng tử vừa bước vào phòng, cửa đóng lại, ngăn luồng gió lạnh bên ngoài tràn vào, không khí ấm áp yên tĩnh trong phòng khiến hắn vô thức cũng thấy trầm tĩnh lại.

Bên góc trái là chiếc giường gỗ lớn, Đường Tử Ngạo ngồi xuống cạnh giường, sắc mặt quái dị nhìn đống lùm lùm đang nằm.

Nhị hoàng tử khẽ nhếch mép cười, thong thả bước lại.

Người trên giường đang trùm đến hai lớp chăn bông, thân thể cuộn tròn giữa ổ chăn, đầu tóc đen thò ra rối bù, ướt đẫm mồ hôi, mướt mát bết vào gáy, Nhị hoàng tử mơ hồ nhìn thấy dưới lần tóc đen hé hé một gương mặt nhỏ, tựa hồ thực trắng, hắn bước tiếp, càng đến gần giường càng hít thấy mùi son phấn sực sực, như là đồ trang điểm của nữ nhân, hơn nữa có lẽ phải đổ ụp cả hộp phấn mới thành ra thứ mùi nồng đến vậy.

Hít ngửi một hồi, Nhị hoàng tử rốt cuộc cũng tới sát bên giường, vừa lúc Hồng Y khẽ dụi đầu vào trong chăn, không sao nhìn được chính diện mặt hắn.

“Gia Gia, đây là Nhị hoàng tử.” Đường Tử Ngạo vỗ vỗ vai Hồng Y, gọi hắn dậy chào.

“Ư ư, ưm ưm ưm, ư ư~~~” Hồng Y lúng búng trong miệng, như là đang nói gì đó.

“Ngồi dậy, nói cho rõ ràng.”

Hồng Y giật giật người, uể oải xốc chăn dậy, ngó ngoáy một hồi mới ngồi lên, đầu ướt rượt, tóc đen dày xõa trước mặt, lẩm bẩm nói: “Tham kiến Nhị hoàng tử.”

“Không cần khách sáo, gọi biểu ca cũng được.”

Hồng Y lại cúi đầu, ậm ừ một tiếng rồi im bặt.

Nhất thời, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Nhị hoàng tử tiến lên một bước rồi ngồi xuống cạnh giường, không để ý ánh mắt chăm chú của Đường Tử Ngạo, mở miệng ra bộ dỗ dành Hồng Y: “Là Tiểu Gia phải không?”

“Ưm.” Hồng Y gật đầu.

Nhị hoàng tử nhíu mày, mùi son phấn nồng đậm theo cử động của Hồng Y lại càng thêm sực nức, như thể tỏa ra từ chính người hắn.

“Biểu đệ vì sợ lây phong hàn cho chúng ta nên không dám ngẩng đầu sao?” Hắn tiếp tục hỏi, thanh âm nhu hòa.

“Ưm.” Hồng Y lại gật đầu.

“Không sao, ở trong phòng đều là người có luyện công phu, sức đề kháng rất tốt, ngươi cứ ngẩng đầu lên nói chuyện nào.”

“Hảo.”

Thấy Hồng Y bắt đầu giơ tay vén vén tóc trước mặt, Nhị hoàng tử cũng vươn người lại gần hơn.

“Nhị hoàng tử.” Hồng Y vén tóc rồi, gương mặt lộ ra, hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn Nhị hoàng tử, thanh âm thanh thúy gọi hắn.

“A…” Nhị hoàng tử bật ra một tiếng kêu hoảng hốt, tuy hắn kìm lại được ngay nhưng âm thanh vừa xong vang lên trong gian phòng nhỏ vẫn có phần quá kinh động, hai hộ vệ lập tức vọt lên đứng cạnh hắn, nhưng vừa nhìn thấy Hồng Y cũng nhất tề trợn mắt, lùi lùi một bước.

Đường Tử Ngạo vẫn đứng tại chỗ, gương mặt nín nhịn muốn phát xanh, khóe miệng gắng gượng mím lại, nhìn bộ dạng tức tối đến khó coi của Nhị hoàng tử, hắn nhịn không được cúi mặt xuống, đầu vai khẽ run run.

Tiết Uyển Nghi thì vội vàng bước lên, rút khăn tay ra, hoảng hốt chà lau trên mặt Hồng Y: “Làm sao lại thành thế này a?”

Hồng Y bật cười, gương mặt càng kinh dị hơn, phấn trắng trên mặt rớt xuống lả tả, thanh âm thanh thúy non nớt lại cất lên: “Ta vẫn thấy người Xuân Xảo tỷ tỷ rất thơm, bữa nay vừa hay nhiễm phong hàn, ta nghĩ không cần ra ngoài gặp ai nên bảo nàng cũng làm cho ta thơm thơm na~ Ai biết, các ngươi tự nhiên lại tới.” Hồng Y ủy khuất bĩu bĩu môi: “Các ngươi không nên nhìn ta a, ta không muốn cho các ngươi thấy đâu.”

Trên mặt Hồng Y tựa hồ đã trát nguyên một hộp phấn, nhìn không ra đường nét gì, da mặt trắng bệch, cả lông mi cũng không thấy, trên hai gò má lại trét thêm một lớp son đỏ, thoa thành hai viên tròn tròn, hắn há miệng cười một cái tự khắc hai bên má phồng phồng lên, còn chưa nói trên môi, đỏ sậm như máu, lại trét lố ra ngoài choe choét khiến môi hắn trông lớn hơn bình thường rất nhiều. Giá kể ban đêm trông thấy bộ dạng này, không ai không tưởng mình gặp quỷ.

Nhị hoàng tử cũng không phải sợ hãi, mà là vừa muốn áp tới gần nhìn một chút thì đột nhiên gương mặt này lồ lộ trước mắt, hắn không nhát gan cũng phải kinh hoàng, huống chi Hồng Y còn tận lực dí sát mặt vào hắn.

“Từ rày không được nghịch ngợm như vậy nữa, nào, lại đây, nương lau sạch cho ngươi.” Tiết Uyển Nghi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lem nhem không thể tả, cũng nhịn không được phì cười, gõ gõ trán hắn: “Còn không mau xin lỗi Nhị hoàng tử.”

“Nhị hoàng tử, xin lỗi, hù ngươi sợ na~” Hồng Y ủy ủy khuất khuất xin lỗi, hai con mắt mở to, bộ dạng tội nghiệp nhìn hắn.

Nhi hoàng tử khẽ giật giật khóe mắt, quay đi chỗ khác, thực sự chịu không nổi cái mặt kia, hại hắn hết muốn nhìn thêm khắc nào nữa: “Không sao.”, thanh âm lạnh băng, còn chứa vài phần ghét bỏ.

“Nào qua đây, nương lau cho ngươi.” Tiết Uyển Nghi nhúng ướt khăn tay, lau mặt cho hắn.

“Không muốn không muốn, cái mùi này thơm lắm a, ta ưa nhất a.” Hồng Y lắc đầu quầy quậy, đẩy tay Tiết Uyển Nghi ra, lủi vào tận góc giường, lại nhếch miệng cười với Nhị hoàng tử.

“Nào, để nương ngươi lau đi.” Đường Tử Ngạo cũng nhịn không được quát lớn, có điều thanh âm nghe sao cũng nhận ra tia dung túng, nuông chiều.

Nhị hoàng tử nhăn mày, nhìn chăm chú hai mắt Hồng Y, dáng vóc này, bộ dạng này, cả khí chất này nữa… nhìn sao cũng khiến hắn khó chịu, rõ ràng thuần túy là một đứa thô tục ma mãnh, lại nhiễm đầy thói hư tật xấu nơi thanh lâu kỹ viện.

Người thế này, nếu bảo làm được việc lớn, vậy nữ tử cũng ôm gươm giáo ra trận được rồi.

Hừ lạnh một tiếng, lại lùi lại hai bước, khôi phục thần thái âm lãnh, ngạo mạn, hắn quay lại nói với Tiết Uyển Nghi và Đường Tử Ngạo: “Cô cô, cô phụ, tiểu chất* còn mấy việc cần làm, xin cáo lui trước, các ngươi hảo hảo chăm sóc bệnh tình cho tiểu biểu đệ vậy.”

“Ừm, ngươi đi vội quá.”

“Hảo.” Đường Tử Ngạo gật đầu, đứng dậy ra tiễn hắn.

Đi tới trước đại môn, Nhị hoàng tử khoát tay, ý bảo Đường Tử Ngạo không cần theo nữa: “Cô phụ vào đi.”

Nhìn ánh mắt hắn lộ ra tia miệt thị cùng ngạo mạn, Đường Tử Ngạo cũng như trút được tảng đá đè nặng trong ngực, ôm quyền nói: “Nhị hoàng tử đi thong thả.”

Ba người thúc ngựa, phi đi.

Đường Tử Ngạo trở về phòng, bước chân nhẹ nhõm rất nhiều, hắn đẩy cửa ra, đã thấy hài tử kia đang đứng trước thau nước, kì kì cọ cọ phấn sáp trên mặt, miệng lầm bầm bực bội: “Khó ngửi chết được, rửa mãi không đi~”

Tiết Uyển Nghi cầm khăn đứng bên cạnh, thỉnh thoảng chà chà giùm hắn: “Làm sao lại nghĩ ra bôi phấn lên mặt vậy?”

“Hắc hắc, không phải hù hắn chạy mất rồi sao? Từ rày hắn chắc chắn không mò tới coi ta nữa đâu.” Hồng Y dạt dào đắc ý nói, cầm khăn sạch ấp vào mặt, lại ngẩng đầu, cố sức lau lau nước.

“A…” Gương mặt nhỏ nhắn trở lại sạch sẽ như ban đầu, giờ vì hắn vừa chà xát mạnh mà hơi phiếm hồng, mấy sợi tóc trên trán ướt nước dán mướt vào mặt, bộ dạng thực cũng giống bị nhiễm phong hàn mà đổ đầy mồ hôi.

Hồng Y vẫn mặc chiếc áo chẽn bông hồng sắc, hớn hở chạy về giường, này đâu còn chút nào ngốc nghếch lố lăng như ban nãy, hai mắt lấp lánh linh lợi, bộ dạng thông minh ranh mãnh, vừa thấy Đường Tử Ngạo lại chạy nhào về phía hắn, chớp chớp mắt.

Đường Tử Ngạo thấy hắn nhìn chằm chằm mình một hồi, rốt cuộc vươn tay xoa xoa đầu hắn: “Ừm.”

Hồng Y bất mãn: “Phải khen, không được ừm thôi.”

“Hảo.” Đường Tử Ngạo mở miệng, phảng phất ý cười.

“Cái gì hảo na?” Hồng Y cố sức kiễng chân, nhích mặt lên gần mặt hắn, không chịu nghe hắn nói mập mờ, khen qua loa.

Đường Tử Ngạo bật cười thành tiếng: “Hảo, Gia Gia rất thông minh, làm rất giỏi.”

Hồng Y nghe được khích lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, lại dụi dụi vào lòng Đường Tử Ngạo, vòng hai tay ôm quanh thắt lưng hắn.

Tiết Uyển Nghi bước lại: “Nào, Tiểu Gia, lau khô mặt đã.”

“Dạ.” Hồng Y nhắm mắt chìa mặt ra.

Tiết Uyển Nghi tinh tế lau bên khóe mắt, cánh mũi, cằm, lỗ tai cho hắn, nhìn khuôn mặt hắn ửng hồng, nhéo nhéo một cái, cười nói: “Được rồi, dậy đi, cả ngày cứ bám lấy cha ngươi, đã là đại hài tử rồi. Giờ thoa chút du cao*, trời lạnh, khéo bị nẻ.”

“Nương thoa cho ta.” Hồng Y vẫn nhắm hai mắt, lại vươn vươn cái đầu nhỏ về phía Tiết Uyển Nghi, không chịu động tay.

“Hảo hảo hảo.” Tiết Uyển Nghi bất đắc dĩ thoa mặt cho hắn, rồi xoa thêm cả hai tay: “Được rồi, nương đi sắc thuốc cho ngươi, ở đây ngoan ngoãn nghe lời cha.”

“Dạ biết rồi.” Hồng Y hăm hở gật đầu.

————

*tiểu chất: cháu.

*du cao: thuốc mỡ a :”>~ nếu ta không nhầm nó là thuốc bôi nẻ a :”>~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play