“Này này này, đặc phái viên Đường, sao cô nhận định kẻ tình nghi này đang nói láo?”
Vừa ra
khỏi phòng thẩm vấn, cảnh sát Hwang đã đuổi theo sau Đường Vũ Tân liến
thoáng hỏi vì sao cô cho rằng Oh Minho nói dối. Đường Vũ Tân vốn không
định giải thích, bởi vì nói ra thật sự quá phiền phức, nhưng lúc cô quay đầu nhìn cảnh sát Hwang thì đồng thời cũng liếc thấy công tố Min hơi
nhíu mày nghĩ ngợi, cô lại mềm lòng.
“Các anh thật sự không biết?” Lúc Đường Vũ Tân nói câu này thì nhìn công tố Min
chằm chằm, nói thật cô có đắc ý chút đỉnh, ‘Đến hỏi tôi đi nào~~~’ Đường Vũ Tân chờ mong nhìn công tố Min, kết quả công tố Min chỉ nhìn cô mà
thôi.
“Không
biết… công tố Min biết không?” Cảnh sát Hwang lấy vai huých công tố Min, kết quả công tố Min nhìn cảnh sát Hwang lắc đầu làm Đường Vũ Tân cực kỳ buồn bực. Quan hệ giữa công tố Min và cảnh sát Hwang quả thực không
phải tốt bình thường, căn bản anh không hề che giấu tâm tình của mình
trước mặt cảnh sát Hwang.
“Thôi
được, tôi đây có lòng từ bi nói cho các anh biết vậy…” Đường Vũ Tân hậm
hực trong bụng, mở miệng: “Từ góc độ tâm lý học mà nói, khi một người
nói dối sẽ xuất hiện mấy tình huống: thứ nhất, không nói đến bản thân và họ tên; thứ hai, tâm tình dao động lớn, thậm chí nổi nóng; thứ ba, mắt
sẽ nhìn lên phía trên; thứ tư, trí nhớ phối hợp lẫn lộn; thứ năm, âm
lượng và giọng điệu biến đổi đột ngột hoặc âm giọng không tự giác tăng
vọt; thứ bảy, biểu tình chân thật xuất hiện trong thời gian cực ngắn;
thứ tám, người nói dối thì cánh mũi sẽ to lên; thứ chín, người nói dối
sẽ không ngừng sờ mó thân thể mình.”
Đường Vũ Tân nói một lèo xong, thở hào hển lại nói tiếp: “Mấy tình huống nói
trên, trừ nguyên nhân máu tràn đầy mặt làm mũi biến đổi thì mắt rất khó
phát hiện do thay đổi quá nhỏ ra, những loại khác chỉ cần quan sát tỉ mỉ vẫn sẽ phát hiện được sơ hở.”
“Vậy đặc phái viên Đường phát hiện ra cái gì rồi?” Cảnh sát Hwang hiếu kì chờ
Đường Vũ Tân. Đầu óc cô gái này rốt cuộc chứa bao nhiêu thứ? Công tố Yoo từ phòng thẩm vấn đi ra nghe Đường Vũ Tân giải thích cũng đứng đực ra
đó.
“Lúc nãy tôi dùng hai tay giữ chặt đầu của nghi phạm, tác dụng thứ nhất là không để kẻ tình nghi quay mặt nhìn đi chỗ tôi không thấy được. Một tác dụng
nữa là, tôi đặt tay sau động mạch cổ của anh ta, dựa vào tốc độ máu chảy và nhiệt độ mà nhận định kẻ tình nghi có nói dối hay không. Tôi cứ hỏi
mãi cùng một vấn đề, đồng thời kéo gần khoảng cách giữa mắt của hai bên, tác dụng của nó chính là tăng áp lực gây khủng hoảng cho nghi phạm; còn một tác dụng khác là thuận tiện quan sát xem những tình huống tôi đã kể có xuất hiện hay không?”
“Kết quả quan sát thế nào?”
Nghe
thấy giọng Đường Vũ Tân cuối cùng kích động, rốt cuộc công tố Min không
nhịn được lên tiếng rồi sao… Trong lòng Min Tae Yun sớm đã chấn động tột đỉnh. Anh kinh ngạc trước kiến thức của Đường Vũ Tân đồng thời cũng bội phục cô có đủ dũng khí chiếu theo đó mà thử nghi phạm. Có lẽ, trong suy nghĩ của công tố Min, Đường Vũ Tân đã không phải là cái người dựa vào
quan hệ đặc biệt với cấp trên để lượm lặt một ít công việc nhìn thì có
vẻ uy quyền nhưng thực tế chẳng có gì nữa rồi, nên biết chức vụ đặc phái viên này ở chỗ họ kì thật không được hoan nghênh gì cả…
“Qua
việc hỏi đi hỏi lại cùng một vấn đề với việc gia tăng áp lực, tôi cảm
giác được máu của nghi phạm chảy nhanh hơn, nhiệt độ tăng cao, đồng tử
nở lớn, âm giọng tăng vọt… điểm quan trọng nhất là, lúc anh ta trả lời
câu hỏi của tôi mắt luôn ngước lên trên, mặc dù anh ta khắc phục những
tình huống khác rất tốt nhưng phản ứng sinh lý chưa trải qua huấn luyện
chuyên nghiệp, vẫn chưa đạt đến trình độ hoàn mỹ. Thế nên tuy tôi nói
anh ta là thiên tài nói dối nhưng bất kể chuyện gì cũng đều có sơ sót,
không phải sao?”
“Vậy vì sao không bắt anh ta?” Cảnh sát Hwang đột nhiên tò mò, đã nhận định anh ta nói dối, vì sao không trực tiếp bắt luôn đi?
“Cảnh
sát Hwang… chúng ta không có chứng cứ…” Giọng điệu Đường Vũ Tân có chút
uể oải, nghĩ bụng không lẽ bình thường cảnh sát Hwang toàn bức cung
không thôi, hoàn toàn không nghĩ xem cần có chứng cứ mới được à?
“Ặc… khụ…” Cảnh sát Hwang xấu hổ ho một tiếng, “Vậy chứng cứ…”
“Trước
tiên phải xác định được dấu vân tay trên thấu kính lọc UV,” Đường Vũ Tân còn chưa nói xong đã thấy Dong Man bước vào liền nói: “Ồ, ra rồi kìa.”
“Cái gì?” Nhất thời đầu óc công tố Yoo chưa kịp phản ứng lại.
“Báo cáo UV.” Dong Man giao báo cáo cho Yoo Jung In.
“Không
hổ là Dong Man, tôi biết giao chuyện này cho cậu không sai chút nào!”
Đường Vũ Tân không tiếc lời khen ngợi cậu, giơ ngón tay cái lên với Dong Man.
“Hì hì, đương nhiên rồi.” Dong Man lập tức vểnh đuôi lên trời…
“Kết quả ra sao?” Công tố Min bước qua, cúi đầu hỏi công tố Yoo.
“Nitrocellulose… đó là cái gì?” Công tố Yoo xem báo cáo xong hỏi Dong Man.
“Nitrocellulose là một loại sợi nitrat, thành phần chủ yếu trong sơn móng tay. Không nhận ra màu sắc ắt hẳn là sơn bóng.”
“Sơn… bóng?” Nghe Dong Man giải thích, công tố Yoo tỏ vẻ khó hiểu.
“Đúng
thế. Có lúc, khi tội phạm gây án sẽ dùng sơn móng tay bôi lên ngón tay
để che giấu vân tay của mình.” Đường Vũ Tân bước tới cạnh công tố Min,
cúi nhìn báo cáo trong tay công tố Yoo.
“Nhưng
không phải trên người nạn nhân có rất nhiều dấu vân tay của Oh Minho
sao?” Cảnh sát Hwang lại nghi hoặc, sao anh cứ cảm thấy vụ án này hình
như hơi rối…
“Đó
chính là chỗ cao tay của anh ta, có cần thiết bôi đầy sơn móng tay lên
đầu ngón tay mình không?” Đường Vũ Tân thở dài sườn sượt, “Cái thứ sơn
bóng này còn không biết là ai nghịch lên đâu…”
“Ý đặc phái viên Đường là, báo cáo này kì thật… vô dụng?” Cảnh sát Hwang thận trọng đưa ra kết luận cuối cùng.
“Không phải chứ…” Nháy mắt mặt Dong Man xụ xuống.
“Tóm
lại, mặc kệ có tác dụng hay không chúng ta đều phải tìm manh mối, tiếp
theo đặc phái viên Đường tính làm gì?” Lần đầu tiên công tố Min chủ động hỏi ý kiến Đường Vũ Tân làm cô ngây người.
“Có mấy
điểm phải điều tra, chỗ thứ đoạt mạng kia có lẽ sẽ tìm được manh mối;
tiếp theo là sưu tầm tất cả các video đã post lên mạng, tìm những tấm
chụp bằng KION 7 sau đó tiến hành theo dõi IP có lẽ cũng tìm được đầu
mối.”
“Vậy cứ bắt đầu từ hai chỗ này đi.” Công tố Min nói xong liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
“Anh ta có ý gì thế?” Đầu óc Đường Vũ Tân vẫn mờ mịt như cũ.
“Đương nhiên là công tố Min đi điều tra rồi, tôi cũng đi đây.” Cảnh sát Hwang vẫy tay với mọi người rồi đi mất.
“ Vậy bây giờ tôi phải đi tìm đúng không?” Dong Man hỏi hai cô gái còn lại.
“Xem ra
cũng chỉ có thể như vậy thôi. Dong Man, đây là cơ hội quan sát danh
chính ngôn thuận đó, đừng để lỡ nha!” Đường Vũ Tân cười híp mắt nói với
Dong Man.
“Các anh nói người này là hung thủ?” Phòng thẩm vấn. Công tố Yoo nhìn người công tố Min và cảnh sát Hwang dẫn vào có chút tự giễu. Cô từng điều tra
người này, là tài xế xe công ty mà Kim Yi Eun đi làm. Ai ngờ được người
có vẻ thành thật như thế lại là hung thủ giết người, không lẽ lần này cả đặc phái viên Đường cũng suy luận sai rồi?
“Đặc
phái viên Đường thấy sao?” Cảnh sát Hwang thăm dò, kì thật cảnh sát
Hwang có hơi đắc ý đồng thời cũng thấy đáng tiếc. Dù sao suy luận của
Đường Vũ Tân rất nhịp nhàng ăn khớp, hợp tình hợp lý, có điều không hiểu sao nửa đường lại nhảy ra ở đâu một người thế này.
“Giờ tôi nói gì không phải đều khiến mọi người có cảm giác vịt chết còn mạnh miệng sao?” Đường Vũ Tân cười nói.
“Ý cô là hung thủ không phải ông ta?” Lần này đổi lại đến phiên cảnh sát Hwang
kinh ngạc. Anh biết Đường Vũ Tân không phải tuýp người càn quấy, hành
động theo cảnh tính, cô có thể nói như thế, thật sự tự tin vậy sao?
“Bây giờ tôi nói gì cũng vô dụng. Công tố Min thẩm vấn xong tự nhiên sẽ có kết
luận cuối cùng. Với lại, cảnh sát Hwang, tôi hi vọng anh có thể nhắc nhở công tố Min một điểm, rất có khả năng người này là nhân chứng nhìn thấy tận mắt, nên thẩm vấn xong đừng để ông ta đi.”
“Cô nói rất có khả năng ông ta thấy được hung thủ?” Lần này đến Yoo Jung In cũng kinh ngạc, nếu thấy vì sao không báo án?!
“Tâm
tình công tố Yoo tôi có thể hiểu. Nhưng tôi cũng có thể lí giải suy nghĩ của ông ta. Đầu tiên có khả năng phải cõng trên lưng một vụ án, lại
thêm đối mặt với một tên sát nhân chỉ dùng một cái ống kính rời cũng có
thể giết người nói không sợ là gạt người, thế nên bỏ chạy, ẩn nấp đều có thể hiểu được.”
“Vậy đặc phái viên Đường có thể giải thích được suy nghĩ của tên điên giết người kia không?” Đột nhiên công tố Yoo thấy tức giận. Cô cảm thấy làn nào
đặc phái viên Đường cũng có vẻ quá khoan dung, nhẽ ra Đường Vũ Tân nên
bộc lộ tâm tình chân thật của mình một chút, nên giận thì cứ giận, có
cần bày cái vẻ chuyện gì cũng có thể hiểu thế kia không, chẳng lẽ cô ấy
là thánh nhân sao? Một vị thánh hiểu được tâm tình của tội phạm giết
người?!
“Đương
nhiên không thể, bởi vì tên này là đồ biến thái mà!” Đường Vũ Tân cười
đáp, lại khôi phục cái giọng không đứng đắn kia, Yoo Jung In có cảm giác hình như nắm đấm của mình rơi xuống bông vải.
Lúc này
cửa phòng thẩm vấn đột ngột mở ra. Choi Dong Man đứng ở cửa nhìn Yoo
Jung In rồi lại quay sang Đường Vũ Tân, dường như quyết định gì đó, mở
miệng nói: “Đặc phái viên Đường cô ra đây một chút.”
Đường Vũ Tân lại ngây ra, sao lần này lại kêu cô? Tuy không rõ vì sao nhưng vẫn theo Dong Man ra ngoài.
“Tra ra rồi?” Đường Vũ Tân cùng Dong Man đi đến trước máy tính, nhìn hồ sơ các video nằm trên bàn.
“Đúng thế, dùng 7S có mấy cái này.” Nói xong mở một cái ra, Đường Vũ Tân nhìn từng tấm một, cuối cùng thở dài.
“Xem ra tôi vẫn nên chạy một chuyến…”
Đến
phòng ghi hình, Oh Minho không có ở đó. Cô đi tham quan một vòng trước,
cuối cùng phát hiện chỉ thiếu mỗi đế máy chụp hình 7S.
“Cô đến đây làm gì?” Giọng Oh Minho vang lên ở cửa.
“Tôi có
thể đến làm gì,” Đường Vũ Tân dùng giọng điệu tùy tiện nói, “Không phải
đã nói chỉ cần vụ án có điểm mới tôi sẽ còn tìm anh điều tra sao?”
“Còn gì phải điều tra nữa?”
“Tháo
ống kinh xuống có thể chụp rộng hơn nhưng tình trạng máy ảnh tệ nhất. Ở
trong trạng thái đó mà chụp hình, chắc hẳn sử dụng loại máy ảnh này nhỉ? Nghe nói anh biết mấy video post trên mạng?” Đường Vũ Tân quay đầu nhìn Oh Minho, trong mắt bộc lộ rõ sự đùa bỡn.
“Tôi không biết.” Oh Minho nhìn ánh mắ đó có phần nổi nóng.
Đường Vũ Tân không đếm xỉa gì đến Oh Minho, tự đi vào phòng chụp ảnh, nhìn mớ
đạo cụ trên giường nói tiếp: “Trên mạng tìm được một số video chụp bằng
máy ảnh 7S, bên trong có một số cảnh tượng rất quen.”
Nói
xong, Đường Vũ Tân bắt đầu đếm thầm 10 giây sau đó nín thở. Oh Minho cầm một chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp lên miệng Đường Vũ Tân. Đương nhiên là Đường Vũ Tân giả vờ ngất đi, mặc cho Oh Minho trói quặt mình trên
giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT