Gió ngoài cửa sổ ngừng thôi, mây đen biến thành những hình thù muôn hình muôn vẻ, giống như vận mệnh, ngươi vĩnh viễn không biết giây tiếp theo nó biến thành dạng gì nữa, chỉ có thể đi theo nó trợ giúp, nhìn về phía bờ đối diện xa xa, nhìn máu tanh, mà nghênh đón ngươi có thể là thiên đường phồn hoa, cũng có thể là lửa địa ngục hừng hực, nhưng ngoài chấp nhận ra ngươi cũng không thể chọn được!
Ngọc Vô Ngân lẳng lặng đứng một chỗ bên vách đá, bóng đen ảm đạm ưu thương, trên người lộ ra cô tịch ngàn năm lạnh lẽo, lạnh lùng tiêu điều, gió nhỏ vụn trong mắt đau thương, đôi mắt thâm thuý b4n ra tia sáng lạnh lùng u ám, như ánh sao trong đêm đen vậy, cô độc tịch mịch, ai oán tịch mịch.
Lúc này hắn lộ ra chút mệt mỏi và yếu ớt, như sinh mạng đang mất dần đi, lúc nóng lúc lạnh, cả người toả ra lạnh tận xương, mang theo gió cuối thu chậm rãi tan trong núi tiêu điều, dường như trong không trung truyền tới tiếng nức nở đau đớn, như dã thú cô độc tự li3m vết thương trên người, mất đi người bạn mà gào thét.
Mặt nạ ngọc chụp xuống chỉ lộ ra chiếc cằm trắng nõn cứng rắn bị thân thể vô hình buộc chặt, mím thành đường thẳng tắp, môi mỏng lộ ra trắng bạch, như đoá mai cuối thu cô đơn, tái nhợt mà ương ngạnh, chờ đón chống lại vận mệnh, thừa nhận mưa sa bão táp ập tới, lặng lẽ gặm nhấm nỗi cô đơn.
Lưu Phong đứng xa xa không dám lại gần, chủ tử gần đây càng ngày càng ảm đạm, đôi mắt càng ngày càng tối sầm, có loại ánh mắt ưu thương thản nhiên toả ra, mỗi khi hắn nhìn tới bỗng cảm giác thấy chua xót đau đớn, hắn chưa từng thấy chủ tử tiều tuỵ và đầy ưu thương như thế, từ sau khi họ gặp được Bạch cô nương, chủ tử đều thay đổi, trước kia, hắn vẫn nghĩ tới chủ tử và Bạch cô nương là một đôi, vẫn cho rằng sớm muộn gì họ cũng ở bên nhau, nhưng không ngờ, Bạch cô nương lại chọn người khác, điều này làm cho chủ tử sao chấp nhận nổi chứ?
Chủ tử, nếu người sớm nói rõ mọi điều trong lòng với Bạch cô nương, có lẽ cục diện hiện giờ sẽ không như vậy nữa. Nếu…. Nếu lúc trước vào năm năm về trước chủ tử mang Bạch cô nương rời đi, hiện giờ cũng không phải nhìn nhau qua vực thẳm như vậy!
Chỉ có thể nói, thế sự trêu ngươi, vận mệnh cũng không thiên vị ai, vào lúc ngươi vô tâm thì có chút gì đó ở ngay cạnh ngươi, ngươi chỉ lơ đi chút, thì lúc muốn tìm lại đã càng ngày càng cách ngươi xa rồi, bỗng quay đầu phát hiện ra nàng và hắn khoảng cách gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt!
Bầu trời trên cao xa vời, ánh hoàng hôn nặng nề ngập tràn khắp nơi, tất cả bị hơi thở thu đông bao phủ, đập vào mắt là thế giới rộng trải dài ngút ngàn, không nói gì tình ý kéo dài, thiên trường địa cửu, vĩnh viễn là một nơi tuyệt đẹp mà mọi người hằng theo đuổi.
Thân hình Ngọc Vô Ngân ngừng chút, tay khẽ chạm lên ngực, trong gió có tiếng nỉ non tan nát: Thật ra ta cũng sẽ chết, chỉ là nàng không tới nhìn!
Nhắm mắt lại, hắn dường như nhìn thấy nàng cười duyên dựa vào lòng Lạc Vũ TRần, vui vẻ như vậy, phong tình lưu luyến như vậy, xinh đẹp của nàng không phải nở rộ vì hắn, đôi mắt như hồ thu của nàng không chứa người như hắn. Tim trước đó chưa từng biết đau, dường như đến hít thở cũng như bị dao chọc, nhìn không thấy vết tích, máu tươi lại rơi xuống.
Làn da tái nhợt r3n rỉ vô lực, khát vọng, chúng nó thật sự cô độc lâu lắm rồi, lâu đến mức cả cảm giác lo lắng cũng không có nữa!
Y y, đã từng tin ta hơn trời, đã từng là duyên mệnh của ta, vì thế tự nhận tất cả chung quanh đều được định rồi, nhưng ai ngờ vận mệnh lại lần nữa trêu đùa ta, tất cả những này đều do một tay ta tạo thành, ta còn biết trách ai đây?
Nhưng bảo ta buông nàng, chỉ còn lại một mình ta trong thế giới lạnh lẽo cô tịch, ta lại không cam lòng, nàng rốt cuộc muốn ta làm thế nào mới ổn đây?
Y Y à, nàng có đáp án cho ta không? Kết cục như vậy, ta thật sự không chấp nhận nổi!
Đôi mắt thâm trầm hơi khép lại, tay chậm rãi thả xuống, giọng lạnh lẽo như băng lộ ra khí lạnh vô tận phiêu lãng trong không khí, “Chuyện gì?’
Lưu Vũ gãi đầu, hắn vừa đến chủ tử chỉ biết có chuyện xảy ra, aizzz, hắn khi nào mới đạt tới cảnh giới thông hiểu như chủ tử chứ? Cảm giác được bóng áo đen cao to có khí lạnh, nét mặt thanh tú tím lại, nghiêm mặt nói, “Chủ tử, cách đây hai trăm dặm phát hiện ra một nơi rất kỳ lạ, người chúng ta đi vào mấy chục người tất cả đều biến mất rất ly kỳ ạ!” Lúc ấy hắn vẫn không tin, định chui vào thử nhưng lại bị lão nhân Thiên Ky ném ra, nếu không hiện giờ chỉ e hắn cũng không trở lại được.
“Hử?” Trong giọng nói thản nhiên lộ ra tia nghi vấn, năng lực thuộc hạ của hắn hắn biết rất rõ, có thể có nơi gây phiền não cho Lưu vũ thế này nói vậy chẳng đơn giản chút nào!
“Chủ tử, lão nhân Thiên Ky đã đi vào hai ngày rồi, nhưng vẫn chưa có tin gì truyền ra, thuộc hạ sợ có chuyện gì xảy ra bất ngờ không dám nghĩ nhiều vẫn tới bẩm báo với chủ tử trước ạ!” Lưu Vũ đem mọi chuyện xảy ra ở đó kể lại tỷ mỷ, lông mi tuấn tú hơi cau lại, ở đó lão nhân Thiên Ky đã bị vây khốn mấy ngày rồi, đơn giản chắc là đã chết, trên đời này chỉ sợ ngoài lão nhân Thiên Ky ra thì chẳng còn mấy ai hiểu cách phá giải trận pháp rồi.
Ngọc Vô Ngân nhếch môi lộ ra chút lạnh lẽo vô tình, đôi mắt lạnh băng như sương loé lên, nơi này đều gần Lạc thành, nhưng lại như là một nơi kỳ lạ, như vậy chỉ có một giải thích duy nhất đó là có người cố tình làm vậy…
Hơi thở lạnh chút, giọng lạnh lẽo như mưa băng ập tới, “Bảo tất cả mọi người rút hết, vây quanh đó hàng trăm dặm, để ý chặt chẽ xem có người nghi vấn nào xuất hiện không!”
“Vâng!” Chủ tử không tới nhìn sao? Nhìn chủ tử nhà mình nhấc chân rời đi, Lưu Vũ hơi khó hiểu, ít nhất hắn nghĩ chủ tử sẽ đi nhìn chút chứ, nhưng lại thấy khó khiêu khích nổi, mặc kệ bên trong có gì, có thể phá được trận pháp kia cũng tốt!
“Ngu ngốc, ngươi cho là chủ tử ăn no rửng mỡ không có việc gì làm sao?” Lưu Phong khinh thường khinh bỉ lƯu Vũ, chủ tử chưa bao giờ làm việc vớ vấn bao giờ cả.
“Vậy ngươi nói xem chủ tử định làm gì?” Lưu Vũ không phục hỏi lại, không thể không nói làm việc đều tuỳ tâm tư chủ tử, hắn không bằng Lưu Phong, vì thế đây cũng là nguyên nhân Lưu Phong vẫn được ở bên hầu hạ chủ tử, hắn và Lưu tinh đều tự giác canh giữ bên ngoài.
“Vô nghĩa, đi theo chẳng phải sẽ biết rồi sao!” Nếu đoán không nhầm, chủ tử chắc là đi tìm Bạch cô nương rồi, Lưu Phong thản nhiên liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cái, đứng dậy đuổi theo.
Lưu Vũ xoa mũi, bỏ đi, không rõ thì hắn cũng không muốn nghĩ nữa, dù sao chủ tử nói gì hắn sẽ làm cái đó là được rồi!
Lưu Phong đoán đúng, Ngọc Vô Ngân đi Mạc cung tìm Bạch Mặc Y, lúc ấy bóng áo tím đứng lạnh lùng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt trời soi vào trên mặt nàng, làm cho lông mi cong dài như viền một lớp vàng mỏng, đôi mắt sáng lại có chút trống rỗng nhìn xa xa, mang theo làn gió lạnh thôi từng sợi tóc bên má bay bay, cả hồ nước lạnh lẽo u ám, thản nhiên lạnh lùng quanh quẩn quanh nàng, lại hoang vắng cô đơn, còn kèm theo loại tưởng niệm theo gió.
Ngọc Vô Ngân đứng cách đó không xa, nàng đang nghĩ đến ai đây? Loại thản nhiên ưu thương ấy bất đắc dĩ mê ly, nàng lại đang nghĩ tới Vô Thương sao?
Môi mỏng lạnh mím chặt, chân bước lại gần, khoảng cách hai người rõ ràng gần như thế, hắn lại mãi không tới gần trong tầm mắt nàng.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng chậm rãi dừng trên bóng áo đen đang đi tới, một dáng tao nhã sáng rực làm cho trời đất đen lại, hắn một thân cao ngạo hơi thở lạnh lùng làm cho người ta nhìn thấy khó khăn, có loại khí phách thâm trầm từ bên trong con người toát ra, hắn là trời sinh ra vương giả.
tuy vẫn không thấy rõ mặt hắn, nhưng Bạch Mặc Y biết hắn nhất định là người tuyệt thế vô song, rốt cuộc có bộ mặt thế nào mới xứng với vóc dáng hùng vĩ vậy?
“Huynh…..tới đây!” Không phải hỏi mà chính là trần thuật, nàng dường như sớm biết rõ hắn là gì.
Con người đen lánh dừng trên dáng người mảnh khảnh, mắt hơi nheo nheo, chỉ mới không thấy mấy ngày mà dường như nàng khá gầy, có phải hắn ta không chăm sóc nàng tốt hay không?
“Nàng….Có khoẻ không?” hơi do dự cất tiếng, giọng lạnh băng lại xen lẫn sự quan tâm thản nhiên.
Bạch Mặc Y sợ run chút, dường như không ngờ được hắn lúc này lại lên tiếng quan tâm nàng, hơi nhếch lên châm biếm, môi đỏ mọng khẽ châm chọc, “Chẳng chết được!” Lại dừng chút nói tiếp, “Ngay trước khi Sở thái tử huynh chưa đạt được mục đích, huynh sẽ cho phép ta chết hay sao?” Ngày đó, nàng đã nghĩ rất kỹ, một lòng cũng đã lạnh, nàng chung quy chỉ là một quân cờ trong tay hắn mà thôi!
Hơi thở ngàn năm lạnh sương, màu mắt đen như bị thương chút, nhưng cũng chẳng có sức mà đi giải thích cái gì, bởi nàng nói, hắn quả thật làm thế! Môi mỏng khẽ mím thành đường thẳng, cứng rắn vô tình, giọng nói thong thả từ tốn, “Đi nào, ta đưa nàng tới một nơi!”
Thân hình dựa trước cửa sổ cũng không động đậy, mắt chuyển sang hơi tối, như bị tuyết trắng bao trùm, cây mai đón gió đứng lặng, lại nở rộ đoá lạnh cô đơn, giọng nhẹ như con sông tuyết vậy, “Lúc trước ta cũng không rõ tới bao giờ huynh mới tha cho ta đây?”
Bóng đen bất chợt lay động, nàng dĩ nhiên nghĩ về mình như vậy, trong lòng dâng lên chua sót vô tận, ánh mắt ảm đạm rời khỏi người nàng, bóng thon cao kiêu căng hơi nghiêng đi, tay nắm chặt tay áo, siết chặt trắng nõn một dúm, như tâm tình hắn vậy, đã bị trận co rút đau đớn, há hốc mồm định phản bác lại nàng lại phát hiện ra mình vô lực!
“Tới lúc buông tự nhiên sẽ buông ra thôi!” Mãi lâu sau, Ngọc Vô Ngân mới chậm rãi lên tiếng, không phải không cam lòng mà chính là khoảng cách hắn và nàng đã quá xa, xa tới mức hai người đã như người lạ vậy.
Khoé miệng châm biếm vẫn như cũ, khẽ đứng thẳng người lên, nói bình thản, “Đi thôi!” Không hỏi đi đâu, bởi mặc kệ không hỏi nàng đều biết, chỉ cần chuyện hắn muốn làm nàng cũng không cản được, như lần ở Lạc quốc vậy, tuy không phải một tay hắn gây ra, nhưng cũng không loại trừ hắn ra tay âm thầm, nếu không nàng không tin Lạc Linh Cẩm có thể cướp được gì từ trong tay hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT