(tình cảnh xảy ra đúng logic nhưng lại ngoài dự liệu)

Tôi không gặp được công chúa tộc Tính Tính, đây là hợp lý. Tôi bị nhốt trong tù, cây cung bị cướp mất, vị trí bị che dấu, đây cũng hợp lý nốt. Nhưng mà…

Vì sao lại trói tôi vào cây cột a?!

Tôi giống như một con ngốc, bị trói vào một cây cột, bị ném vào ngục giam. Tôi yêu cầu được đối đãi như tù binh bình thường ~~ Tôi muốn kháng án, muốn đòi công bằng… nói tóm lại là tôi muốn được cởi trói!!!!!!!!!!!!! Thiệt khóc không ra nước mắt. Kệ đi. Cùng lắm là bị giết 1 lần, rớt 1 cấp, rồi sẽ trở về thành. Thế nhưng bọn khỉ lại không thèm để ý đến tôi… Được lắm, tôi log out. Tôi không thèm chơi với bọn chúng nữa.

Tháo thiết bị kết nối trò chơi, tôi nhìn thấy Tiểu Lược đang cau mày ngồi trước bàn, dùng sức chà đạp con thú nhồi bông đáng thương là Kình Ngư.

“Làm sao vậy Tiểu Lược?”

Bịch~ Tiểu Lược không ngờ tôi sẽ xuất hiện trước mặt nàng, quá kinh hãi mà đánh rơi Kình Ngư vào chén sữa đậu nành đặt trên bàn.

“Không có gì.” – Tiểu Lược luống cuống tay chân lấy Kinh Ngừ ra khỏi chén sữa, liều mạng lau chùi.

“… không có việc gì mà lại có dáng vẻ này sao… hắc hắc… đừng nói là bà đang nghĩ chuyện yêu đương gì đó nha…” – tôi cười mờ ám.

Tiểu Lược trừng mắt, có vẻ muốn đem con Kình Ngư trong tay đập vô mặt tôi. Quá đáng sợ ~

“Bà không phải nói muốn đi chỉnh chết tên Lam Khải Y sao? Nhanh như vậy đã về rồi?” – tôi nhanh miệng nói lảng sang chuyện khác.

“Haiz!!!”- Tiểu Lược nghe tôi nói xong liền thở dài – “Tui thua…”

“Hả? thua? thua cái gì?” – đầu tôi đầy dấu chẩm hỏi.

“Tui đánh nhau với tên sắc lang kia, tui thua.” – Tiểu Lược càng ỉu xìu.

“À…” – ta cầm hộp sữa bò, ngửa đầu uống.

“Chết tiệt!!!” – Tiểu Lược túm lấy hộp sữa của tôi – “Bạn tốt bị người ta khi dễ mà bà còn nhàn nhã ở đây uống sữa hả? Bà có nhân tính không? Đồ máu lạnh!!!!”

“Chị hai à ~” – tôi ủy khuất nhìn nàng – “Tui có thể làm gì nha. Chẳng lẽ lại nói, đừng thương tâm, để tui thay bà đi trị tên hỗn đản kia sao? Chị hai ơi, tôi nói được mà làm không được nha. Lực bất tòng tâm a~”

“Tên đó không phải đang chơi trò chơi sao? Bà giúp tôi trị hắn trong game.”

“Được. Nhất định!” – tôi nhanh nhẩu đáp ứng. Trong lòng vì sự xui xẻo của bạn Lam Khải Y mà mặc niệm 1s đồng hồ.

“Sâu.”

“Hả?”

“Bà trả lời qua loa đúng hông?” – Tiểu Lược hoài nghi nhìn tôi.

“Làm gì có. Tui thề trên hộp sữa bò, tui không hề qua loa. Nếu nói dối, tui sẽ bị nghẹn chết khi uống sữa bò!”

“…” – Tiểu Lược nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh.

Trầm mặc 3 phút, Tiểu Lược trả lại hộp sữa bò.

“Tui nghĩ tốt nhất là tui tự mình vào trò chơi trị tên kia. Đúng rồi, Sâu, trong Hồng Hoang thì chức nghiệp nào đánh đấm lợi hại nhất?”

“Chuyện này à… công kích cao nhất là Pháp Sư, nhưng chỉ có thể công kích từ xa. Cận chiến lợi hại nhất là Thích Khách, nhưng phòng ngự quá thấp. Ừm… so sánh thiệt hơn thì Cuồng Chiến Sĩ hẳn là lợi hại nhất, công kích cao mà phòng thủ cũng cao, thích hợp cho tân thủ.”

“Thật vậy à?” – Tiểu Lược trầm tư.

Tôi vụng trộm nhìn Tiểu Lược, có chút bất an. Kỳ thật, chức nghiệp gì đó của trò chơi này tôi không hiểu rõ ràng cho lắm. Câu trả lời của tôi là dựa theo kinh nghiệm chơi game trước đây mà phỏng đoán thôi, chẳng biết có đúng hay không nữa.

“À Tiểu Lược, trò chơi này có nhiều chức nghiệp đặc sắc lắm… đợi lúc bà đăng ký, chịu khó nghe giới thiệu rồi hẵng chọn.”

“Được rồi. Nickname trong trò chơi của bà là gì? Tui đi tìm bà.”

“Hắc hắc… tui là Lạc Thủy Tri Chu, còn Thú Thú là Lạc Thủy Thanh Điểu. Có điều, địa điểm sinh ra của tân thủ là do hệ thống tùy cơ phân phối, bà không nhất định rơi xuống cùng một khu với tụi tui. Nếu có gì không hiểu, bà cứ nhắn tin cho bọn tui là được.”

Sau khi nói chuyện xong, tôi thở ra một hơi. Không ngờ log out nghỉ ngơi mà cũng gặp chuyện phiền toái nữa. Có điều, phản ứng của Tiểu Lược hơi cổ quái nha. Có vẻ cô nàng để ý hơi nhiều tới cái tên Lam Khải Y kia, mặc dù sự để ý này thành lập trên cơ sở cừu hận, nhưng… không phải mấy tiểu thuyết ngôn tình đều có tình tiết cẩu huyết như vậy sao? Nam chính nữ chính đều bắt đầu từ cừu hận? Tôi rùn mình, lắc lắc đầu, đây không phải là chuyện mà tôi có thể quản.

Thôi, tôi vẫn nên vào game suy ngẫm làm cách nào để thoát khỏi nhà giam.

Một hồi mê muội qua đi, tôi mở mắt. Ồ… không phải nhà tù… đây là đâu nha? Đám khỉ thừa dịp tôi không ở đã khiêng tôi đi chỗ khác rồi? Nghĩ tới một đám tay chân lông lá sờ mó thân thể tôi, trong lòng tôi liền chuyển lạnh.

Đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là một sơn động rộng rãi sáng ngời. Tôi đang ngồi trên một giường đá có phủ da thú. Bên cạnh có một số vật dụng gia đình cũng bằng đá. Còn có… một con khỉ cái mặc quần áo như một bà hầu gái. Tôi nhìn lên đỉnh đầu của nó thì thấy 5 chữ lấp lánh: Công chúa Tính Tính tộc.

“Ngươi tỉnh rồi.” – công chúa nhìn tôi với vẻ mặt hiền lành từ tính, hoặc có thể nói là vậy nếu khỉ cũng biết biểu đạt tình cảm.

“Phải.” – tôi cảnh giác, ai biết nàng ta muốn làm gì nha.

“Có đói bụng không? Muốn ăn chuối tiêu không?” – nói xong đưa ra một nải chuối.

Tôi đổ mồ hôi, chẳng lẽ nghĩ tôi là khỉ giống bọn họ sao?

“Các ngươi muốn gì?” – suy nghĩ thiệt hơn, tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Haiz!!!” – cô nàng trưng ra vẻ mặt bi thương – “Xin đừng trách chúng ta. Chúng ta có chuyện khó xử. Tính Tính tộc có nhiệm vụ phải bảo vệ pho tượng của thần, người bảo hộ của núi Chiêu Ngọc. Nhưng thời gian trước, có một tên trộm đã đến chôm mất Mê Cốc Cự Cung và Kim Tiễn (tên) trên tay của Thần. Chúng ta rất đau đầu, bất đắc dĩ phải mượn cung của ngươi…”

Mượn hả? Cô nàng khỉ này đúng là biết cách nói chuyện nha. Rõ ràng là cướp của tôi, vậy mà bây giờ lại giả vờ vô tội.

“Nhưng… chỉ có cung thôi thì chưa đủ, phải có cả Kim Tiễn nữa mới được. Mà cái này thì chỉ có thợ rèn của nhân loại mới chế tạo ra được. Tính Tính tộc không quen thuộc với thế giới nhân loại. Ngươi xem, ta tốt với ngươi như vậy. Có thể hay không… a?” – cô nàng kiều mị nháy mắt với tôi một cái. Hại tôi té lộn cổ từ trên giường xuống đất.

“E hèm… chỉ cần ngươi làm cho chúng ta 10 mũi tên, ta sẽ cho ngươi hoàng kim (tiền vàng). Muốn bao nhiêu liền cho bấy nhiêu. Ngươi thấy thế nào?”

Hoàng kim? Hắc hắc… cơ hội của tôi đã tới, nếu không hung hăng ngoạm một cú lớn thì thật hổ thẹn với bản thân à.

“Được. Ngươi đem cây cung trả lại cho ta trước. Ta sẽ mua cho ngươi một cây cung mới.” – bảo bối của tôi nhất định phải đòi về.

Ngoài dự liệu, cô công chúa không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt lời đề nghị của tôi: – “Trang bị trong cửa hàng của các ngươi không có thuộc tính. Yêu cầu của chúng ta thấp nhất phải là ngân khí mới được.”

Tôi trầm mặc, hoàn toàn chính xác. Tôi hiện tại không có khả năng chế tạo ra một cây cung ngân khí. Được rồi, nghĩ cách khác vậy. Tôi giả vờ giả vịt thay đổi tư thế, liếc mắt nhìn viên ngọc trên đai lưng của nàng ta.

“Khối ngọc kia của ngươi không tệ a!”

Công chúa nghe xong liền ngỡ bạch ngọc kết tinh xuống.

“Lần trước đi dạo dưới chân núi ta đã lụm được nó. Nếu ngươi thích thì cầm đi.”

Tôi cầm lấy, giả bộ xăm soi: – “Ngọc tốt. Đáng tiếc, so với Đông Sương Cung của ta thì kém xa. Nếu có thể bù thêm một chút khoáng thạch quý hiếm gì đó thì còn tạm được.”

“Cái kia…” – công chúa chà chà tay – “Đặc sản của núi Chiêu Ngọc chỉ có hoàng kim và cây chúc dư, không có khoáng thạch… à ờ… nếu ngươi muốn chế tạo cung thì dùng gỗ mê cốc cũng không tệ a. Cây Mê Cốc Cự Cung chính là dùng gỗ mê cốc khắc thành đó. Đáng tiếc Tính Tính tộc không có ai biết nghề mộc cả…”

Cô nàng này đúng là “khỉ” trung thực, tôi hỏi có một câu mà cô ta trả lời từ đầu tới cuối luôn.

“Vậy được rồi. Cho ta mấy khối gỗ mê cốc, bạch ngọc xem như không tính bởi vì cầm cũng vô dụng rồi, hoàng kim thì ta lấy 180 ký, còn cây chúc dư gì đó là thảo dược đúng không, cũng cho ta mấy bó. Ừm… tạm thời nhiêu đó. Này, ngươi thất thần làm gì. Ta chính là thợ rèn a. Ta sẽ rèn tên cho các ngươi.”

Nghe tôi nói xong, công chúa Tính Tính tộc sững sờ một hồi mới sực tỉnh: – “A… a… ta lập tức đi chuẩn bị.” Nói xong liền chạy đi.

Nhàm chán, tôi mở hộp thư. Không ít tin nhắn a! Xem ra mọi người rất quan tâm đến Nhện tôi đây à! Haha… Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tôi đòi quá trời thứ như vậy, làm sao cầm chúng xuống núi? Gọi Thảo Hoa Mai. Quên mất, bả còn chưa tới 10 cấp. Không thể làm phiền bả thăng cấp được. Gọi cho ai mới tốt? Trong đầu chợt lóe qua một cái tên. Ám Ảnh. Vì sao tôi lại nghĩ đến anh ta đầu tiên nha? Tôi và anh ta không quá quen thuộc. Chẳng lẽ tôi bị tiếng sét ái tình thật rồi? Lắc đầu, đem ý tưởng nhàm chán này quăng khỏi não bộ.

Tôi gọi cho Ám Ảnh (dùng thông tấn khí). Không ngờ anh ta vậy mà đã vọt tới cấp 10. Cường giả a~ Tôi còn đang mò mẫm cách luyện để thăng từng cấp đây này.

“Ám Ảnh, tôi đang ở núi Chiêu Ngọc… đúng, là ở phía nam… trên đường cao nhất là quái cấp 12… tôi có nhiều vật quá, anh tới giúp tôi khiêng đồ… trên núi chỉ có khỉ thôi… chúng tôi rất hòa thuận haha… Hả, nếu đụng phải lính tuần tra thì cứ nói anh muốn tìm cái người mà bọn chúng mời lên núi là được… tôi nói xạo với anh làm gì… Tính Tính là quái cấp 15? Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh đã tới đây rồi?…. À, thì là tôi giúp bọn chúng chế tạo mũi tên, thù lao nhiều quá một mình tôi mang không hết… Được, tốt quá… Anh nhanh lên nha. Trở về tôi mời anh ăn cơm… Ừ, bye bye.”

Thật vất vả giải thích mọi chuyện với Ám Ảnh, không biết anh ta rốt cục có hiểu hay không nữa. Đổ mồ hôi. Nhưng mà cũng thật kỳ quái, làm sao anh ta biết tình huống ở chỗ bọn Tính Tính nhỉ? Xem ra một lát gặp mặt, tôi phải truy xét ngọn nguồn mới được!!

Hiệu suất của bọn khỉ đúng là cao. Tôi vừa tắt thông tấn khí, chúng đã đem toàn bộ đồ vật tới. Cầm lên một khối vàng ròng, nặng dữ nha. Quặng thô thế này rất khó mang hết xuống núi… ừm… tốt nhất là luyện thành trang bị. Tôi đi tới cầm một cây gỗ màu đen lên ngắm nghía. Mặt gỗ bóng loáng, lạnh như băng, không giống gỗ, có cảm giác giống kim loại hơn. Ồ, còn có thuộc tính nữa này… đáng tiếc, không thể giám định được. Nhưng dù sao thì đây đúng là thứ tốt. Tôi liếc qua đám cỏ nhìn giống rau hẹ, cây chúc dư, không thể phán đoán được gì, trước bỏ vào balo, lát nữa luyện thành đan dược liền biết tác dụng.

Nào, bắt tay vào làm việc thôi.

Có luyện hóa thủ trạc trong tay, mọi chuyện đều dễ như cơm bữa. Vài phút sau, tôi đã đưa cho cô công chúa một đống mũi tên, sau đó cất vào balo nào là hoàng kim đao, hoàng kim kiếm, hoàng kim pháp trượng vân vân và vê vê. Xong đâu đó, tôi liền hỏi mượn bọn họ một cái sơn động để chuẩn bị đúc cây cung. Nói thật, tôi không mấy tự tin vào kỹ năng thợ nề của bản thân. Nếu đẽo không ra một cây cung thượng hạng, không phải đã lãng phí một khúc gỗ tốt hay sao?

Nhìn trái nhìn phái, cẩn thận nghiên cứu đường vân của khúc gỗ, phác thảo hình dáng của cây cung trong đầu. Tôi dám thề, đời này tôi chưa từng nghiên cứu kỹ một thứ gì như khúc gỗ ở trước mặt. Những bản vẽ cây cung lần lượt lướt qua não bộ… hắc hắc… chính là nó. Tôi lấy cây đao ra, không chút chậm trễ bắt đầu cắt gọt khúc gỗ. Ánh đao lập lòe. Vụn gỗ văng tứ tung. Đại khái vì tôi đã có hình dạng cây cung khắc sâu trong đầu rồi, giờ chỉ cần điều chỉnh cường lực (sức tay) một chút là được. Lại lấy ra 2 khối vàng ròng, ném vào luyện hóa thủ trạc, sau đó sử dụng thuật rèn đúc.

30 phút sau, thần binh xuất thế!!! Haha… tôi tự mê mẩn tác phẩm của mình luôn… đừng hiểu lầm, nó chỉ là trang bị bạch ngân, không phải thần khí.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ cánh cung. Hình dạng của nó giống như khung xương của một con dơi đang bay, đen tuyền. Một con rắn nhỏ màu vàng uốn quanh vị trí tay cầm. Hai đỉnh cung được bao bọc bởi 2 khỏa màu vàng, bên trên có khắc văn tự và hoa văn. Hoàng kim không còn giữ màu vàng ánh kim nữa mà chuyển sang màu hợp kim hồng sắc (một cách hình tượng là sự khác biệt màu sắc giữa vàng 24K và vàng 14K). Cây cung toát ra một vẻ thần bí ma quái. So với sự tưởng tượng của tôi còn muốn xinh đẹp hơn. (Thảo Hoa Mai phê bình: cái này mà gọi là xinh đẹp hả? Rõ ràng là khủng bố rùng rợn. Sâu, bà đúng là đồ biến thái!)

Ủa, sao lại không có dây cung? Chết chưa, tôi đã quên mất vụ này.

Tôi dùng ngón tay cọ cọ hai đỉnh cánh của cây cung, suy nghĩ biện pháp sửa chữa. Đúng lúc này, kỳ tích xuất hiện. Từ hai đỉnh cánh, một vệt sáng màu đen hiện ra, sau đó chúng bắt đầu di chuyển về phía trung tâm, chạm vào nhau, hào quang lóe lên rồi biến mất. Hiện giờ, một sợi dây cung màu đen, mảnh như tơ, rất khó nhìn thấy bởi mắt thường đã xuất hiện. Tôi đơ người luôn. Đây là chuyện gì xảy ra? Tôi đâu có sử dụng kỹ năng nào? Lúc này hệ thống lại vang lên.

>> Hệ thống: bạn đã thành công chế tạo vũ khí, mời đặt tên.

“À ừm… gọi là Sát Quỷ Cung đi!” (Cung dùng để giết quỷ) – cái tên thật là xứng đôi với hình dáng của cây cung a… haha…

>> Hệ thống: người chơi Lạc Thủy Tri Chu thành công chế tạo Sát Quỷ Cung, thưởng cho 20 điểm danh vọng.

Ừm, sao điểm danh vọng lần này ít thế nhỉ? Được rồi, không nghĩ nữa. Tôi cười khoái trá mở bảng thuộc tính của cây cung ra nhìn.

>> Sát Quỷ Cung

>> Bạch ngân trang bị

>> Lực công kích: 30

>> Thuộc tính: giải trừ mê chướng, tự động chữa trị.

Lực công kích kém hơn Đông Sương Cung. Thuộc tính “giải trừ mê chướng” là cái quái gì nhỉ? A… haha… tự động chữa trị, thế nghĩa là tôi không cần tốn tiền sửa chữa trang bị rồi. Giờ tôi mới hiểu vì sao cây cung có thể tự mọc ra sợi dây. Xem ra, 2 thuộc tính của cây cung đều di truyền từ khúc gỗ mê cốc. Trở về lại hỏi xin thêm một khúc nữa, sau đó làm cho Thảo Hoa Mai một cây pháp trượng. Cái gì? Bạn hỏi vì sao không rèn thanh kiếm cho Ám Ảnh hả? Đây là gỗ đó, có thể rèn thành kiếm sao?

Ám Ảnh còn chưa tới. Tôi đem mấy cây chúc dư ra. Nếu gỗ mê cốc có thuộc tính tốt như vậy thì mấy cọng rau hẹ này chắc cũng không bình thường. Tôi tràn đầy tin tưởng bắt đầu thử chế dược. Thí nghiệm cả buổi mới phát hiện ra, cây chúc dư không cần phối với bất kỳ thảo dược nào khác, chỉ cần thêm nước là đủ, sẽ luyện ra một viên đan dược gọi là Dư Tinh Hoa. Đây là phương pháp đã có sẵn trong hệ thống nên tôi không được thưởng cho cái gì. Hiệu quả của Dư Tinh Hoa rất đơn giản, giải trừ đói khát. Rất hữu dụng. Tôi vui vẻ đem một đống trái cây, quả dại gì đó trong balo ném bỏ hết, sau đó nhét đầy Dư Tinh Hoa vào.

Ra khỏi sơn động, tôi đang tính đi tìm công chúa, thông tấn khí đã nháy lên.

“Nhện, tôi đã tới rồi, nhưng không thấy lính tuần tra mà cô nói… á… Á ~~~~”

Tôi đổ mồ hôi hột: – “Ám Ảnh, anh bị trúng bẫy rập rồi hả?”

“Đúng. A~~~ tôi bị treo ngược trên cây… khụ khụ…”

“Anh đợi một chút. Tôi lập tức tới… quên, không phải, tôi lập tức phái bọn khỉ đi cứu anh.”

Tôi vội vàng chạy đi tìm công chúa, đem chuyện Ám Ảnh nói cho cô nàng biết. Công chúa lập tức phái 2 con khỉ đi cứu Ám Ảnh. Tôi thì ở lại tiếp tục sự nghiệp bòn rút vĩ đại.

“Công chúa… cái kia… mê cốc mộc còn hay không? Có thể cho ta xin một khúc nữa hay không?”

“À… cái kia chỉ có một khúc thôi.”

“Hả? Không phải ngươi nói nó là đặc sản của núi Chiêu Ngọc hay sao? Vì sao chỉ có một khúc thôi?”

“Đúng là đặc sản mà. Nơi khác sẽ không tìm thấy. Nhưng toàn bộ núi Chiêu Ngọc cũng chỉ có một gốc cây mà thôi. Chúng ta chỉ dám bẻ một nhánh của nó, nếu bẻ nhiều hơn, nó sẽ chết.”

“Ồ, là vậy sao.”

Công chúa rất hào phóng, sai người mang cây mê cốc ra. Hắc hắc… tôi hoàn toàn không khách khí mà nhận lấy. Đây là phí bồi thường tổn thất tinh thần nha. Tôi sai mấy con khỉ đem một đống vàng đổ ngay dưới đất trước mặt tôi. Lúc Ám Ảnh đến, chính là nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh một cái núi vàng.

Ám Ảnh tát vào mặt vài cái, sau đó đi vòng quanh cái núi vàng.

“Nhện, đây là…. thù lao mà cô nói đó hả?”

“Đúng vậy. Thế nào, tôi lợi hại không?!” – tay chống eo, tôi vênh mặt đắc ý.

“Ừm… không tệ, là vàng ròng thật…”

Nhìn Ám Ảnh cầm một khối vàng bỏ vào miệng cắn cắn, tôi và đám khỉ đều hai mặt nhìn nhau không biết nói gì.

“Đừng xem nữa, nhanh mang vào người đi!”

“Nhưng… nhiều như vậy, tôi khiêng không nổi nha.”

“Đần!!! Đây đều là trang bị. Anh mặc thẳng vào người không phải được rồi sao.”

“Đúng ha!”

Ám Ảnh đem từng kiện từng kiện trang bị mặc lên người, nào là mũ bảo hộ, giáp ngực, giáp vai, giáp eo, bao cổ tay, bao cánh tay, bao đầu gối, giày ống, kiếm. Cả người lập tức lóe sáng lòe lòe, thoạt nhìn rất là… khôi hài… haha…

Có lẽ nhìn thấy ánh mắt không tốt của tôi, Ám Ảnh bất an hỏi: – “Trông tôi thế nào?”

“Đẹp trai ngây người!” – A di đà Phật, nói dối thiện ý là vô tội.

“Sáo trang này là thanh đồng cấp đó. So với bạch bản đúng là tốt hơn nhiều.” – Ám Ảnh thích thú sờ đông mó tây.

“Nếu anh không chê, vậy tôi tặng cho anh.”

“Tôi nhận, cám ơn. Vậy về thành, tôi sẽ mời cô ăn cơm.”

Ám Ảnh không hề giả dối màu mè, rất sảng khoái nhận lấy bộ sáo trang. Ai da, tôi càng xem càng thấy anh ta thuận mắt. Làm sao bây giờ? Không lẽ chọn đúng thời cơ quyến rũ anh ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play