Sau khi đuổi Thanh Điểu đi, tôi ngồi nhìn mưa rơi, ý tưởng đột phá vào trong đầu. Không biết lấy cầm máu tán (bột thuốc) trộn với nước thì có trở thành cầm máu hoàn (viên thuốc) không nhỉ? Nghĩ liền làm, tôi lấy miếng gỗ cấp 2, gọt đẽo loáng loáng thành một cái chậu gỗ, hứng miếng nước mưa. Sau đó hòa cầm máu tán vào với nước mưa, mở luyện hóa thủ trạc, sử dụng thuật bào chế. Một lát sau, tôi nghe lời thông báo từ hệ thống.

>> Hệ thống: bạn đã thành công luyện chế cường lực cầm máu hoàn.

Tôi nhìn thử thuộc tính của viên thuốc. Cứ 5s hồi phục 150 điểm máu… haha… mạnh hơn cầm máu tán nhiều.

E hèm, tôi phát hiện một vấn đề lớn. Xác suất thành công của tôi khi luyện chế dược vẫn còn khá thấp. Hiện giờ là 60%, trừ bỏ 50% cộng vào từ vòng tay, nghĩa là xác suất thực sự của tôi chỉ có 10% mà thôi. Tôi thật hoài nghi vận may của tôi là giá trị tùy cơ (biến đổi không lường trước), bằng không vì sao có lúc thì cực kỳ may mắn, mà có lúc lại xúi quẩy đến độ đánh quái cả ngày vẫn không tìm thấy 1 con boss??

Tôi thầm nguyền rủa hệ thống trong lòng, lại không dám chậm trễ, tiếp tục luyện dược. Một lát sau, toàn bộ cầm máu tán trong tay tôi đều chuyển thành cầm máu hoàn, trong số thành phẩm còn có vài viên cầm máu hoàn cao cấp.

Tôi thử trực tiếp dùng cầm máu thảo (lá cây thuốc) hòa với nước để luyện thành dược hoàn. Không ngờ kết quả vượt khỏi dự liệu luôn, xác suất thành công lẫn phẩm chất của sản phẩm đều tăng cao. Xem ra phương thức bào chế này mới đúng, phần viết trong sổ tay không hữu dụng bằng.

Mưa càng ngày càng nhỏ hạt. Tôi vội vã đẽo 2 khối gỗ còn lại thành chậu hứng mưa. Kiểm tra số thảo dược còn lại trong balo, 6 nhánh cầm máu thảo, 3 nhánh cỏ 3 lá (clover), 1 cành quỷ châm thảo, 2 nhánh cỏ đuôi ngựa, 2 khỏa hàm tu thảo, 4 đóa hoa đồng tiền. Tôi không rõ mấy loại thảo dược này có công dụng gì, thế là dứt khoát bỏ toàn bộ vào thủ trạc, đổ thêm nước, sau đó sử dụng thuật chế thuốc.

Qua một hồi, mưa đã tạnh, dược vẫn chưa xong. Lại thêm một lát, mây đen đều tan biến, dược vẫn chưa xong. Thêm một lát nữa, dược vẫn chưa xong. Tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Trời ơi, sao lâu quá vậy??? Qua thêm 10 phút, rốt cuộc tiếng hệ thống vang lên.

>> Hệ thống: chúc mừng bạn đã thành công luyện chế ra một loại đan dược mới. Mời đặt tên.

Tôi nhìn thử thuộc tính của viên thuốc. Mãn huyết (hồi đầy) ngay lập tức, đồng thời giải trừ toàn bộ trạng thái. Quá trâu bò!!! Có thể nói đây là viên thuốc cứu mạng.

“Tên là Tục Mạng Hồi Hồn Đan”

>> Hệ thống: chúc mừng bạn thành công luyện chế Tục Mạng Hồi Hồn Đan, hệ thống ban thưởng 200 điểm danh vọng.

Tiếp theo lại nghe hệ thống thông báo trên kênh thế giới.

>> Hệ thống: người chơi Lạc Thủy Tri Chu, thuộc Mất Phương Hướng Trấn đã thành công luyện chế Tục Mạng Hồi Hồn Đan, có công hiệu lập tức mãn huyết đồng thời giải trừ tất cả trạng thái. Hệ thống đã thay người chơi đăng ký phương thuốc độc quyền. Tất cả Y sư hiện giờ có thể theo chỗ NPC để học kỹ năng nhưng phải trả phí học tập cho Lạc Thủy Tri Chu là 80 bạc. Hệ thống sẽ tự động khấu trừ 40 bạc vào thuế thu nhập cá nhân của Lạc Thủy Tri Chu.

Tôi đóng khung tin tức. Phương thuốc này tôi sẽ không bán cho bất luận kẻ nào. Giá trị của nó là cực kỳ xa xỉ. Tôi quyết định sẽ dùng phương thuốc làm nền tảng kinh tế cho mình vào thời kỳ sau. Nói thật, bởi vì tôi biết vào lúc này chẳng mấy ai có thể tìm được cỏ 3 lá và quỷ châm thảo để mà luyện Hồi Hồn Đan cả, có bán cũng vô dụng.

Hôm nay ánh trăng rất đẹp, đặc biệt là sau cơn mưa, không khí càng sạch sẽ. Đúng vậy, thời điểm này chuyện thích hợp nhất là đi săn đêm. Tôi kiểm tra trang bị một chút, sau đó đi vào rừng cây.

Các bạn tiểu cẩu, Nhện tôi đến đây!!!

(Lời tác giả: ghi chú về chế độ tái sinh (respawn) của hệ thống. Hồng Hoang không có chế độ tái sinh như các game khác. Trong Hồng Hoang, khi bạn ném một đồ vật xuống đất, nếu là thức ăn sẽ bị động vật ăn tươi hoặc từ từ hư thối, nếu là kim loại sẽ bị oxi hóa, nếu là gỗ sẽ từ từ mục ruỗng, nếu là xác chết sẽ bị côn trùng đục khoét…v..v.. Nói tóm lại là hệ thống sẽ không thu hồi bất cứ thứ gì, mọi thứ sẽ nằm đúng nơi nó được sinh ra hay bị bỏ xuống, trừ phi có ngoại lực tác động thì mới bắt đầu hư hao.)

Tôi giết tiểu cẩu (chó hoang) suốt đêm, cuối cùng thăng thêm 1 cấp, hiện giờ đã lên cấp 11. Nhưng lúc này kinh nghiệm thu được từ việc giết chó không còn nhiều nữa. Tôi quyết định rời khỏi khu rừng, tiếp tục đi về phía nam.

Ra khỏi rừng rậm, tôi nhìn thấy núi Chiêu Ngọc ở phía xa, còn trước mặt là một thảo nguyên xanh tươi mơn mởn, từng tốp sói xám túm tụm với nhau, nhìn về tôi với ánh mắt hận thù. Hứ… các ngươi nhìn cái gì mà nhìn… ta sẽ không đi vào phạm vi công kích của các ngươi, các ngươi làm gì được ta chứ?!

Tôi quan sát toàn cảnh, phát hiện có một nhóm sói lạc đàn, đứng cách những con khác đến 60 mét. Hắc hắc, tiểu tử, xem ta nhổ sạch răng của các ngươi.

Tôi lấy ra một mũi tên, nhắm bắn vào một điểm cách nhóm sói lạc đàn này chừng 5 mét. Đúng như tôi dự đoán, 3 con sói đồng thời chạy tới tấn công tôi. Chuyện này tôi đã tính toán đâu ra đó. Bọn chúng cách chỗ tôi đứng khoảng 100m, mất 6s mới chạy tới nơi. Mà tôi chỉ cần 3s đã có thể tiêu diệt chúng. Thong thả bắn ra 3 lượt mũi tên, 3 con sói bịch bịch ngã cái ạch xuống. Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định giết chúng. Tôi chỉ bắn gãy chân chúng mà thôi. Tôi không phải là sát “sói” cuồng nha. Mục tiêu của tôi là dùng nhóm tiểu sói hoang này để đặc huấn (đặc biệt huấn luyện) kỹ năng tiễn pháp.

Lại bắn thêm 3 mũi tên khiến bọn sói triệt để tắt thở, tôi đi tới thu hoạch thành quả. Nào là răng sói, da sói, thịt sói, tim sói… Tim sói? Tôi cầm trái tim đỏ au lên, trong mắt xuất hiện một hình ảnh cực kỳ hấp dẫn: một bàn thức ăn. Lau nước miếng, bỏ tim sói vào balo, tôi quyết định lúc trở về phải kêu Thú Thú nấu món tim sói ướp hành cho tôi ăn mới được. Vì viễn cảnh của món tim sói ướp hành, tôi đem đám sói ở khuôn viên 10 dặm quanh đây giết sạch sẽ…

Mặt trời lên cao, có lẽ sắp đến giờ bị hệ thống đá ra rồi, tôi đành ngừng việc giết chóc, tìm một góc khuất, ngồi xuống bắt đầu chế tác mũi tên từ răng sói. Lúc tôi làm tới mũi tên răng sói thứ 2 thì lại nghe hệ thống nhắc nhở, thuật chế tác của tôi đã thăng lên trung cấp. Thông báo này khác với lúc tôi làm mũi tên từ răng nanh (của chó). Chẳng lẽ chủng loại (vật liệu) tương tự thì cũng được tính là một sao cà? Tôi còn chưa ngẫm nghĩ thông suốt vấn đề này thì giới hạn thời gian đã đến, không thể làm gì khác hơn là log out.

(Lời tác giả: về phạm vi cảnh giới của quái vật trong game. Mỗi loại quái vật có phạm vi cảnh giới khác nhau. Một khi người chơi lọt vào phạm vi này sẽ bị quái chủ động công kích, cho dù người chơi có tấn công chúng hay không. Còn nếu người chơi chủ động tấn công bọn quái bên ngoài phạm vi cảnh giới của chúng sẽ khiến chúng phản kích theo bản năng, lúc này luật lệ phạm vi cảnh giới không tồn tại.)

Bên ngoài đã là 4g sáng. Thảo Hoa Mai đang nằm thẳng cẳng ngủ ở trên giường. Tên cầm thú này thật biết hưởng thụ. Tôi nhón chân lần mò chui vào giường, trong nội tâm không khỏi nghĩ tới mũ giáp trò chơi. Nếu có mũ giáp thì tốt rồi, có thể nằm thẳng trên giường mà chơi. Đáng tiếc, một cái mũ giáp trò chơi trị giá 2 triệu RMB (nhân dân tệ của TQ). Loại sinh viên nghèo rớt mùng tơi như chúng tôi không tài nào mua nổi.

Ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao, tôi mơ màng mở mắt ra, phát hiện toàn thể mm (muội muội, em gái) còn đang bận trang điểm chải đầu này nọ. Không ngờ chúng tôi đây là ngủ nướng tập thể nha. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi cùng Thảo Hoa Mai và Tiểu Lược phóng như bay xuống căn tin.

Vừa bước vào căn tin, tôi liền nhìn thấy cái người tôi không muốn gặp nhất – Lam Khải Y. Tôi còn đang cân nhắc có nên đổi chỗ ăn cơm trưa hay không thì thật không may hắn đã nhìn thấy tôi rồi.

“Sâu, bạn cũng tới ăn cơm trưa à?!”

Nói nhảm! Tôi đến căn tin không phải để ăn cơm chứ chẳng lẽ đến đây ngửi khói?!

“Đến, cho các ngươi nhận thức một chút. Đây là người đang giữ đẳng cấp cao nhất của Hồng Hoang, Lạc Thủy Tri Chu. Cũng là đại tỷ của ta.”

Tôi vừa nghe Lam Khải Y nói xong câu kia, trong đầu liền nổ “oanh” một cái. Tên miệng rộng chết tiệt này!! Thật muốn đem hắn băm vằm thành trăm mảnh!!!!!!!!!! Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người tôi. Có sùng bái, có khinh thường, có hoài nghi, có địch ý… Thật nhàm chán! Tôi gật đầu xem như chào hỏi cho có lệ, sau đó nói với Lam Khải Y.

“Tôi đi với bạn, ngồi bên kia. Mọi người cứ nói chuyện nhé. Gặp lại sau.” – nói xong liền quay đầu đi luôn. Tôi phiền muộn ngồi ăn cơm sườn trứng chiên, Thảo Hoa Mai ngồi bên cạnh hiếu kỳ hỏi

“Ê Sâu, soái ca kia là ai vậy? Tui chưa từng nghe bà nói bà có quen một người đẹp trai như vậy nha?!”

“Mới biết ngày hôm qua thôi. Là một tên ngu ngốc, đừng để ý hắn.”

“Ờ…”

“Này!” – Tiểu Lược hất đầu, ra hiệu đằng sau lưng tôi, bĩu môi nói – “Cái tên ngu ngốc bà nhắc đang đi tới.”

“Các vị mỹ nữ ~~~ xin chào!! Sâu, bạn đang ăn gì đó?” – trước sau vẫn giữ dáng vẻ ưu nhã thanh thoát.

“Cơm sườn.” – tôi nghiến răng trả lời.

“Cơm sườn? Nhưng sao chỉ có thịt không có sườn? Làm sao gọi là cơm sườn được?”

Thấy vẻ mặt ngu ngốc của hắn, tôi thật có xúc động muốn đứng lên thụi cho hắn một cú: – “Anh là người ngoài hành tinh hả? Đến bây giờ còn không biết căn tin trường chúng ta chính là bán cơm như vậy sao?”

Lam Khải Y vô tội lắc đầu: – “Tôi bình thường chỉ ăn rau.”

Cbn, dân nhà giàu chết tiệt! Ba chúng tôi rất ăn ý dùng ánh mắt khinh bỉ hắn.

Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của ba đứa tôi, Lam Khải Y rất thức thời mà im lặng, đi vòng qua mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lược. Tiểu Lược nhíu mày, nhích người ra xa một chút. Không ngờ Lam Khải Y cũng nhích theo, thế là vẫn ngồi rất sát. Vẻ mặt Tiểu Lược như muốn ăn thịt người. Đáng tiếc đây là chỗ công cộng, không thể phát tác. Một mặt vẫn giữ thái độ nho nhã lễ độ của thục nữ, một mặt lại âm thầm cân nhắc, không biết một lát có nên kéo cái tên sắc lang này ra chỗ hẻo lánh mà dần cho một trận không? Để hắn nếm thử tài nghệ võ thuật của mỹ nữ đệ nhất?

Tôi và Thảo Hoa Mai ngồi một bên thì cảm thán trong lòng, hoa khôi đúng là có sức quyến rũ kinh người nha. Một mặt lại vì anh chàng Lam Khải Y mà đọc kinh ai điếu. Uy lực của Tiểu Lược chúng tôi đã từng chứng kiến, có thể một chiêu đánh ngục phó hội trưởng CLB thể dục của trường. Mà tên đó là cao thủ đai đen không thủ thuật.

Lam Khải Y đột nhiên có cảm giác một trận gió lạnh thổi qua. Có sát khí!!! Không biết từ đâu tới nhỉ? Hắn quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy hai người ngồi đối diện đang ẩn ý mĩm cười, không có gì khác thường cả. Vậy tột cùng là sát khí ở đâu ra? Lắc lắc đầu… Lam Khải Y tự an ủi: ảo giác thôi!

“Khụ… đại tỷ, tôi muốn thương lượng với chị một chuyện.” – Lam Khải Y cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đúng chuẩn soái ca.

“Nếu là chuyện gia nhập bang hội của anh thì miễn bàn.” – dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết tên này có chủ ý gì. Tôi mới không thèm ngồi cùng thuyền với bọn họ.

“Haha~” – Lam Khải Y cười đến là dâm đãng – “Đại tỷ là đệ nhất nhân, tôi làm sao dám ủy khuất chị gia nhập nghiệp đoàn (guild) của chúng tôi chứ. Chị cũng biết tôi rất kính phục chị. Lòng kính ngưỡng này không cách gì diễn tả thành lời. Mỗi ngày tôi đều giảng dạy cho bọn anh em biết đại tỷ anh hùng như thế nào, tài giỏi ra làm sao, xinh đẹp…”

“Dừng!!” – hắn mà chưa câm miệng thì tôi sẽ nhảy qua nhổ hết răng của hắn ngay.

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, không thì mau cút!!!” – Thảo Hoa Mai rất ghét cái lối giảng đạo dài dòng như Đường Tăng này.

“Anh là nam nhân mà sao có thể dài dòng như vậy chứ?” – Tiểu Lược khinh bỉ.

Lam Khải Y da mặt đúng dày. Vỗ mông ngựa không được người khen thưởng mà còn bị cười nhạo, hắn chỉ sửng sốt đúng 1s, lập tức khôi phục bộ dáng ưu nhã thoát tục…. Tôi rất muốn giương tay cho hắn một ngón cái (ý khen thưởng). Hắn quả thực có tiềm lực để làm kỹ nam (trai gọi).

Lam Khải Y đưa tay vuốt tóc: – “Tôi ở nhà trọ số 26, lầu 6, phòng số 10. Ký túc xá có tổng cộng 20 người, đều là sinh viên điện tử, lớp A. Hơn nữa, chúng tôi đều là bạn bè thân thiết từ trước.”

Lớp A!!!! Trách không được. Nghe nói, lớp A của mỗi khoa đều là nhị thế tổ (con ông cháu cha). Trường học gọi họ là lớp tinh anh. Bọn sinh viên bình thường thì gọi họ là lớp “tiền” đồ. Cá nhân tôi không ủng hộ cách nhà trường phân chia đẳng cấp như thế này.

“Ồ, thì ra các anh là thái tử đảng!!”

Lam Khải Y đương nhiên nghe được sự khinh thường trong giọng điệu của tôi.

“Con người không thể lựa chọn cha mẹ sinh ra mình. Kỳ thật, bọn tôi còn bị áp lực lớn hơn các bạn nhiều. Bọn tôi đều là con trai độc nhất. Tương lai phải kế thừa gia nghiệp, nếu thực lực quá yếu sẽ bị người khác coi thường. Cho nên hiện tại phải dựa vào điều kiện có sẵn để tạo ra môi trường học tập tốt nhất. Trong mắt mọi người thì bọn tôi đều là đám hung hăng càn quấy. Không có cách nào khác hơn. Bởi vì nếu không làm như vậy, bọn tôi sẽ không đủ tự tin vượt mặt đám sinh viên… mọt sách.”

Thấy sắc mặt mọi người đã dịu đi, Lam Khải Y liền tranh thủ nói thêm vào: – “Kỳ thật, tôi là người rất khiêm tốn.”

“Xì ~~~” – ba đứa tôi đồng loạt bo bo xì hắn. Mặt Lam Khải Y liền đỏ ửng lên.

“Khụ khụ…” – thấy tôi ra dấu bảo hắn nói tiếp, hắn liền đằng hắng – “Trong đám bọn tôi có một người là thiếu gia của tập đoàn Dương Phong, gọi là Thượng Quan Tường.”

Vừa nghe đến bốn chữ “tập đoàn Dương Phong”, lỗ tai của tôi và Thảo Hoa Mai liền dựng thẳng lên, trên mặt lộ ra biểu tình hưng phấn.

Hai đứa tôi sở dĩ ghi danh vào khoa Trí tuệ nhân tạo Sinh hóa điện tử là bởi vì hy vọng tương lai có thể trở thành nhân viên nghiên cứu phát triển chương trình trí tuệ nhân tạo. Mà Dương Phong chính là tập đoàn đi đầu trong lĩnh vực phát triển trí tuệ nhân tạo ở TQ. Chiêu bài cao nhất của bọn họ là đầu não AI có tên gọi Bàn Cổ đại thần. Cho nên thông tin của Lam Khải Y đối với chúng tôi mà nói giống như thịt tươi trong mắt bọn ruồi bọ, giống như cừu non trong mắt đám lang sói. Hơn nữa, hai đứa tôi nhiệt tình yêu thích (game) Hồng Hoang, cho nên biểu hiện hưng phấn của chúng tôi là điều bình thường.

Nhìn thấy ánh mắt như lang như sói của hai đứa tôi, Lam Khải Y theo bản năng rùn mình một cái, sau đó mới nói tiếp vào vấn đề chính.

“Theo thông tin hành lang mà bọn tôi thu lượm được, một tháng sau Hồng Hoang sẽ chính thức khai trương hệ thống hoán đổi tiền tệ (từ ngoài đời vào game và ngược lại). Bọn tôi đã vay mượn trong nhà mỗi người được 200 vạn RMB. Đây là số vốn khởi đầu, bọn tôi chuẩn bị phát triển lớn ở trong game. Mọi người cũng biết đó, ở trong game thì chỉ có tiền là không đủ, phải có cao thủ trấn thủ nữa mới được.”

Hắn nói xong liền vụng trộm nhìn tôi. Tôi liếc mắt.

“Nói tới nói lui vẫn là muốn tôi gia nhập bang hội của mấy người chứ gì.”

“Không không…” – Lam Khải Y lắc đầu – “Là ngược lại. Bọn tôi muốn theo chị. Đại tỷ, chị sẽ là lão đại, bọn tôi là tiểu tốt, dùng danh nghĩa của chị để thành lập bang hội. Chị thấy thế nào?” – lần này nói xong lại vụng trộm ngắm Tiểu Lược.

Tôi choáng ~ Không ngờ tên này là túy ông chi ý (người uống rượu không phải vì rượu mà vì một mục đích khác)

“Không có hứng thú!” – tôi không muốn mỗi ngày phải dẫn theo một cái đuôi dài ngoằn chạy đông chạy tây. Hơn nữa, là một lão đại trên danh nghĩa khẳng định tôi chẳng có tý thực quyền nào. Tôi mới không tin đám người lớp A lại làm việc gì khiến bản thân họ chịu thiệt thòi.

Thảo Hoa Mai ngược lại rất có hứng thú: – “Sâu, một cái bánh lớn rơi xuống đầu, vì sao bà không ăn? Tự nhiên có được chức hội trưởng miễn phí, hơn nữa trong đám đệ tử dưới trướng còn có thiếu gia của tập đoàn Dương Phong, bao nhiêu oai phong nha~~”

“Đúng vậy đúng vậy!!!” – Lam Khải Y gật đầu hưởng ứng theo. Hắn ở trước mặt đám bằng hữu khoe khoang khoác lác, nếu không thành công kéo người về, hắn sẽ phải làm lao công cho bọn kia suốt một tháng đó~ Hơn nữa, ở đây còn có một đại mỹ nữ. Nghĩ đến chuyện lửa gần rơm lâu ngày cũng bén… Lam Khải Y trong lòng cười lên hắc hắc, lặng lẽ liếc mắt nhìn Tiểu Lược.

Tiểu Lược thấy Lam Khải Y len lén nhìn mình, không hề tức giận ngược lại còn mĩm cười, thuận tiện quăng qua một cái mị nhãn (liếc mắt đưa tình) khiến trái tim Lam Khải Y nhộn nhạo không yên. Tôi và Thảo Hoa Mai thì lạnh mặt xuống.

“Nghe qua thì đúng là hấp dẫn, nhưng mà…”

Thảo Hoa Mai và Lam Khải Y đều quay đầu nhìn, ngửa tai chờ nghe nửa câu sau của tôi.

“… không có hứng thú là không có hứng thú!!!”

“Sâu, đầu óc bà bị đập hỏng rồi hả? Chuyện tốt như vậy vì sao không đồng ý?” – Thảo Hoa Mai nôn nóng hỏi.

Haiz~ tên gia hỏa này, không chịu nhìn tình huống gì cả. Hơn nữa, Thảo Hoa Mai phải biết rõ, bản tính tôi vốn lười, hoàn toàn không thích hợp làm hội trưởng a~

“Thú Thú, bà cũng biết tui gần đây tự do tự tại đã quen. Trò chơi đối với tui chỉ là trò chơi. Niềm vui lớn nhất của tui là đánh quái, thăng cấp, làm nhiệm vụ, thám hiểm, tầm bảo, mấy loại chuyện vui vẻ này. Quản lý người khác sao? Xin lỗi, tui không hứng thú.”

Nói xong tôi đứng lên, vỗ mông rời đi, lưu lại một đoàn khán giả với những biểu lộ khác nhau. Trở về ký túc xá, giải quyết vấn đề chuyển hóa chất đâu ra đó (kiểu nói văn vẻ của chuyện đi vệ sinh đó hehe), tôi lập tức tiến vào trò chơi.

Trong trò chơi.

Từ trên cây nhảy xuống, không thèm nhìn đến 3 con sói đang chuẩn bị tấn công, tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới núi Chiêu Ngọc.

Tiến vào phạm vi núi Chiêu Ngọc, tôi dừng lại quan sát bốn phía, không cảm thấy có khí tức quái lạ nào, tôi nhấc chân đi vào rừng cây trước mặt. Lúc này tin nhắn của Thảo Hoa Mai gửi tới. “Sâu, tui ủng hộ bà!” Đã nói mà, tỷ muội tốt chính là tỷ muội tốt. Tôi đang cảm động rưng rưng thì tin tức thứ hai lại tới. “Tui đã thay mặt bà đáp ứng Lam Khải Y rồi. Nếu bọn hắn cần giúp đỡ, bọn mình khẳng định sẽ toàn lực hỗ trợ.”

Dưới chân trợt một cái… bạch ~ tôi té một cú chổng mông. Thảo Hoa Mai tên cầm thú này, dám đem tôi đi bán!!!!!!!!!!! Tôi thật không rõ, đảng hữu của tôi vì sao lại muốn mang tôi đi bán cho người khác? Rất vui sao? Xem ra hôm nào đó tôi cũng phải đem các nàng đi bán một lần cho biết mới được. Có qua có lại mới toại lòng nhau mà… hắc hắc… Tôi đang tưởng tượng tình cảnh vui vẻ kia, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu trắng. Tôi nheo mắt, quăng qua thuật giám định.

>> Hầu tử (con khỉ), lính tuần tra, 15 cấp, thuộc tính Mộc.

Thuật giám định quả nhiên dùng tốt. Tôi bắn một mũi tên răng sói. Thân hình hầu tử lóe lên một cái liền tránh thoát. Tôi kinh ngạc há mồm. Mũi tên này tôi dùng toàn lực tấn công, không hy vọng lấy đi bao nhiêu máu của nó, chỉ muốn thăm dò lực phòng ngự của nó mà thôi. Không ngờ tốc độ của con khỉ lại nhanh như vậy. Có lẽ còn cao hơn tốc độ di chuyển của tôi.

Tôi lại cẩn thận rút ra một mũi tên răng sói. Lính tuần tra tỏ vẻ khinh thường, đôi mắt lóe sáng nháy nháy nhìn tôi, giống như đang khiêu khích. Giận!! Tôi lập tức phóng ra một trận mưa tên. Đều tránh thoát!!! Sau đó chính là tình cảnh truy đuổi trong rừng. Con khỉ chạy, tôi đuổi. Nhưng hết lần này đến lần khác đều bắn không tới. Tôi căm thù bọn quái vật cao mẫn aaaa~~~ (thông minh)

Chạy đuổi một hồi, tôi đột nhiên cảm giác hình như có thêm những sinh vật khác xuất hiện xung quanh. Tôi dừng chân, đổ mồ hôi đầy đầu. Một con khỉ tuần tra thôi mà tôi còn đối phó không nổi, nếu là một đám khỉ thì… Tôi quyết định theo đường cũ lùi lại, con khỉ chết tiệt kia vậy mà đi theo tôi. Tôi mặc kệ nó, chỉ lăm le mũi tên sẵn sàng trên dây cung, nếu nó dám tới gần, tôi liền cho nó đẹp mặt.

Tôi cẩn thận đi thụt lùi từng bước, hậu quả của chuyện không thể nhìn đường là… tôi đạp nhầm bẫy thú. Một cái bẫy thú loại đơn giản nhất, bẫy rập (loại vòng sắt), còn may là nó không có răng cưa. Nhưng cú va đập khủng khiếp đó vẫn khiến tôi rơi vào tình trạng hôn mê tạm thời. Lính tuần tra chạy tới, đầu tiên là nó cướp cây cung trong tay tôi. Sau đó không biết nó từ đâu lấy ra một sợi dây thừng, đem tôi trói thành cái bánh chưng, kế đó thì khiêng tôi đi lên núi, y như đang khiêng một con lợn chết.



Tôi tột cùng đã đắc tội với vị thần tiên nào đây hả?!???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play