“Choi
Dong Man, so sánh vân tay ở hiện trường thế nào rồi?” Ngoại trừ Đường Vũ Tân ra, bốn người thảo luận tình hình vụ án trong phòng họp nhỏ của
tổng bộ.
“Đã so sánh dấu vân tay trên người nạn nhân và ở hiện trường rồi, không khớp nhau.”
“Chung
quanh nạn nhân cũng phải điều tra, mở rộng phạm vi điều tra… Yoo Jung
In, báo cáo hướng đi của nạn nhân ngày xảy ra vụ án.”
“Sáng 9
giờ đi làm, 6 giờ chiều tan tầm, ngồi xe đưa rước nhân viên của công ty, đã xác nhận với tài xế. Khoảng 10 giờ nói muốn về nhà một chuyến, hình
như bạn cùng phòng nói dối.”
“Vậy cô ta đi chỗ nào?”
“Club đêm.”
“Kiểm tra camera club đêm chưa?”
“Rồi, xác nhận rồi. Nhưng trước mắt không có đối tượng tình nghi.”
“Ôi ôi, không có bên ngoài, không phải nghĩa là ở bên trong sao!” Biểu tình cảnh sát Hwang như là chuyện đương nhiên.
“Anh lại nói cái gì đây…” Công tố Min sớm đã bình thản với việc cảnh sát Hwang đột ngột ăn nói nửa vời thế này.
“Đây,
chúng ta cẩn thận suy nghĩ một chút. Cửa chống trộm bị cạy, trong ly
nước lại phát hiện thứ gì đó đoạt mạng, các cậu nghĩ tới cái gì, hả?”
“Biến … thái?” Dong Man ngồi một bên nói.
“Đúng! Biến thái! Chà chà, cậu em của chúng ta thông minh lên rồi nhỉ.” Cảnh sát Hwang sờ đầu Dong Man.
“Không
cảm thấy quyết định như vậy quá võ đoán sao? Ngày hôm đó vì sao nạn nhân đi ra ngoài, đi cùng với ai… chờ đến lúc nắm được rồi hãy kết luận đi?” Yoo Jung In hết sức bất mãn việc cảnh sát Hwang cho ra kết luận như
thế, giọng điệu khá nghiêm túc.
“Khụ, ờ
cái này… công tố Yoo xuất phát từ Pusan, tôi từ Seoul, chúng ta gặp nhau ở Taejon đi, nhưng Seoul hình như gần hơn một chút đó.”
“Có lẽ
hung thủ ngay tại Pusan cũng không chừng nha.” Lúc này Đường Vũ Tân cầm
một tấm hình cùng một cái máy ảnh ống kính rời bước vào, tán thành ý
kiến của Yoo Jung In.
“Sao lại nói thế?” Ánh mắt Min Tae Yun tập trung trên người Đường Vũ Tân, không
lẽ cô đã nhanh chóng hiểu được chỗ lõm đó là cái gì rồi?
“Cái này tôi cầm về từ chỗ bác sĩ, tìm thấy trong đầu người chết!” Đường Vũ Tân
đặt một cái túi plastic lên bàn làm việc, một đám người bu qua nhìn, hai mảnh vỡ chỉ nhỏ cỡ đầu ngón tay, không biết là cái gì nằm lộn xộn bên
trong.
“Đây là cái gì?” Dong Man tò mò hỏi.
“Hỏi hay lắm Dong Man. Lát nữa còn phải nhờ kỹ thuật của cậu đến giải quyết mớ
mảnh vỡ này. Theo phán đoán sơ bộ của tôi, mấy mảnh vỡ này chắc hẳn là
thấu kính lọc ánh sáng UV 58mm.”
“Ý cô là, hung khí có khả năng là ống kính rời của máy ảnh?” Công tố Min lại hỏi.
“Đúng
thế, bác sĩ Sok đã xác nhận rồi, có khả năng này. Dong Man, cậu tra loại máy ảnh số ống kính rời KION này rồi so sánh đáy của nó với vết lõm
trong hình xem.”
“Vâng.” Dong Man nhanh chóng gõ lách cách trên bàn phím, không tới một lát đã truy xuất ra toàn bộ hình chụp máy ảnh.
“Hẳn là hình dạng đáy.” Đường Vũ Tân lại cung cấp phương hướng cho mọi người.
Dong Man đối chiếu đáy máy ảnh tìm được với vết lõm dính máu, cuối cùng tìm tới cái thứ bảy thì phát hiện vừa khớp.
“Tìm thấy rồi! Là máy chụp hình ống kính rời hiệu KION 7.”
“Vậy là cơ bản đã xác định được hung khí rồi, giờ tôi đi phòng kiểm nghiệm đây.”
“Tới phòng kiểm nghiệm làm gì?” cảnh sát Hwang nghi hoặc, kế đó hoảng hồn khi thấy thứ Đường Vũ Tân móc từ trong túi ra.
Chỉ thấy Đường Vũ Tân móc mẫu máu trong túi ra lắc lắc trước mặt công tố Min và
cảnh sát Hwang, có chút chọc ghẹo nói: “Tôi đưa mẫu máu đi phòng kiểm
nghiệm, xem thử cái thứ đoạt mạng đó là cái gì.”
Nói xong Đường Vũ Tân cười cười đi ra ngoài, để lại hai người câm lặng trong phòng họp.
“Đây là
người công tố Yoo tìm được?” Ngoài cửa kính phòng thẩm vấn, Đường Vũ
Tân, cảnh sát Hwang còn có công tố Min nhìn Yoo Jung In đang thẩm vấn
nghi phạm tên Oh Minho.
“Bởi vì
là nhiếp ảnh gia ở tiệm chụp hình?” Cảnh sát Hwang khinh bỉ khịt mũi,
“Hình như công tố Yoo sai lầm rồi? Có thấy quan hệ gì với ma túy đá kia
đâu?”
“Camera
club đêm ghi được anh ta bám theo sau nạn nhân, còn đeo máy chụp hình
nữa?” Tuy người này quả thật là hung thủ nhưng phải có chứng cứ mang
tính quyết định mới được.
“Đúng thế, nhưng mà ma túy đá…”
“Vì sao
cảnh sát Hwang cứ đùa bỡn với cái ma túy đá đó thế?” Đường Vũ Tân có
phần không nghĩ ra, rõ ràng công tố Min cũng đâu nhìn thấy nó?!
“À…”
Cảnh sát Hwang nghẹn lời, tại sao anh cứ khăng khăng cố chấp với cái ma
túy đá đó thế? Là vì mấy ngày trước có vụ án liên quan tới nó sao?
“Nghe nói anh kinh doanh tiệm chụp hình?” Tiếng nói từ máy vang lên, công tố Yoo bắt đầu tiến hành thẩm vấn.
“Không phải tiệm chụp hình mà là phòng thu hình… cô muốn biết điều gì?”
“Kim Yi Eun, vì sao giết cô ấy?” Công tố Yoo bỏ qua cách vòng vèo, chọn phương án nói toạc móng heo.
“Tôi không giết người.”
“Vân tay trên người nạn nhân Kim Yi Eun hoàn toàn trùng khớp với vân tay của anh.”
“Tôi căn bản không biết.” Oh Minho vẫn giả vờ vô tội.
Lúc này
công tố Yoo bày một cái máy ảnh ống kính rời trước mặt Oh Minho, “Nhận
ra loại máy ảnh này chứ, nghe nói một tháng trước anh mua cái máy này
trên mạng, vậy máy ảnh của anh đâu? Hiện giờ nó ở đâu?”
“Làm mất rồi, lúc đi ra ngoài chụp hình.”
“Trong đó chụp lén không ít tấm nhỉ?” Yoo Jung In có vẻ tức giận trước thái độ của Oh Minho.
“Tôi chưa từng chụp lén.” Oh Minho cười trấn tĩnh như thường.
“Qua đêm với cô gái mình nhìn trúng tại club đêm, chụp lại, sau đó quăng lên
mạng là sở thích của anh?” Giọng công tố Yoo đã bắt đầu dồn dập.
“Tôi chưa từng chụp.” Oh Minho cũng cao giọng lên, dường như để tăng sức thuyết phục cho lời nói của mình.
“Anh có
từng nghĩ đến cảm giác của những cô gái bị chụp hình không?” Cùng là phụ nữ, công tố Yoo có thể hiểu được cảm giác của những cô gái kia, thế nên giọng điệu càng thêm kích động, tức giận.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi chưa từng chụp kiểu đó.”
“Đem số ảnh đó post lên mạng bị tôi tra được, anh có cảm giác tội lỗi nhỉ.”
“Căn bản tôi không biết chuyện này.” Oh Minho trợn mắt nói.
“Bọn ranh download mấy tấm ảnh đó đều khen ngợi anh, anh cao hứng tới phát khùng luôn nhỉ.” Công tố Yoo cũng sắp nổi điên rồi…
“Cô còn nói nữa?” Oh Minho đột ngột gào lên.
“Cậu xem có phải quá kích động rồi không.” Cảnh sát Hwang nhìn Yoo Jung In có vẻ mất kiểm soát, nói với công tố Min. Anh hi vọng công tố Min cân nhắc
xem có nên đổi công tố Yoo ra không, dù sao loại công việc này không cho phép mang theo cảm xúc cá nhân.
“Kích
động là lẽ thường của con người ấy mà.” Đường Vũ Tân một mực nhìn chằm
chằm Oh Minho, cô hi vọng từ hành vi của Oh Minho có thể nhìn ra được sơ hở, nhưng rất đáng tiếc, không có.
“Đặc phái viên Đường cũng sẽ phạm loại sai lầm đơn giản này sao?” cảnh sát Hwang nói với vẻ nghiền ngẫm.
“Tôi sẽ không to tiếng với Oh Minho như công tố Yoo đâu.” Đường Vũ Tân cau mày.
“Xem đi, công tác vốn không nên mang theo cảm tình cá nhân.” Cảnh sát Hwang khá tán đồng mấy lời này, gật đầu.
“Tôi sẽ trực tiếp xông lên đánh cho anh ta bò ra mới thôi.” mặt Đường Vũ Tân tỉnh bơ, nói tiếp.
Công tố Min, cảnh sát Hwang: “….”
“Vì bị phát hiện chụp lén nên mới giết người đúng không?” Giọng công tố Yoo đã hơi nghẹn lại.
“Không phải mà!”
“Nói đi, nói là anh giết! Nói mau lên!” Công tố Yoo đã không khống chế được tâm tình của mình, quát vào mặt Oh Minho.
“Đã nói là không phải tôi mà!”
“Thằng khốn không biết liêm sỉ này!!!” Đột nhiên công tố Yoo đập bàn đứng dậy quát lớn.
“Mặc kệ
cô nói gì! Tôi không giết người!” Oh Minho đối mặt với công tố Yoo, một
lát sau Oh Minho tiếp tục mở miệng: “Có một cô gái dẫn tôi về nhà, tôi
đi theo cô ta. Cô gái đó rất xinh đẹp, tính cũng tốt nên tôi mới đi với
cô ta. Cô ta nói phải tắm rửa một chút, nên tôi đi ra ngoài mua bia. Lúc tôi về thì… tôi rất sợ, rất hoảng, tôi… chạy ra ngoài…” Nói xong Oh
Minho ra sức túm tóc mình, lộ vẻ khổ sở hết sức.
“Lúc đó quăng mất máy ảnh sao?”
“Đúng thế, lúc đó tôi quá sợ nên chạy trốn.”
“Xem ra
không tệ, đại khái đã khai ra hết rồi.” Ngoài cửa kính, mặt cảnh sát
Hwang hơi ngượng ngùng, anh không ngờ trong trạng thái này mà còn có thể khiến kẻ tình nghi khai thật.
Công tố Min gật đầu, liếc mắt lại thấy Đường Vũ Tân muốn đẩy cửa phòng thẩm vấn đi vào.
“Cô định làm gì?” Công tố Min hỏi, nghĩ bụng không lẽ định đi vào cho anh ta một đấm thật?
Nhưng
Đường Vũ Tân không trả lời câu hỏi của công tố Min, cô mở cửa đi vào
phòng thẩm vấn, đến trước mặt Oh Minho, mặt mày vô cảm từ trên cao nhìn
xuống anh ta.
“Có.. chuyện gì sao?” Giọng Oh Minho run run.
“À, Kim Yi Eun thật sự không phải do anh giết?” Giọng Đường Vũ Tân không chút cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt Oh Minho.
“Đã nói là không phải tôi giết mà, lúc tôi mua bia về cô ta đã chết rồi!!!”
“Thật
sao?” Đường Vũ Tân từ từ kéo gần khoảng cách giữa mắt hai người nhưng
đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm mắt Oh Minho, một li một tấc cũng không dời
đi.
“Cái cô
công tố viên này kì cục quá đi!” Oh Minho chịu không nổi ánh mắt hùng hổ dọa người của Đường Vũ Tân, muốn nghiêng đầu qua, kết quả bị Đường Vũ
Tân dùng hai tay cưỡng chế quay lại. Cô dùng hai tay nâng cằm Oh Minho
lên, ngón tay đặt sau hai tai Oh Minho, ngón giữa tiếp xúc dái tai đằng
sau ốc tai anh ta.
“Thật sao? Anh thật sự không giết Kim Yi Eun sao?” Đường Vũ Tân lặp lại cùng một câu hỏi.
“Cô!” Oh Minho muốn nói lại bị Đường Vũ Tân ngắt lời.
“Anh chỉ cần trả lời tôi có hay không là được. Anh… rốt cuộc có giết Kim Yi Eun
không?” Lúc này tầm nhìn giữa Đường Vũ Tân và Oh Minho chỉ cách nhau
chừng ba phân, gần đến nỗi có thể nhìn rõ từng đường vân trong đồng tử
đối phương, hô hấp của Oh Minho bắt đầu dồn dập, anh ta không cách nào
quay đầu, lại không biết làm sao không nhắm mắt lại được.
“Không có…”
“Được
rồi, anh Oh Minho, anh có thể về trước. Vụ án còn nhiều chi tiết đáng
ngờ, có lẽ chúng tôi sẽ còn tìm anh tìm hiểu một số tình huống.” Đột
nhiên Đường Vũ Tân rụt hai tay đang giữ mặt Oh Minho lại, cười híp mắt
nói với Oh Minho.
Oh Minho có chút hư thoát, dựa vào lưng ghế thở hổn hển.
“Công tố Yoo tôi ra ngoài trước, phần sau giao lại cho cô.” Đến đây, gương mặt
lạnh tanh của Đường Vũ Tân không thấy đâu nữa, lại khôi phục cái kiểu
cười híp mắt, sải chân đi ra ngoài.
“Nè nè nè, đặc phái viên Đường, vừa rồi cô làm gì thế?”
Chỉ thấy ánh mắt Đường Vũ Tân quét lên quét xuống người công tố Min và cảnh sát
Hwang, đến khi hai người đều cảm thấy không thoải mái mới nói:
“Bây giờ tôi có thể khẳng định, người này là hung thủ.”
“Cái
gì?” Công tố Min kinh ngạc kêu khẽ, nhỏ đến nỗi bản thân cơ hồ không
nghe được nhưng quả thật anh lại lần nữa để lộ tâm tình xao động trước
mặt Đường Vũ Tân.
“Ý của
đặc phái viên Đường là gì, cô nói tên Oh Minho này là hung thủ? Vừa nãy
anh ta nói…” Nhất thời cảnh sát Hwang cũng không phản ứng kịp, sao chỉ
sờ sờ mặt, hỏi mấy câu là biết đối phương có phải hung thủ hay không.
“Tên Oh
Minho này chẳng những là hung thủ… mà còn… là thiên tài nói láo…” Nói
xong môi Đường Vũ Tân hơi cong lên, trong mắt toát ra ánh sáng không
biết tên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT