Túy Giang Nam huyên náo trong khoảnh khắc phong tiêu tản mác, phát sinh trong đại sảnh tiểu xung đột nhỏ đã hấp dẫn không ít thực khách nhãn quang.

Có thể đến Túy Giang Nam ăn cơm đều là những người có tiền trong túi, mấy gã đại hán này đã quen mặt ở đây nên rất nhiều người theo bản năng ngậm miệng không ăn gì, ánh mắt thương hại nhìn đôi nam nữ lẻ loi này, âm thầm thay bọn họ đổ mồ hôi hột, tại sao lại bất cẩn đi trêu chọc mấy gã sát tinh này?

Cửu Công chúa lạnh băng nói ra lại khiến bốn gã đại hán cười rộ, gã đại hán cầm đầu cợt nhả : "Thì ra là gặp được liệt nữ trong trắng, thế nhưng ta lại thích những cô bé kiểu như vậy. Các huynh đệ có nhớ ở hẻm cây liễu phủ An Châu có Điền quả phụ được tặng tấm biết trinh tiết, buổi tối tháng trước lão tử một cước đạp vỡ cửa nhà nàng ta xông vào sung sướng một đêm. Phải nói, những cô nàng thủ thân như ngọc này hương vị ngon ngọt hơn mấy cô nương trong kỹ viện nhiều lắm."

"Để ta dạy dỗ bọn chúng, đừng nói chuyện sống chết với ta." Sát ý Cửu Công chúa đột ngột hiện rõ, nàng nói khẽ với Tần Phi.

Tần Phi có bận tối mắt vẫn thong dong, hắn vẫn khoanh tay trước ngực khẽ cười nói: "Bọn chúng đang đùa giỡn nàng chứ có phải đùa giỡn ta đâu. Muốn dạy dỗ thì một mình nàng động thủ mới. Nhưng nếu muốn ta hỗ trợ cũng không phải là không thể được..."

Đôi lông mày nhỏ nhắn của Cửu Công bực bội nhíu lại, nàng sẵng giọng: "Ngươi lại muốn đùa giỡn vô lại cái gì nữa?"

"Mặc dù ta không đến nổi để cho nàng lấy thân báo đáp báo đáp ta, nhưng nếu muốn ta động thủ thì ít nhất gọi một tiếng Phi ca ca để ta nghe một chút đi." Mũi chân Tần Phi nhẹ nhàng vạch trên mặt đất vài cái: "Quyền cước không có mắt, vạn nhất ta bị người đánh trọng thương, ít nhất còn nhớ có một cô nương xinh đẹp ngọt ngào kêu ta một tiếng Phi ca ca, trong lòng dễ chịu một chút."

Đối mặt với tên bại hoại như thế ngươi có biện pháp gì? Ngươi còn có thể làm cái gì?

"Phi ca ca!" Cửu Công chúa kéo ống tay áo Tần Phi ỏn ẻn gọi một tiếng.

"Ơ kìa, vừa mềm còn tê tái cả người, không chịu được nữa rồi..." Tần Phi giả vờ lung la lung lay sắp ngã xuống, đột nhiên đánh ra một quyền.

Gã đại hán còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một quyền của Tần Phi chấn bay, thân thể cao lớn ngã về phía sau liên tiếp làm đổ hai cái bàn, rượu và thức ăn bắn tung tóe lên ngoài, một nồi lẩu gồm nước nóng và than đỏ hồng rơi xuống làm gã kia bị bỏng, lập tức kêu lên thảm thiết.

"Muốn chết à!" Gã đại hán ngồi ghế đầu gầm lên rút một thanh đao sừng trâu đeo bên hông, thân đao sáng loáng làm loá con mắt, thực khách trong hành lang lập tức đều kinh hô.

Ánh đao bay lượn, lăng lệ vô cùng áp sát mặt Tần Phi, xem ra người ta chán nhìn cái tên mặt trắng trước mặt, đại hán cười hung tợn vung đao bổ xuống mạnh mẽ. Khi có được tấc sắt trong tay, gã lại có cảm giác quen thuộc thấm vào da thịt, từng tên thuộc hạ bị đánh bay nhưng lưỡi đao mãi vẫn chưa chém tới. Trước mắt hoa lên, đầu vai gã bị người ta nhẹ nhàng vỗ, thanh âm của tên nam tử kia vẳng bên tai: "Xuất đao quá chậm ."

Gã đại hán điên cuồng hét lên một tiếng, trong chớp mắt lại giơ đao lên chém xuống, đột nhiên có một bàn tay ở ngay trước mắt không ngừng phóng đại tát thật mạnh vào mặt gã. Bốp một tiếng giòn vang, mặt gã đại hán xám xịt lại, trên mặt lập tức có hình bàn tay năm ngón màu đỏ. May mà một kích này Tần Phi đã thu lại lực đạo, nếu không chỉ cần một cái tát này đầu của gã đã nát như tương.

Tất cả những động tác này đều diễn ra trong một chớp mắt chỉ còn hai người thấy rõ ràng tình huống hai người đồng bọn ngã xuống. Bọn họ hít vào một luồng lương khí, biết rõ gặp tay cứng cựa nên không dám liều mạng với Tần Phi, một tả một hữu chạy mau về hướng Cửu Công chúa để tóm nàng lại làm con tin.

Nhưng bàn tay bọn chúng còn chưa đến vai Cửu Công chúa, hai người đã bị Tần Phi cho một cước bay xa một quãng ngã rầm xuống.

Bốn người đau đớn nằm trên mặt đất rên rỉ, nửa ngày cũng chưa đứng dậy được, thực khách trong nhà biết rõ mấy gã này là ai nhưng rất nhiều người buột miệng khen một tiếng 'Hảo'. Nhiều người buột miệng liên tiếp nhau như vậy mà âm thanh khen kia lại cứ nghẹn mãi ở cổ làm không khí trong phòng rất quỷ dị, bốn gã kia cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Chỉ như vậy thôi sao?" Cửu Công chúa dậm chân nói: "Ta muốn tru di cửu tộc bọn chúng."

"Hay nhỉ, đừng động một chút lại doạ người ta tru di cửu tộc. Lưu manh ở Đại Sở lưu nhiều lắm, nếu đồng ý tru di cửu tộc mỗi gã thì cả nước chắc sẽ bị giết hơn phân nửa rồi." Tần Phi miễn cưỡng vỗ vỗ hai tay, dường như hắn cảm giác mình động thủ đánh mấy người kia như bị dính bẩn vào tay.

Trong phòng yên tĩnh thì có âm thanh cầu thang gỗ rung lên do bàn chân đạp lên từ xa truyền tới, Tần Phi đưa mắt nhìn thì thấy có một nhóm người từ lầu hai đi xuống, đứng giữa là một nam tử tuổi chừng bốn mươi, dung mạo tầm thường, mặt có một vết sẹo chạy từ khóe mắt thẳng đến mang tai, mặc dù vết sẹo đã mờ nhưng không giấu được con mắt Tần Phi, chính vì có vết sẹo này làm cho khuôn mặt nam tử này có nét tàn bạo.

Hắn kinh ngạc nhìn bốn gã nằm trên mặt đất sau đó quát hỏi: "Thiệu Đại Bằng? Có chuyện gì xảy ra?"

Gã đại hán đang rên rỉ đau đớn ôm một bên mặt bị tát, gắng gượng ngẩng đầu hướng nhìn sang khúc cua chỗ cầu thang khản giọng kêu lên: "Khổng chưởng quỹ...Tiểu tử này cứng quá."

Nhãn quang Khổng chưởng quỹ chiếu lên người Tần Phi, sắc mặt dần dần âm trầm, tay phải vung lên, trầm giọng quát: "Bắt lại cho ta!"

Hơn mười người nên cạnh y đột nhiên xông ra đi thẳng đến chỗ Tần Phi và Cửu Công chúa.

Cửu Công chúa vốn tưởng rằng còn có trò hay để xem, đột nhiên cái eo nhỏ nhắn bị xiết chặt, hoá ra là bị cánh tay Tần Phi ôm chặt. Nàng thất kinh hỏi: "Làm gì vậy? Không đánh nữa à?"

"Đánh cái gì đánh, chạy mau đã!" Tần Phi không nói hai lời, ôm Cửu Công chúa tông cửa xông ra, nhanh như chớp hai người chạy ra đường cái, hơn mười tên sau lưng thân thủ cũng khá í ới gọi nhau điên cuồng đuổi theo. Cho dù nhìn thấy bóng lưng Tần Phi càng ngày càng mơ hồ, tiếng kêu bọn chúng cũng không giảm mà ngược lại càng lớn tiếng hơn. Đuổi đã không kịp người ta cả đám gắng quát to một tiếng cơ bản là muốn lão đại biết rõ huynh đệ chúng cũng không an nhàn.

Những người đang đi trên đường thấy một đôi nam nữ xinh đẹp chạy nhanh như gió lốc bão táp thì kinh hãi thiếu chút nữa rơi mất tròng mắt. . .

Ngoặt ngang ngoặt dọc qua hai con đường, hai bàn tay của Cửu Công chúa nắm lại thành tiểu quyền gom hết sức lực đấm loạn vào đầu vai Tần Phi, miệng nàng mắng: "Buông tay ra, không được chạy. . ."

Kỳ thực ngay từ đầu nàng hoàn toàn không muốn chạy tý nào, tốc độ của Tần Phi làm cho người khác sợ hãi than thầm, cho dù dưới chân nàng có mọc ra bánh xe cũng không thể đuổi kịp, mà Tần Phi một tay ôm nàng ở trong ngực chạy một mạch lâu như vậy. Cửu Công chúa tức giận, cũng không phải vì phải chạy trốn, mà là vì bị Tần Phi ôm trọn cả thân hình nàng như thế mà có những nơi không được đụng vào thì cả hai người đều đụng ít nhất một lần, hiện tại ngực Cửu Công chúa còn có cảm giác tê tê, nếu tiếp tục chạy nữa chỉ sợ sẽ thất thố mất!

Cửu Công chúa bị ôm chặt, mồ hôi ướt cả tóc, trên mặt hơi đỏ lên, nói lảng sang chủ đề khác: "Nói đi, vừa rồi bọn chúng nhảy ra có mười mấy người sao ngươi không dám đánh? Cái chức Trấn đốc của ngươi dùng tiền mua được sao?"

"Bây giờ, dân chúng An Châu còn chưa biết chúng ta là ai. Nhưng chẳng mấy chốc, dân chúng An Châu nhất định sẽ biết mặt, biết tên chúng ta. Chẳng lẽ nàng muốn khi quan Ngự sử đi ngang qua An Châu sẽ nghe được một chương ngăn ngắn đại loại như 'Phân sở Trấn đốc cùng lưu manh tranh giành tình nhân, vì công chúa xinh đẹp ra tay tại tửu lâu' à? Những chuyện thế này ta không quan tâm nhưng nếu gia gia cô bé đó mà nghe thấy thanh danh bất hảo này thì." Tần Phi cười nói.

Khuôn mặt Cửu Công chúa dài ra, một cước như điện giẫm mạnh vào ngón chân Tần Phi, ngay sau đó kêu lên một tiếng kinh hãi.

Nàng rất ngạc nhiên, nàng biết rõ tu vi Tần Phi, biết là có thiên tài mang tên Tần Phi được nhiều cao thủ Đại Sở tán thưởng, kể cả Bàng Chân với phụ hoàng khi nhắc tới Tần Phi đều là khen không dứt miệng. Một cước của mình nếu muốn Tần Phi tránh thì chí ít có một hai trăm cách né tránh cước của nàng, nhưng hắn lại không thèm né tránh trúng ngay một cước. Nàng thấy hôm nay chiếm được không ít tiện nghi, cơn giận bấy lâu cũng coi là hả được rồi.

Nhìn gương mặt Tần Phi cười tủm tỉm, dường như không có đau đớn gì, Cửu Công chúa bất giác có chút áy náy.

"Chưa ăn gì ở Túy Giang Nam, bây giờ đi đâu đây, ta đói bụng quá." Cửu Công chúa ngập ngừng hỏi.

"Các tiểu quán ven đường không phải không có món ngon." Tần Phi cười nói: "Tìm đồ ăn, ta cực kỳ có kinh nghiệm, đi theo ta!"

Hai người một trước một sau rời khỏi đường nhỏ, lại không biết xa xa sau lưng bị người nhìn chăm chú vào...

Người trung niên có một vết sẹo dài trên mặt lẳng lặng ngồi ở trong đình viện, tay nắm chặt một quả táo, nhưng mãi vẫn chưa đưa vào trong miệng, bốn gã hán tử bị đánh cho mặt mũi bầm dập nơm nớp lo sợ quỳ trước mặt hắn, không ai dám thở mạnh.

"Cái tên Hòa Hưng Long đã tồn tại khá lâu ở An Châu. Từ lúc tổ sư đặt cái tên này đến nay đã được hai trăm năm ." Khổng chưởng quỹ thản nhiên nói: "Sáu năm trước ta tiêu diệt bọn Tân Thắng Hợp, chúng ta đứng đầu An Châu, có thể nói, ban ngày An Châu do quan phủ định đoạt. Đêm xuống An Châu là thiên hạ của ta. Các ngươi theo ta nhiều năm như vậy, tự nhiên bị một đôi nam nữ từ đâu tới đánh thành bộ dáng như vậy, sau này còn muốn ra đường nhìn người sao?"

"Chưởng quỹ, chúng ta sai rồi!" Mồ hôi của Thiệu Đại Bằng rơi như mưa, hắn theo Khổng chưởng quỹ rất nhiều năm nên biết rõ tính tình của gã. Nếu Khổng chưởng quỹ nổi trận lôi đình chửi ầm lên sẽ không có việc gì nghiêm trọng, giận dữ cũng chỉ biểu hiện thế mà thôi. Nếu hắn phải nén lửa giận ung dung nói chuyện thì chính là tình hình hỏng bét đó.

"Sai rồi, không cần gấp gáp. Chúng ta kiếm tiền bằng mở sòng bạc, bao kỹ viện, bán ngũ thạch tán, cho vay nặng lãi, bắt người gán nợ. Kiếm được tiền như vậy thế nào cũng phải đắc tội với người khác. Cho nên, chúng ta không sợ đắc tội với người. Nhưng nhất định phải biết rõ lai lịch người đối đầu. Tên tiểu tử hôm nay, thân thủ không tệ, hắn tuổi còn trẻ như vậy mà đã lợi hại như thế chắc chắn sư môn vô cùng lợi hại." Khổng chưởng quỹ trầm ngâm rồi nói: "Nếu sư phụ của hắn hoặc là trong sư môn có một vị cao thủ cấp Tông Sư nghe theo lời hắn đi đến đây trả thù, vậy thì cái tên Hòa Hưng Long của chúng ta sẽ bị hủy. Hơn một ngàn huynh đệ đi uống gió tây bắc rồi."

"Ý của chưởng quỹ là..." Thiệu Đại Bằng hiểu ra một chút.

"Ta đã bố trí khắp cả thành để tìm đôi nam nữ này, tuyệt đối không để bọn nó còn sống sót rời khỏi An Châu. Còn về việc mấy người nhìn các ngươi hôm nay xung đột tại Túy Giang Nam, Đại Bằng ngươi dẫn người lần lượt cảnh cáo bọn chúng một phen, nhất là lão bản Túy Giang Nam để sau này có ai hỏi về việc này phải nói là không nhớ rõ tránh hậu hoạn sau này cho chúng ta."

Khổng chưởng quỹ thở ra thật dài, dáng vẻ như muốn nói sao lại xảy ra tình huống như thế này đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play