Trong lòng thấy khổ sở, khó chịu, hoá ra cho dù nàng có đi Ly quốc, cũng không hoàn toàn thoát khỏi tay hắn.

Nàng bước từng bước vào tuyệt vọng, hắn nhìn như lo lắng thực ra lại rất bàng quan! Có lẽ nàng vẫn coi trọng chính mình, cho rằng mình khác người! Trong lòng hắn thiên hạ quan trọng hơn tất cả!

Lạc bước một bước cách xa, lần này không phải Ngọc Vô Ngân không đợi nàng, mà ngược lại Bạch Mặc Y cố tình đi sau hắn, bọn họ, giống như chưa từng bao giờ đi sóng vai bên nhau…

Trong gió truyền đến tiếng thở dài nặng nề, lọt vào trong lòng Bạch Mặc Y đôi mắt hơi nhuốm đen chút, bóng dáng thon gầy hơi lay động, thoáng như đáp lại lời hắn, tiếng thở dài sâu kín từ trong đôi môi đỏ mọng tràn ra, theo không khí tan trong gió, lòng buồn đau. Đôi mắt hồ thu khẽ nheo lại, lông mi cong dài khẽ rung lên, giống như lòng nàng dậy sóng, có nỗi đau cứ ngân nga đọng mãi trong lòng kéo dài, dừng lại không cảm nhận được cũng không mất đi, nàng giống như bị lòng vòng vây chặt trong đó không thoát ra được, không biết cũng nguyện không cần biết rõ.

Nghe được tiếng nàng thở dài, Ngọc Vô Ngân vẫn lạnh lùng, bộ dạnh lạnh lẽo cứng rắn vẫn duy trì tốc độc cũ. Thật ra hiện giờ trong lòng hắn lại có chút hối hận, trước đây, là hắn không dừng chân lại, càng không muốn đi sóng vai cùng nàng; mà hiện giờ lại ngược lại, hắn muốn đồng hành cùng nàng, nàng lại cố tình cách hắn một khoảng.

“Tiểu thư, người định đi đâu vậy? Ngày mai tiến cung rồi đó!” Tử Lạc đón trước, khó hiểu nhìn Ngọc Vô Ngân xuất hiện đột ngột, lại hình như muốn đưa tiểu thư ra ngoài, đôi mi thanh tú cau lại.

Bạch Mặc Y không lên tiếng, chỉ đưa mắt từ trên bóng nam nhân cao to tuyệt đại chuyển qua người Tử lạc, đôi mắt âm u, nhìn không rõ cảm xúc, trên mặt trong trẻo lạnh lùng như mặt hồ không dợn sóng.

“Ngọc lâu chủ lần này đưa tiểu thư nhà ta ra ngoài có vẻ không ổn đi? Ngày mai là ngày đại hôn rồi!” Tử Y bình thản nói sự thật, ánh mắt sâu, nhưng cũng làm cho người ta nhìn ra được sự bất bình trong mắt nàng ta.

Mặt nạ ngọc đen thản nhiên quay lại, đôi mắt sáng như sao trên trời mang theo tia sáng sắc bén nhìn lướt qua trên người Tử Y, hai nha đầu bất giác thấy rùng mình nhưng cũng không lùi bước, cúi đầu, lẳng lặng đứng đó, có loại không kiêu ngạo không siểm nịnh thản nhiên.

Cung Tố Thuỷ quả nhiên dạy dỗ người khác hẳn!

Ánh mắt Bạch Mặc y mị mị, nàng nhớ tới Lạc Vũ Trần từng nói qua hai nha đầu Tử lạc Tử Y bị trúng cổ độc, với hai nàng, nàng vẫn mãi duy trì lòng cảnh giác cao độ, hành động của nàng, cũng không muốn nghĩ nói cho các nàng ấy biết.

Mắt sâu như biển cả của Ngọc Vô Ngân dừng lại cuối cùng trên người Bạch mặc Y, nhìn thấy hết vẻ cau mày khó chịu của nàng, bỗng dưng loé sáng, tay giếu trong áo khẽ cong lại b4n ra, Tử Lạc Tử Y lập tức mềm người ngã xuống mất hết ý thức.

Mà Lưu Phòng và Lưu Vũ vẫn đi sau Ngọc Vô Ngân đồng thời hiện thân, mỗi người ôm một nha đầu hôn mê lên không nói gì dùng tốc độ cực nhanh về hướng bên đó rời đi.

Bạch Mặc Y khẽ cau mày, chưa nói gì, dù sao hắn làm việc nhất định có lý của mình, lúc này nàng giống như miếng thịt bò trên thớt vậy, tuỳ ý để người ta băm chặt.

Môi hồng quật cường mím chặt cao ngạo, bóng tím lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt thâm trầm khó dò của Ngọc Vô Ngân, nói nhẹ nhàng, “đi thôi!” VẪn đứng tại chỗ lại nổi lên luồng cố chấp bên trong, cảm xúc này cả lãnh đạm như nàng cũng không nhận ra.

Ngọc Vô Ngân hơi sợ run chút, mắt lạnh khẽ nhiễm chút nhu tình, tâm lặng yên như tro tàn dường như được khơi lên chút, ngón tay khẽ cuộn lại giật mình, khoé miệng hoàn mỹ cong lại nhả xuống, có chút ánh lửa loé lên trong mắt tối tăm của hắn, xoay người sang chỗ khác, tấm áo choàng gấm bung ra phong tư vô song, bóng thon cao cứng ngắc cô đơn, nhấc chân lên bước tiếp thấy thoải mái chút.

Cảm xúc biến hoá của hắn rất nhỏ, Bạch Mặc Y đầy tâm sự đằng sau cũng chưa phát hiện ra.

Hao bóng một đen một trắng cứ lặng lẽ đi, bên ngoài gần đó có vô số ám vệ ẩn sĩ, không một ai phát hiện.

Hai người một trước một sau đi vào trận pháp quỷ dị như lời Lưu vũ nói, vừa tiếp xúc nơi đây, đã cảm thấy một lực mạnh mẽ ập vào mặt, rừng cây màu đen, sương mù trắng xoá quanh quẩn, ở đó tựa như trên không có một lực lượng vô hình tập trung lại, cứ mỗi một người tiếp cận với nơi này thì cũng bất giác không kịp nghĩ mà đã đi vào.

Ngọc Vô Ngân ngưng mặt lạnh quan sát bốn phía, thấy bóng Bạch Mặc Y hơi nhỏ đi đằng trước, tay trắng nõn nâng lên, ôm nhanh eo nàng, phút chốc lại lùi về sau, cách nơi này mười trượng rồi mới dừng lại, chỉ là tay vẫn ôm chặt eo nàng, có chút quyến luyến đau xót, thu lại tốc độ thong thả.

Mùi hương mai thơm ngát lọt vào mũi, tay vẫn còn cảm xúc mềm mại mát mẻ, tin Ngọc Vô Ngân khẽ nhảy lên, lưng cứng ngắc, chỉ là phía sau tay đã từng ôm trọn vòng eo tinh tế mềm mại của nàng bỗng chốc thả lỏng, hoàn toàn không có chút ý thức gì, cứ tưởng như muốn giữ lại chút gì đó!

“Ý tưởng trận pháp rất cổ quái!” giọng lạnh như băng nói ra,

Bạch Mặc Y bị hắn ôm rời đi, chuyện chỉ trong nháy mắt, nàng tự nhiên cũng phát hiện ra ở đây khác hẳn, nhưng mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được một lực lớn thu hút nàng cuốn vào trong đó, ngay cả nàng có động tác gì, Ngọc vô Ngân ra tay nàng đều không trách hắn, nhưng cũng không cảm kích hắn, lúc này coi năng lực của hắn, chút vừa rồi đó sao còn tị hiềm chứ? Nhưng sâu bên trong nàng không muốn nghĩ gì! Giữa nàng và hắn, cách núi ngàn sông!

“Mặt này có gì thế?” Giọng lảnh lót hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt, lấy tác phong làm việc của hắn, không phải vô duyên vô cớ mà dẫn nàng tới đây, nhưng nàng không nói, ở đây có liên quan gì tới nàng chứ? Hay lại là mưu mô gì của hắn nữa đây?

“Tạm thời còn chưa rõ, nhưng xem mọi thứ xunh quanh, có thể làm ra được chỗ như này, nàng cảm thấy ai có khả năng nhất/”

“Ý nói là Lạc Linh Cẩm ư?” Đầu óc Bạch Mặc Y chuyển rất nhanhm dột nhiên quay đầu nhìn sâu vào trong rừng sương mù dày đặc, liếc mắt nhìn không thấy phía bên kia, trong không khí toả ra mùi tanh hôi, tuy không nặng lắm nhưng vẫn ngửi được, chỉ biết đó là một loại khí độc.

Vẻ mặt trong veo bỗng trở nên lo lắng nặng nề, đôi mắt sáng hàm chưa bi ai bất đắc dĩ, hình như đã biết cái gì đó.

“Huynh định nói là Vô Thương có thể bị khoá trong trận này sao!” Nàng thật không dám tưởng tượng, nếu vô Thương ở bên trong, mấy ngày nay nó sôngs thế nào? Nó có bị thương không? Có bị bệnh không? Nó còn nhỏ như vậy còn chưa biết tự chăm sóc mình mà! “Trước mắt chỉ là phỏng đoán, cũng chưa có đủ căn cứ chính xác là Vô Thương ở bên trong!” Ngọc vô Ngân lúc nào cũng bình tĩnh, hắn tìm nàng trong quãng thời gian này, người của hắn đã tra xét xung quanh một lượt, cũng không có phát hiện khả nghi nào, nếu hắn đoán không nhầm, thì lạc Linh Cẩm quả thật làm việc quá mức cẩn thận, không chút sơ hở, tâm tử đối thủ này quá thâm trầm, thật đáng sợ.

Tay tự nắm rất chặt lại thả ra nhanh, Ngọc vô Ngân cũng chẳng dám nghĩ như thế, nếu thật sự Vô Thương ở bên trong, hẳn là chung quanh tràn ngập khí độc, khắp nới đầy rẫy các cơ quan!

Nếu ….Lạc Linh Cẩm, Nếu Vô Thương có chuyện, như vậy ta muốn dìm Lạc quốc chôn cùng!

SÁt khí tàn nhẫn toả ra từ trong bóng màu đen, hàn ý âm sát đông cức cả thép.

Lúc này Ngọc Vô ngân như la sát hiện ra trong bóng tối vậy, cả người đều rất lạnh.

Bạch Mặc Y giật mình sững lại, không biết vì sao nhìn thấy Ngọc Vô Ngân khác hẳn trước đây, khí lạnh giết người như vậy, máu tanh âm lệ như thế, Nàng tự dưng thấy sợ hãi, lại xen lẫn chút đau lòng. Bởi tại cảm giác ở đây, nàng phát hiện trong lòng hắn đổ máu, lại chưa nói tới vết thương trên miệng càng mở rộng hơn, có một loại đau thương tuyệt vọng chậm rãi thâm nhập cả người hắn.

Một chút cảm giác cũng không nắm được loé qua đầu, tim Bạch Mặc Y đập mạnh loạn nhịp muốn tóm lấy chút tin tức loé lên đó nhưng lại phát hiện ra chẳng nắm được gì.

Rốt cuộc thứ loé lên đó là thứ gì? Nàng chỉ cảm thấy rất quan trọng, nhưng không cách nào nắm được! Bạch Mặc Y cau màu lại, nhìn xuống dưới, không nhớ được thì thôi không nghĩ nữa, hiện giờ quan trọng hơn là nàng tìm được Vô Thương, đứa con duy nhất của nàng, cũng là người nàng cảm thấy xin lỗi nhiều nhất!

Nàng vẫn không chăm sóc tốt cho bé, nàng không phải là một mẫu thân có đủ tư cách!

Nếu vô Thương trở lại bên cạnh nàng, nàng nhất định sẽ thương bé gấp bội lần hơn! Đem mọi thứ nàng thiếu, đời trước thiếu bé, nhất định bù hết cho bé!

Chân bước kiên định mang theo đầy quyết tâm, mặc kệ bên trong là đầm rồng hang hổ hay là địa ngục ma quật gì, không ai không lý do gì ngăn nàng đi tìm con của nàng hết.

“Y Y, nàng không thể đi được!” Ngọc Vô Ngân thấy hành động của nàng, mặt nạ ngọc xụp xuống, mi cong lên, đưa tay tra ngăn nàng lại, hắn dẫn nàng tới nơi này không phải muốn nàng đi chịu chết!

“Tránh ra!” Mắt Bạch Mặc Y lạnh lùng nhìn thẳng, môi mím chặt, lặng lẽ thể hiện sự kiên trì của nàng.

“Nàng bình tĩnh chút nào, nếu nàng cảm thấy còn thông hiểu trận pháp hơn cả lão nhân Thiên Ky, ta sẽ không ngăn nàng nữa!” Tay chậm rãi buông, trong mắt Ngọc Vô Ngân loé lên sự tức giận nào đó, mắt lạnh băng nhìn nàng, rõ ràng là lo lắng, biểu hiện ra ngoài lại là ánh mắt trào phúng, có lẽ cũng bởi lòng nàng cách xa quá, cả sự chân thật ở chung nhất hắn cũng không biết ứng đối thế nào nữa.

Vẻ mặt Bạch Mặc Y chỉ trong nháy mắt thấy chật vật, đúng vậy, so với lão nhân Thiên Ky, nàng còn kém xa, nhưng bên trong không phải ai khác mà là con nàng, có chết nàng cũng muốn đi vào! Không có người mẹ nào trơ mắt đứng nhìn con mình bị nguy hiểm mà mặc kệ cả!

“Huynh không có con nên không hiểu lòng một người mẹ đâu, huynh tránh ra, hôm nay nếu phải chết ở chỗ này ta cũng quyết đi vào!” Với người đàn ông trước mặt. thần sắc Bạch Mặc Y nói thản nhiên, chỉ là trong giọng nói mang theo chút ủ dột và thê thảm, dần dần lộ ra tâm ý không đổi của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play