Đêm đó Hồng Y ngủ thật ngon giấc, nằm mộng mà miệng cũng vô thức hé hé cười, sáng sớm mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trong lòng Đường Tử Ngạo, hắn cựa quậy ngóc đầu dậy, nghịch ngợm dụi qua dụi lại, gương mặt nhỏ bé thế nào cũng không ngớt nụ cười.
“Đừng lộn xộn, tỉnh rồi thì dậy đi.” Đường Tử Ngạo sớm đã tỉnh lại, vốn định chợp mắt thêm một hồi, vậy mà hài tử này thật mất trật tự, quả thật không khác gì một tiểu hầu tử*.
“Ngươi dậy rồi na?” Hồng Y nhỏm dậy khỏi ổ chăn, miệng cười tươi rói, gương mặt vì mới tỉnh ngủ mà đỏ hồng, hai con mắt lấp lánh lấp lánh.
“Ừm, dậy đi, đi rừng trúc.” Đường Tử Ngạo thấy hắn vui vẻ, cũng cười tóm lưng áo hắn, lôi khỏi ổ chăn. Hồng Y cười khanh khách níu lại, bàn tay nhỏ bé liên tục dúi dúi thọc lét Đường Tử Ngạo.
“Nghịch ngợm.” Đường Tử Ngạo nạt hắn một tiếng bằng giọng chẳng uy nghiêm chút nào, lại kéo hắn ra khỏi chăn.
Vừa chui ra, cả người Hồng Y đã phát run, lập tức theo bản năng bò bò đến nguồn nhiệt ấm áp, hắn bám dính trước ngực Đường Tử Ngạo, bâng quơ nói: “Lạnh na~”
Đường Tử Ngạo kéo hắn vào lòng, lại nhanh chóng kéo chăn ủ quanh người hắn, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy một tầng sương mỏng mờ mịt, nhìn không được bầu trời, chỉ nghe tiếng gió thổi ù ù, cuốn qua cành lá xào xạc xào xạc.
“Gió lên rồi.” Đường Tử Ngạo nói.
“Lạnh.”
“Mặc ấm một chút.”
Đường Tử Ngạo đứng dậy mặc y phục trước, bên ngoài đã có tiếng thị nữ gõ cửa, hắn đi ra, vừa mở cửa một luồng gió lạnh thấu xương lập tức ùa vào, gió chen qua cửa gỗ, phát ra những tiếng xàn xạt, Hồng Y vội vàng quấn chặt thêm cái chăn, hai mắt mở to nhìn bên ngoài, sắc trời ám trầm âm u, qua một đêm gió về, cây lá như vừa bị dập vùi dữ dội, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tiểu nha hoàn nhanh nhẹn bước vào rồi đóng cửa lại, đem một bọc quần áo dày đặt xuống giường: “Chủ tử, đêm qua trở gió, lại mưa mấy hạt, sớm nay trời lạnh lắm.”
Đường Tử Ngạo gật đầu, giở bọc quần áo ra, phát hiện đồ Hồng Y mặc được chỉ có một bộ hồng sắc, thoạt nhìn đích thực dành cho tiểu hài tử, hắn nhướng mày hỏi: “Sao chỉ có một bộ này?”
Tiểu nha hoàn thấp giọng đáp: “Mấy ngày nay phu nhân mới phân phó chúng ta chuẩn bị áo bông mùa rét cho thiếu gia, nhưng không ngờ trời trở lạnh nhanh như vậy, đồ còn chưa may xong, sợ rằng phải vài ngày nữa mới kịp, hôm nay ta sẽ đi thúc bọn họ. Bộ đồ này là của Nhị thiếu gia, ăn Tết mấy năm rồi hắn còn mặc. Hồi ấy hắn còn nhỏ, nên mới ưa mặc màu sắc thế này. Bất quá, thiếu gia tuy niên kỷ lớn hơn, nhưng vóc người cũng nhỏ gầy, vẫn mặc vừa được, ta chỉ sợ hắn bị lạnh, giờ cứ mặc tạm cho ấm đã…” Nha hoàn sợ Đường Tử Ngạo không vui, thanh âm càng nói càng lí nhí.
“Cảm ơn tỷ tỷ.” Hồng Y thừa dịp hai người nói chuyện, vừa quấn chăn vừa bò bò về cuối giường, giơ bộ y phục lên xem rồi quay lại cảm ơn nha hoàn.
Đường Tử Ngạo thấy hắn vui vẻ, cũng không nói gì nữa, khoát tay để nha hoàn lui ra bưng nước nóng vào.
“Mặc giùm ta.” Hồng Y chỉ thò ra cái đầu nho nhỏ, lớn giọng yêu cầu.
“Ừm.” Đường Tử Ngạo khép chặt cửa lại, nhanh nhẹn mặc đồ cho hắn, sửa sang lại mấy nếp áo một chút rồi ngẩng đầu nhìn lại bộ dạng hài tử này mặc bộ hồng y, loại y phục sặc sỡ xinh đẹp này nói sao cũng chỉ hợp dành cho hài tử dưới mười tuổi, mà Hồng Y mặc vào, rốt cuộc lại càng tôn thêm gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, trắng mịn của hắn… Đường Tử Ngạo thoáng quay đi, buông một tiếng thở dài.
Hai người rửa mặt tỉnh táo, Hồng Y cầm tay Đường Tử Ngạo rồi hớn hở giục hắn đi rừng trúc tản bộ.
Vừa ra đến cửa phòng, một luồng gió mạnh ào qua, hơi lạnh luồn qua cổ áo, len lỏi vào từng khe nút áo còn hở, Hồng Y run run mấy cái, cố sức giậm giậm chân, nắm chặt tay Đường Tử Ngạo, cũng không mè nheo đòi không đi nữa, bước chân lại có phần phấn khởi hơn.
“Nhanh lên nào~ Nhanh lên nào~~” Hồng Y hăm hở chạy về phía trước.
Đi một quãng, Hồng Y quay lại nhìn Đường Tử Ngạo, nhìn thấy hắn đằng sau rồi, lại quay đầu đi tiếp.
“Lạnh không, hôm nay về sớm một chút nhé?” Hôm nay thời tiết đột ngột thay đổi, Đường Tử Ngạo cũng lo Hồng Y bị nhiễm lạnh, đi vài vòng rồi dừng lại hỏi hắn.
“Không sao, đi thêm một lát nữa.”
“Hảo.” Đường Tử Ngạo nhìn hắn hồng hồng hai gò má, nhẹ nhàng vén lại mấy sợi tóc cho hắn rồi đi tiếp.
Đến khi trở về, vừa vặn lúc Tiết Uyển Nghi bưng đến hai chén nước gừng nóng và bát thuốc của Hồng Y.
Ăn chút điểm tâm xong, Đường Tử Ngạo phải lên tiền thính, để Hồng Y ở lại trong phòng một mình, không quên dặn dò hắn không được ra ngoài, càng không được tự ý lên tiền thính tìm mình, ngoan ngoãn ở trong phòng, hắn sẽ sớm quay lại.
Nghe Hồng Y hứa hẹn chắc chắn rồi, Đường Tử Ngạo mới yên tâm rời tiểu viện.
Thật ra gió cũng không phải quá lớn, nhưng khí trời rất âm u, mặt trời cũng khuất dưới tầng mây dày đặc, xem ra chỉ lát nữa sẽ đổ mưa.
Lên tiền thính, đám người đã ở trong chờ sẵn, Đường Tử Ngạo đi vào, phân phó Thường Văn hâm rượu uống cho ấm người.
Trời lạnh, đóng cửa lớn lại bàn chính sự, vừa xong việc thì Thường Văn bê một cái bếp lò nhỏ vào, bên trên đã đặt đầy bình rượu hâm nóng. Thường Văn xếp chén ra, còn chưa kịp đưa tới cho ai thì mấy người đã ồn ào nhào tới, giật hết bình chén của hắn hỉ hả rót cho nhau.
Thường Văn trợn mắt nhìn một hồi, lại bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm.
Đang định chạy sang kể tội đặng Đường Tử Ngạo nhắc nhở bọn họ mấy câu, cửa lớn đang đóng kín đột nhiên bị đẩy mở, Lý quản gia chân thấp chân cao chạy vào, còn không buồn đóng cửa, trời lạnh như vậy mà trán hắn đã rịn mồ hôi lấm tấm.
Thường Văn hậm hực nói: “Lão Lý, không đóng cửa à!”
Lý quản gia thây kệ hắn, vừa quệt mồ hôi vừa bước tới chỗ Đường Tử Ngạo, hắn do dự nhìn một lượt đám người đang uống rượu xung quanh, mặt mày rõ ràng đang rất hoảng loạn.
“Không sao, cứ nói đi.” Đường Tử Ngạo gật đầu.
“Chủ tử, Nhị hoàng tử đến, giờ đang đi tới chỗ này rồi.”
Tiếng Lý quản gia không lớn, nhưng mấy người ngồi quanh đều là cao thủ, tự nhiên nghe không lọt lời nào, lập tức đứng dậy nói với Đường Tử Ngạo: “Chủ tử, bọn ta…”
“Các ngươi về trước đi, đụng mặt hắn không cần bắt chuyện, đừng tỏ ra biết hắn.”
“Dạ.” Mấy người buông chén rượu, lần lượt rời đi.
Đường Tử Ngạo vẫn ngồi trên ghế, ngón tay siết chặt tay vịn, đầu mày nhăn tít, đột nhiên nói: “Thường Văn, đi mời phu nhân tới, nói với nàng Nhị hoàng tử đến.”
“Dạ.” Thường Văn nghe xong vội vã chạy ra cửa ngách, nhằm hướng tiểu viện của Tiết Uyển Nghi.
Tiếng bước chân bên ngoài đã rất gần, Đường Tử Ngạo đứng dậy, Lý quản gia theo sau, cửa lớn bị đẩy mở, một thanh niên tầm mười tám, mười chín tuổi bước vào, theo sau hắn là hai đại hán hắc y, một trận gió lạnh ùa theo cánh cửa rộng mở, tràn vào phòng, thoáng chốc hàn khí dâng tứ phía. Thanh niên kia mỉm cười, nhanh chóng quay lại đóng cửa.
“Nhị hoàng tử.” Đường Tử Ngạo cũng không hành đại lễ, chỉ hai tay ôm quyền, gật đầu coi như chào hỏi, còn Lý quản gia đằng sau đã quỳ phục xuống đất: “Tham kiến Nhị hoàng tử.”
“Đứng dậy đi, ở bên ngoài không cần quy củ như vậy.” Nhị hoàng tử nói với quản gia một tiếng, rồi quay lại đáp lễ Đường Tử Ngạo: “Cô phụ* không cần đa lễ.”
Nhị hoàng tử mặc một thân nguyệt sắc y phục, kiểu dáng trang trí cũng không hề diêm dúa, chỉ có một sợi dây thô đỏ thẫm thắt bên hông để đeo một miếng thanh ngọc trong suốt. Tướng mạo hắn thiên về âm nhu, khi đối diện với kẻ khác luôn vô thức tỏa ra một thứ sát khí âm trầm tàn nhẫn, đôi mắt dài hẹp thoáng nheo lại theo thói quen lúc quan sát, thanh âm cũng không trầm thấp như nam tử bình thường, trái lại còn lẫn chút thanh tế, ngâm nga của thiếu niên.
Hắn gọi một tiếng “Cô phụ”, Đường Tử Ngạo hơi cúi đầu hạ mắt, không trả lời, vươn tay: “Nhị hoàng tử, mời.”
Hắn tiến tới ngồi xuống trước, Nhị hoàng tử cũng không chọn ngồi phía trên, lựa một chỗ đằng sau ngồi xuống, hai hắc y nam tử đứng sau lưng, bộ dạng sẵn sàng hộ vệ.
Đường Tử Ngạo phân phó người rót trà, Nhị hoàng tử bắt đầu khơi chuyện, đều không phải nói những chuyện hệ trọng trên giang hồ, chẳng qua đảo qua đảo lại đôi sự vặt vãnh, hắn tựa hồ thấy rất hứng thú, hỏi hết câu này tới câu khác, còn nhắc tới cả mấy người vừa đụng mặt ngoài cửa: “Thủ hạ của cô phụ ai nấy đều là hào kiệt a.”
“Quá khen.”
Đường Tử Ngạo đại khái luôn khách sáo, nhàn nhạt đáp lời, kiên trì đợi hắn lộ ra mục đích chân chính ngày hôm nay.
Cửa lớn bị đẩy mở lần nữa, Tiết Uyển Nghi vẫn vận một thân bố sam xanh nhạt, trước ngực đeo một chuỗi Phật châu, bước vào.
Nhị hoàng tử đứng dậy: “Cô cô.”
Tiết Uyển Nghi lập tức đáp lễ, mỉm cười lắc đầu: “Nhị hoàng tử, vạn lần không nên xưng hô như vậy…”
“Không sao, đây cũng không phải trong cung, đâu cần quy củ nhiều như vậy, cứ xưng hô theo cách dân gian, ta thấy thân mật hơn nhiều.” Nhị hoàng tử ngắt lời Tiết Uyển Nghi, lễ độ tiến lên nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.
“Lễ không thể bỏ, Nhị hoàng tử quá lời rồi, ta đã vào Đường gia, thành người của Đường gia, vạn lần không gánh vác nổi lời xưng hô này của Nhị hoàng tử.” Tiết Uyển Nghi lập tức lùi lại, cản lời Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử cũng không buồn để ý, chờ mấy người ngồi xuống lần nữa, hắn hỏi han mấy câu về tình hình Tiết Uyển Nghi gần đây, rốt cuộc là nói lân la tới chuyện Hồng Y.
Như thể chợt nhớ ra, hắn có vẻ thắc mắc hỏi: “Nếu hài tử của cô cô đã trở về rồi, sao cô cô không trở lại ở trong viện, sống bên ngoài áo thô, cơm lạt, cô cô thân thể quý giá, làm sao chịu được?”
Tiết Uyển Nghi cúi đầu, mỉm cười đáp: “Ta cũng coi như nửa đời xuất gia rồi, từ rày sẽ mãi mãi hầu hạ Phật Tổ, áo thô, cơm lạt cũng không có gì bất hảo, ta cả đời này không có kỳ nguyện gì khác, chỉ cầu người nhà được bình an khỏe mạnh.”
“Nga, cô cô thật có tấm lòng Bồ Tát. Mấy bữa trước, ta mới hồi cung thì nghe được tin tiểu biểu đệ* trở về, hôm nay mới có thời gian tới thăm hắn, tiện thể mang ít dược liệu thượng phẩm cho hắn bồi bổ thân thể.”
“Đa tạ hảo ý của Nhị hoàng tử.”
“Tạ ơn Nhị hoàng tử.”
Thường Văn nhận lấy bao dược liệu từ tay hai người hộ vệ sau lưng Nhị hoàng tử, cặp mắt hẹp dài của hắn lóe lóe một tia quang mang: “Chẳng hay, tiểu biểu đệ đâu rồi sao không thấy xuất hiện?”
Hắn vừa dứt lời, Đường Tử Ngạo và Tiết Uyển Nghi cùng lúc chấn động, Tiết Uyển Nghi siết chặt chuỗi Phật châu trong tay, đốt ngón tay đã muốn trắng nhợt, nàng cúi đầu không hé răng.
“Đêm qua lạnh, hắn bị nhiễm phong hàn, sợ rằng lây sang Nhị hoàng tử.” Đường Tử Ngạo nhàn nhạt mở miệng từ chối khéo.
“Nga?” Hắn chợt cao giọng, thái độ có chút ngờ vực, lại cầm chén trà lên, uống hai ngụm, bàn tay buông xuống lần lần miếng ngọc bội trên người, rồi đột nhiên ngẩng đầu cười, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng nồng đậm ý bức bách người không thể cự tuyệt: “Vậy không nên để tiểu biểu đệ ra ngoài, tránh hắn nhiễm bệnh nặng thêm, để ta vào thăm hắn vậy.”
Chuỗi Phật châu trong tay Tiết Uyển Nghi đột ngột đứt tung, những hạt Phật châu rơi vãi tứ tán, hạt gỗ đập xuống sàn vang lên những tiếng cách cách thanh thúy.
Nhị hoàng tử đặt chén trà trong tay xuống, nhẹ giọng trấn an: “Cô cô sơ ý vậy, hẳn là lo lắng cho thân thể tiểu biểu đệ lắm? Có cần ta phái người thỉnh ngự y tới không?”
“Không cần.” Tiết Uyển Nghi ngồi thụp xuống, nhặt những hạt Phật châu vào chiếc khăn rải mở trên lòng bàn tay…
———–