Sau khi nghe Mộ Nhất Phàm kể qua loa chuyện ở thế giới thứ hai, hắn nói chắc nịch: “Không thể nào.”
Mộ Nhất Phàm khó hiểu nhìn hắn: “Cái gì không thể?”
Chiến Bắc Thiên nghiêm mặt nói: “Nếu thế giới thứ hai kia em nói thật sự tồn tại, mà Chiến Bắc Thiên em nói kia là anh thật, như vậy anh khẳng định bản thân mình không thể nào thích Dung Nhan, anh với Dung Nhan chỉ dừng lại ở thưởng thức, không có nhiều tình cảm hơn, càng không thể kết hôn cùng cô ấy.”
Mộ Nhất Phàm hừ nhẹ: “Bởi vì người bây giờ anh thích là em, nên anh mới không nảy sinh bất cứ tình cảm gì với cô ấy.”
Chiến Bắc Thiên không ủng hộ câu này: “Không phải vì có người yêu rồi nên mới không thích Dung Nhan, ngay cả ở kiếp trước, với anh mà nói Dung Nhan chỉ như người đồng đội, quan hệ không tiến thêm bước nào. Anh không biết vì nguyên nhân gì mà ở thế giới thứ hai lại kết hôn cùng cô ấy, nhưng anh có thể khẳng định chắc chắn rằng Dung Nhan không thể khiến anh rung động.”
Mộ Nhất Phàm hiểu tính Chiến Bắc Thiên, một khi đã không thích là không thích, rất khó bắt hắn thay đổi.
“Nhỡ hai người lâu ngày sinh tình thì sao?”
“Ở kiếp trước tiếp xúc với cô ấy đủ lâu rồi, khi đó vẫn không thể thích cô ấy, sau này càng không thể.”
Mộ Nhất Phàm chau mày lại.
Tuy rằng nghe người bạn đời của mình khẳng định hắn không thích Dung Nhan, anh cảm thấy hết sức cao hứng, nhưng rõ ràng trong sách anh viết Chiến Bắc Thiên đến với Dung Nhan, thậm chí còn kết hôn, sao giờ Chiến Bắc Thiên có thể khẳng định chắc chắn như vậy.
Lẽ nào Chiến Bắc Thiên trong truyện kết hôn với Dung Nhan, chỉ vì là do anh viết, ép buộc họ đến với nhau?
Chiến Bắc Thiên không muốn tiếp tục tìm hiểu chuyện xảy ra ở thế giới thứ hai, hắn siết chặt vòng tay, ôm Mộ Nhất Phàm: “Mộc Mộc, nếu thế giới thứ hai không có sự tồn tại của em, vậy khi đó em ở đâu, sao lại biết rõ ràng chuyện ở thế giới thứ nhất và thứ hai?”
Mộ Nhất Phàm giật mình, ngẩng đầu lên, lại trông thấy đôi mắt đen sâu thẳm chờ mong anh có thể nói ra tất cả mọi chuyện.
“Em…”
Giờ anh đã ở bên Chiến Bắc Thiên, nên thẳng thắn thành khẩn nói hết mọi chuyện ra, như vậy mới có thể tăng độ tin tưởng, huống hồ Chiến Bắc Thiên là một người có thể tin được.
Mộ Nhất Phàm thở dài: “Chuyện này nói ra thì khó tin, em vốn không phải người của thế giới này, sở dĩ hiểu rõ về thế giới này, vì thế giới này với em mà nói chỉ là một quyển sách, nói cách khác, với em mà nói đây là thế giới trong sách.”
Chiến Bắc Thiên không hiểu rõ: “Thế giới trong sách?”
Mộ Nhất Phàm giải thích: “Giống như anh đọc xong một quyển sách, như vậy nhất định anh sẽ biết rõ nội dung trong đó, bao gồm cả kết thúc, sau đó, không hiểu sao em lại xuyên vào trong quyển sách này, thành Mộ Nhất Phàm bây giờ.”
“Vậy anh và những người khác với em mà nói chỉ là nhân vật trong đó?”
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Mới đầu đúng là như vậy, sau đó em từ từ dung nhập vào thế giới này, thì không phải như vậy nữa, giờ mọi người với em mà nói đều là người thật, có suy nghĩ và cảm xúc của mình, thế nhưng, chuyện không chỉ dừng lại ở đó, quyển sách này còn do em viết ra.”
Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên tia giật mình.
“Mọi chuyện ở thế giới thứ nhất và thế giới thứ hai đều do em tạo ra, mà anh chính là nhân vật trong truyện của em.”
Chuyện này với Chiến Bắc Thiên mà nói thật sự rất khó tin, với hắn mà nói, thế giới này quá chân thực, mà với người trước mắt lại chỉ là thế giới trong sách, còn chính tay tạo ra thế giới này.
Mộ Nhất Phàm vươn hai tay ôm cổ Chiến Bắc Thiên, mỉm cười hỏi: “Có phải rất khó tin không? Lúc em tới thế giới này cũng thấy khó tin như vậy, anh biết không, lúc em biến thành Tang Thi Vương Mộ Nhất Phàm, sợ bị anh hành hạ tới mức nào.”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Bởi vậy nên, em mới xuất hiện ở khu mộ thôn Thủy Hương? Mục đích là để tìm anh, muốn giết anh, có đúng không?”
Mộ Nhất Phàm trợn to mắt nhìn hắn: “Sao anh biết?”
“Nếu đây là thế giới trong sách thật, như vậy, chỉ cần không còn nhân vật, có thể thế giới này sẽ không tồn tại nữa, nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy.”
“Người yêu à, anh thông minh quá.” Mộ Nhất Phàm căng thẳng nhìn Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc: “Vậy anh có giận em từng nổi sát ý với anh không?”
“Không, dù sao cũng là chuyện trước kia, trước kia anh cũng nổi sát ý với em, giờ anh chỉ muốn biết, bây giờ em còn muốn về không? Em cần biết giờ giết anh sẽ dễ hơn trước kia, bởi anh không phòng bị gì với em, có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.”
Chiến Bắc Thiên nói tới đây, ánh mắt tối xuống.
Mộ Nhất Phàm giận dữ nói: “Anh nói gì thế? Giờ sao em có thể giết anh được, từ trước khi mạt thế, em đã bỏ ý nghĩ đấy ra khỏi đầu rồi, huống hồ giờ anh còn là người yêu của em, là bạn đời của em, lúc quyết định chọn anh, em cũng đã quyết định ở lại thế giới này.”
Chiến Bắc Thiên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy người trong lòng, mạnh mẽ hôn lên môi anh, khàn giọng hỏi: “Sau khi mạt thế, vì em không muốn giết anh nữa, lại sợ anh phát hiện ra thân phận của em nên mới bỏ đi, có đúng không?”
“Đương nhiên, nếu em không đi, nhất định anh sẽ giết em, tuy rằng rất có thể em chết sẽ quay trở về thế giới cũ, nhưng cũng có thể em chết rồi sẽ biến mất ở cả hai thế giới, nói chung, em không dám đánh cuộc, cũng không muốn chịu dằn vặt thay cho Mộ Nhất Phàm.”
Chiến Bắc Thiên thở dài.
Cũng may mà khi đó cậu chàng này bỏ đi, nếu không, hắn không biết mình lại để tâm tới cậu chàng này đến vậy.
“Anh nhớ em từng nói Mộ Nhất Hàng không chỉ trùng tên trùng họ với người anh của em ở thế giới kia, mà bộ dạng cũng giống nhau như đúc, vậy em có thể kể cho anh một chút chuyện ở thế giới kia không?”
“Đương nhiên có thể.”
Nhắc tới chuyện này Mộ Nhất Phàm liền vui vẻ, bởi vì cuối cùng anh không phải nín nghẹn nữa, có thể tìm một người để kể về thế giới trước kia.
“Anh của em thì thôi không nói, anh biết rồi, em còn một người chị nữa, tên là Mộ Nhất Tuyết.”
Nhắc tới chị của mình, gương mặt Mộ Nhất Phàm nhất thời có vẻ khổ sở: “Trông chị ý cũng giống hệt Dung Tuyết, còn Triệu Vân Huyên ở thế giới kia là mẹ ruột của em, anh nói xem có đau trứng không, mấy người muốn em chết đều giống hệt người thân của em, tên cũng giống luôn.”
Chiến Bắc Thiên ngạc nhiên nhíu mày: “Có phải em lười quá rồi không, viết truyện mà lấy luôn tên người thân mình ra.”
“Lại bị anh đoán ra rồi.” Mộ Nhất Phàm hôn lên khóe môi hắn: “Bố nó à, anh thông minh quá, làm em có vẻ rõ ngốc.”
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Những người khác thì sao? Tên và dáng vẻ có đều như vậy không?”
“Phần lớn mọi người em quen trong này đều như vậy, tên và tướng mạo đều giống người thân của em ở thế giới kia, thế nhưng, có một số người thân phận khác nhau, giống như Thẩm Khâm Dương, ở thế giới kia cậu ấy là bạn em, nhưng ở thế giới này lại là bạn của anh.”
Chiến Bắc Thiên chợt chau mày lại: “Nói cách khác, ở trong thế giới kia của em, cũng có một người trùng tên trùng họ, giống hệt với anh?”
Mộ Nhất Phàm ngẩn ra.
Gương mặt trước mắt không tự chủ mà hợp lại một chỗ với Chiến Bắc Thiên ở hiện thực.
“Đúng vậy.” Anh cất tiếng: “Đó là trúc mã của em, là một người bạn rất thân rất quan trọng.”
“Vậy em………”
Cổ họng Chiến Bắc Thiên căng lên, câu tiếp theo chẳng thể nói nên lời.
Mộ Nhất Phàm biết hắn muốn hỏi điều gì, chỉ trầm mặc không nói.
Vấn đề này như xé phanh lồng ngực của anh ra, những chuyện anh không muốn nghĩ, không muốn nói đều bị moi ra, phơi bày ra trước mặt anh, bắt anh phải đối diện.
Bởi vì anh không muốn nghĩ tới những chuyện quá phức tạp, cho nên sau khi thừa nhận thích Chiến Bắc Thiên ở thế giới này, anh liền giấu Chiến Bắc Thiên ở hiện thực vào thẳm sâu trong nội tâm.
Giờ đột nhiên nhắc tới chuyện này, anh vẫn muốn trốn tránh.
Bởi vì anh phát hiện mình cũng thích Chiến Bắc Thiên ở hiện thực, dù sao thì Chiến Bắc Thiên trong truyện được miêu tả dựa trên Chiến Bắc Thiên ở đời thực, dù là vẻ ngoài, hay là tính cách, đều giống hệt, có thể nói Chiến Bắc Thiên bây giờ chính là Chiến Bắc Thiên ở hiện thực, là cùng một người, cho nên, anh có thể thích Chiến Bắc Thiên ở đây, sao lại không thể thích Chiến Bắc Thiên ở hiện thực chứ.
Thậm chí anh từng nghĩ, mình có thể thích Chiến Bắc Thiên nhanh vậy, dễ dàng chấp nhận chuyện đàn ông ở bên nhau tới như vậy, bởi vì thẳm sâu trong lòng anh vốn đã thích Chiến Bắc Thiên ở ngoài hiện thực giống hệt với Chiến Bắc Thiên này, chỉ là bản thân trì độn không nhận ra.
Chiến Bắc Thiên thấy trong mắt Mộ Nhất Phàm có vẻ phức tạp, muốn nói không ăn giấm, không ghen tị, không tức giận là điều không thể.
Thế nhưng, có một điều hắn có thể khẳng định chắc chắn, rằng trước khi Mộ Nhất Phàm đến với hắn, không hề nhận ra tình cảm của bản thân với người ở thế giới kia, bằng không, lúc đối diện với hắn đã không trì độn đến mức khiến hắn phải bó tay
Huống hồ giờ người đang ở ngay trong lòng hắn, muốn ăn giấm, muốn ghen tị, muốn tức giận thì phải là người kia mới đúng, nói chung, hắn sẽ tuyệt đối không giao Mộ Nhất Phàm cho người kia.
Bởi vì ——
Mộc Mộc, là của hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT