Sau đó, hai người không nhắc lại chuyện ở thế giới hiện thực nữa.

Đêm hôm đó, Mộ Nhất Phàm ở lại doanh địa của Chiến Bắc Thiên, hai người cùng tắm, rồi từ phòng tắm hôn điên cuồng ra giường làm, mãi đến khi bên ngoài trời sáng, mới dừng lại.

Mộ Nhất Phàm cảm thấy lần này hoan ái, Chiến Bắc Thiên hết sức chuyên tâm và nhiệt tình, dường như muốn in dấu và hơi thở của mình lên khắp người anh, giống như động vật, thích dùng nước bọt và nước tiểu để đánh dấu những thứ thuộc về mình.

Thậm chí sau khi làm xong, hắn cũng không nỡ rút ra khỏi cơ thể anh, cứ như vậy hai thân thể kết hợp một chỗ, bờ môi mỏng hôn dọc một đường xuống cổ anh, qua hồi lâu lưu luyến không rời, động tác hết sức thân thiết.

Đến khi Mộ Nhất Phàm sắp ngủ, điện thoại của Chiến Bắc Thiên lại đổ chuông.

Chiến Bắc Thiên chau mày, vốn không có ý ngồi dậy, nhưng tiếng chuông cứ reo mãi chẳng ngừng, lại bị Mộ Nhất Phàm đạp một đạp, kêu hắn phải ngồi dậy nghe máy, lúc này hắn mới bất đắc dĩ rút ra khỏi cơ thể anh, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở tủ đầu giường lên nhìn một chút.

Thấy Dung Đức Minh gọi tới, chân mày tuấn mỹ hơi chau lại, ấn nút nghe máy.

“Con bé về rồi.”

Dung Đức Minh nói xong bốn chữ này liền cúp máy, sau đó tắt di động.

Ông xoay người, muốn giấu di động xuống dưới tủ bát đĩa, lại trông thấy con gái mình Dung Tuyết đang đứng trước tủ bát.

Dung Đức Minh hoảng hốt.

Dù sao trước đây ông cũng là ông chủ của một công ty, còn sóng to gió lớn gì chưa trải qua, cho nên chỉ kinh ngạc một chút, sau đó gương mặt lấy lại vẻ bình tĩnh.

“Tuyết Nhi, con tới bếp làm gì? Muốn tìm cái gì à?”

Dung Tuyết lạnh lùng nhìn Dung Đức Minh: “Bố, bố vừa gọi điện cho ai vậy?”

“Bố…” Đồng tử mắt Dung Đức Minh khẽ đảo, vừa cười vừa nói: “Bố vừa gọi điện cho một người bạn cũ, sao vậy? Có chuyện gì à?”

Dung Tuyết nhìn chiếc điện thoại trong tay ông, cất tiếng: “Theo con biết, điện thoại vệ tinh bây giờ hết sức quý hiếm, ít nhất phải năm mươi tinh hạch cấp hai, bố, bố không có dị năng, sao lại có nhiều tinh hạch để mua được di động vậy? Huống hồ di động này, có đổi tinh hạch cũng chưa chắc đã có.”

Lúc này, Lạc Tĩnh đi tới, cười nói: “Đấy là của một người bạn cho bố con, nói là để tiện liên hệ, sau này nếu ra ngoài tìm vật tư, sẽ thông báo cho con, để bố con theo họ ra khỏi thành, như vậy, dì và bố con sẽ không tới mức chết đói, bằng không chúng ta không thể sống qua mùa đông này, con đâu thể thấy chúng ta như bây giờ.”

Dung Đức Minh tiếp lời: “Đúng đó, trước đấy ông bạn kia thấy bố sống khổ như vậy, nên nể tình bằng hữu, dành cho bố phần ăn.”

Dung Tuyết vẫn chưa buông tha: “Người bạn kia hào phóng vậy, còn cho bố hẳn một chiếc di động?”

Dung Đức Minh liền trầm mặt xuống: “Đấy là chuyện của bố, con hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Huống hồ, bố có nói con cũng không biết.”

“Con chỉ tò mò sao bố lại nói với người kia bốn chữ “Con bé về rồi” mà thôi.”

Trong mắt Dung Đức Minh hiện lên tia hoảng hốt, ông giận dữ: “Con dám nghe trộm bố nói chuyện điện thoại.”

“Nếu không phải chuyện gì đen tối, việc gì bố phải sợ người khác nghe trộm.” Đôi mắt Dung Tuyết chợt đanh lại, cơ thể phóng ra cành mây, cuốn chiếc điện thoại trong tay Dung Đức Minh lại.

“Dung Tuyết, con làm cái gì vậy?”

Dung Đức Minh muốn giành lấy điện thoại, lại bị cành mây quật ra, đập mạnh vào vách tường, ông kêu lên đầy đau đớn, sau đó ngã xuống đất.

Đôi mắt Lạc Tĩnh viết đầy sợ hãi, muốn đỡ lấy Dung Đức Minh, nhưng cũng sợ bị Dung Tuyết gây thương tích, lại không muốn Dung Tuyết nhận ra điều gì bất thường, không thể làm gì hơn là giả bộ giận dữ nói: “Tuyết Nhi, Đức Minh là cha con, con..”

Dung Tuyết trừng mắt nhìn, khiến Lạc Tĩnh sợ đến im bặt lại.

Từ sau lần thấy một mặt đáng sợ kia của Dung Tuyết, bà vẫn thường xuyên gặp ác mộng, vừa thấp thỏm lo sớm muộn gì Dung Tuyết cũng vạch trần ra chuyện họ vẫn âm thầm liên lạc với Chiến Bắc Thiên, sau đó trong cơn tức giận, đánh chết họ.

Trước đó, thấy Dung Tuyết quay về, bà đã sợ muốn chết, nếu không nhờ Dung Đức Minh giữ bà, suýt chút nữa bà đã hét ầm lên.

Dung Tuyết mở điện thoại, kiểm tra số vừa gọi đi, nhưng trên đó không ghi tên.

Cô giơ tay lên muốn ấn nút gọi, nhưng sau đó nghĩ lại, lại lấy một chiếc điện thoại vệ tinh khác mình lấy được ra, ấn dãy số kia xuống.

Lạc Tĩnh thấy cô gọi điện, đôi chân sợ như muốn nhũn ra, nhân lúc Dung Tuyết không chú ý, lặng lẽ đi về phía bên kia cửa.

Chiến Bắc Thiên đang định đứng dậy mặc quần áo, nghe thấy điện thoại lại đổ chuông, cầm máy lên nhìn, trông thấy dãy số xa lạ, hắn nheo mắt lại, cuối cùng vẫn bắt máy.

Nhưng hắn không lên tiếng, đợi đối phương cất lời.

Thế nhưng đối phương cũng không lên tiếng, cứ như vậy hai người im lặng gần mười giây, sau đó Dung Tuyết mới cúp máy.

Cô không đoán ra đối phương là ai, nhưng mơ hồ nghĩ tới một người.

Ngay lập tức, cô liếc mắt nhìn Lạc Tĩnh, đôi mắt hằn lên nỗi tức giận, phẫn nộ nói: “Chiến Bắc Thiên, thế mà lại là Chiến Bắc Thiên, các người thế mà lại gọi cho Chiến Bắc Thiên.”

Đôi chân Lạc Tĩnh mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất, cuống cuồng phủi sạch quan hệ: “Chuyện không liên quan đến dì, chuyện này không liên quan đến dì, là bố con, là bố con vì muốn lấy vật tư, nên mới làm giao dịch với Chiến Bắc Thiên, nói là nếu con tìm tới chúng ta, thì gọi điện thông báo.”

Dung Đức Minh vất vả lắm mới từ dưới đất bò dậy, nghe thấy Lạc Tĩnh đổ hết tội lên đầu mình, liền tức điên lên: “Lạc Tĩnh, bà…”

Lương thực ông mang về, chẳng lẽ bà không ăn?

Nếu ông không mang vật tư về, liệu họ còn sống được đến bây giờ?

Giờ gặp rắc rối này, liền đổ hết mọi chuyện lên đầu ông, đây có còn là phu thê cùng chia hoạn nạn không?

Dung Tuyết không thể tin trợn trừng đôi mắt đỏ: “Hai người thế mà lại vì lương thực mà bán đứng đứa con gái duy nhất của mình, hai người có còn là người không?”

Từ sau chuyện lần trước bị đả thương, cô vẫn nghi ngờ không biết có mật báo không.

Bởi vì khi đó cô lén lút trở về, cho dù có người giám sát chỗ ở của bố cô, cũng chưa chắc đã phát hiện ra cô trở về, cho nên, cô nghi ngờ không biết liệu có phải có người ở đây lén báo tin cho Chiến Bắc Thiên hay không, bằng không, sao nhanh như vậy Chiến Bắc Thiên đã biết cô trở về chỗ bố mình.

Nhưng cô không thể ngờ, người đó lại chính là bố mình.

Lúc nãy thấy bố lén lén lút lút đi vào nhà ăn, còn chưa nghĩ gì, chỉ là tò mò không biết bố muốn làm gì, nên mới đi theo nhìn, không ngờ lại thấy bố cô lấy điện thoại ra gọi cho người khác, hơn nữa chỉ nói đúng một câu “Con bé về rồi” rồi cúp máy.

Hành động này vào mắt cô, rõ ràng bố cô đang thông báo với ai đó, báo cho họ biết chuyện cô đã về, sau đó, cô nhanh chóng liên tưởng tới chuyện lần trước, đoán rằng rất có thể bố cô gọi điện cho Chiến Bắc Thiên, bởi vậy nên cô mới dùng Chiến Bắc Thiên để thăm dò Lạc Tĩnh.

Kết quả lại đúng là Chiến Bắc Thiên thật. Sự thật này khiến trái tim cô lạnh xuống, uổng công cô vừa về thành B đã đi gặp họ, mà họ thì lại đi bán đứng con gái mình.

Dung Đức Minh nén đau, vội cất tiếng: “Tuyết Nhi, con nghe bố giải thích đã.”

Dung Tuyết giận dữ: “Ông còn gì để nói nữa.”

Lần trước, nếu không nhờ Trang Tử Duyệt tới kịp thời, cô đã sớm chết trong tay Chiến Bắc Thiên.

“Tuyết Nhi, a….” Dung Đức Minh còn chưa kịp nói gì, một cành mây giống như mũi tên nhọn hoắt đâm vào vai ông.

Lạc Tĩnh thấy vậy, sợ hãi xoay người bỏ chạy, nhưng mới chạy được mấy bước, đã bị cành mây đâm thủng đùi, bà kêu thảm thiết, ngã xuống đất.

Cành mây xuyên qua bắp đùi quấn xuống bắp chân, sau đó bà và Dung Đức Minh bị Dung Tuyết kéo lê ra ngoài.

Dung Tuyết biết Chiến Bắc Thiên sẽ tới, nên không dám ở lại lâu, kéo hai người cha mẹ bán con cầu vinh rời khỏi khu thành phía Bắc.

Ở bên kia, sau khi Dung Tuyết cúp máy, Chiến Bắc Thiên liền cảm thấy cuộc điện thoại này có vẻ bất thường, vì cú điện thoại kia gọi tới sau Dung Đức Minh, không những là dãy số lạ, mà sau khi bắt máy lại không ai lên tiếng, cho nên rất có thể người gọi cuộc điện thoại này là Dung Tuyết.

Hắn vừa nghĩ tới khả năng này, liền đứng dậy mặc quần áo.

Mộ Nhất Phàm thấy hắn vội vội vàng vàng mặc quần áo, bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Em ngủ trước đi, lát về anh kể sau.”

Chiến Bắc Thiên sử dụng dị năng dịch chuyển trong chớp mắt, xuất hiện ở sân chỗ ở Dung Đức Minh, nhìn vết máu từ sân kéo dài tới cổng chính.

Hắn nheo mắt lại, mở cổng ra, đi ra ngoài nhìn, thấy vết máu kéo dài hơn mười mét, sau đó thì biến mất.

“Chiến.. Chiến thiếu tướng.” Trong nhà có người sợ hãi kêu lên.

Nghe thấy tiếng, Chiến Bắc Thiên xoay người, thấy một người phụ nữ sợ hãi từ trong nhà đi ra.

Hắn hỏi: “Dung Đức Minh và vợ ông ấy đâu?”

Người phụ nữ kia sợ hãi nói: “Ông ấy và vợ bị cái người con gái đáng sợ kia kéo đi..”

Bà kể lại chuyện trước đó một lượt, bởi vì ở trong cùng một khu, hơn nữa cách âm của căn nhà cũ kỹ không tốt lắm, cho nên bà và mọi người nghe được không ít chuyện cãi nhau.

Chiến Bắc Thiên chau mày lại.

Xem ra chuyện Dung Đức Minh lén lút liên lạc với hắn đã bị Dung Tuyết phát hiện ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play