Đắc tội với công chúa không phải là việc nhỏ, người bình thường nếu gây sự với công chúa nhất định cái đầu không giữ được.
Tần Phi hiểu một cái đạo lý, không phải người đàn bà nào cũng giống Lôi Lôi - không biết hổ thẹn, cũng không phải mỗi người đàn bà đều giống như Quản Linh Tư, biết điều và nghe lời, dù cho mình ra sức lợi dụng thì mặt nàng cũng chỉ đỏ lên, bộ dạng xấu hổ càng làm cho Tần Phi càng chiếm tiện nghi càng vui thích.
Cửu Công chúa cũng là một người như vậy, vì Tần Phi cười nhạo hơi quá đáng, công chúa Điện hạ quyết định ba ngày bất hòa không cùng tên xú nam nhân này nói một câu, ra vẻ mình rất giận dữ.
Nhoáng một cái hai ngày đã trôi qua, Tần Phi chưa cảm thấy có gì là lạ, dù sao công việc ở phân sở khá nhiều, nhưng Cửu Công chúa đã cảm thấy không thoải mái rồi. Mọi người đều biết rõ thân phận nàng nên lời nói hành động rất cung kính ngay cả những người chủ chốt cũng không muốn tranh luận với nàng. Mới có hai ngày nhưng Cửu Công chúa đã cảm thấy không thú vị, vì vậy nàng quyết định rút ngắn thời hạn trừng phạt đối với Tần Phi xuống còn hai ngày, nói cách khác khuya hôm nay Tần Phi được phóng thích tự do.
Bận bịu với công việc buồn tẻ bề bộn của ty độ khoa xong, Cửu Công chúa quyết tâm đi sang phòng làm việc của Tần Phi, trong nội tâm nàng thầm nghĩ hôm nay bản công chúa cho ngươi mặt mũi, ta mở miệng trước. Nếu cái tên tiểu tử thối nhà ngươi còn không biết đường tử tế mà báo đáp bản công chúa. Hừ, thì có phần quá không biết suy xét rồi, sau đó sẽ không quan tâm ngươi nữa.
Phòng làm việc của Tần Phi đang mở rộng cửa, đường đường một vị Trấn đốc một tỉnh đang ngồi trên ghế dựa lớn, hai chân bắt chéo để trên bàn hai mắt lim dim ngủ.
Nhìn thấy bộ dạng mỏi mệt của hắn, Cửu Công chúa không hiểu làm sao mà cơn tức giận ở trong lòng đột phát, nàng đứng ở cửa ra vào lãnh đạm giễu cợt: "Làm quan Đại Sở thật là hạnh phúc, cứ ba lăng nhăng ngủ gà ngủ gật cũng có thể hưởng bổng lộc mỗi tháng, khó trách nhiều người có bị đánh vỡ đầu cũng muốn làm quan ."
"Ô, công chúa Điện hạ tới à!" Từ trên ghế Tần Phi giật nảy mình cười một điệu xấu xa: "Nói được là tốt rồi, ta còn tưởng rằng sớm hôm qua công chúa Điện hạ mắng ta đến quá sức bị 'mất tiếng' rồi!"
Tần Phi cố ý nhấn mạnh hai chữ mất tiếng, Cửu Công chúa thầm than một tiếng, quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Coi như kế hoạch sữa chữa những lỗi lầm tuổi trẻ cho ngươi của bản công chúa hủy bỏ thôi. Tên nam nhân trước mắt này quá bất trị rồi!
"Tần Trấn đốc!" Cửu Công chúa nghiêm mặt nói: "Nha môn tồi tệ quá, ta đi qua phòng bếp nhìn thoáng qua thì trong phòng bếp có đầu bếp đã nhiều tuổi, móng tay để dài không cắt, ai biết trong móng tay có bao nhiêu bùn? Nói không chừng có thể trồng khoai tây đấy. Cơm nha môn ta không ăn. Từ lúc đến An Châu ta còn chưa đi ra ngoài tý nào, ngươi biết chỗ nào có quán ăn ngon dẫn ta đến nếm thử. Nếu hương vị thật sự không tệ coi như ngươi lập công chuộc tội."
"Ta chỉ mới nếm một chút ở Túy Giang Nam, nơi này cũng không tệ lắm, đi đến đó luôn đi." Tần Phi hoàn toàn không coi Cửu Công chúa là nữ nhân, hắn vừa nói chuyện vừa cởi sạch quan phục ra rồi mặc thường phục vào.
Cửu Công chúa kêu một tiếng lấy hai tay che con mắt, nhưng là thân bất do kỷ hé mắt qua khe các ngón tay nhìn trộm, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa nhìn qua cánh tay trần của thái giám, đương nhiên không biết thân thể nam nhân như thế nào. Nàng nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể Tần Phi đúng là mở rộng tầm mắt. Nhưng công chúa lại muốn giữ mình, nàng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giả vờ không nhìn thấy gì tự mình đi ra khỏi phòng trước.
Hai người rời phân sở An Đông, trên đường cứ người này hỏi người kia đáp làm rất nhiều người đi đường phải liếc mắt nhìn. Một đôi nam nữ, nam tuấn lãng, nữ mỹ mạo, cả hai người lại có khí chất xuất chúng rất hiếm thấy, có thể nói là Kim Đồng Ngọc Nữ. Rất nhiều người qua đường nhìn thấy hai người trong lòng tán thưởng mãi không thôi, tất nhiên cũng có vài người trong lòng đố kị âm thầm nguyền rủa một đôi trời sinh này như: sau khi thành thân mới phát hiện cả hai là huynh muội ruột thịt đã nhiều năm thất lạc.
Đến cửa Túy Giang Nam, Tần Phi khách khí hỏi gã sai vặt: "Hôm nay ta không hẹn trước, bên trong có còn bàn không?"
Gã sai vặt làm sao nhận ra Tần Phi là ai? Y nhìn xung quanh đại sảnh, cau mày nói: "Quan nhân, đã đầy khách rồi, bên trong phòng đều đã có người hoặc đã được đặt trước. Nếu ngài có thể đợi được thì ghi số xếp hàng. Có người ăn xong liền chuẩn bị bàn cho ngài."
"Đói không?" Tần Phi quay đầu lại hỏi Cửu Công chúa.
"Không đói, chờ một chút cũng không sao." Cửu Công chúa mỉm cười nói.
Hai người lấy số hiệu rồi ngồi ở bên cạnh quầy hàng kiên nhẫn chờ đợi, Tần Phi kể sơ qua mấy chuyện lý thú xảy ra trong hai ngày qua, chọc cho Cửu Công chúa cười run rẩy hết cả người.
Một bàn ăn cách đó không xa có vài gã nam tử đang ăn uống, đột nhiên nghe thấy tiếng cười như chuông bạc liền đưa ánh mắt nhìn sang, gã nhìn thấy Cửu Công chúa dung nhan tuyệt mỹ, lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa cả nước miếng cũng rơi xuống. Gã nam tử ngồi ghế đầu vẫy tay gọi tiểu nhị, gã đợi tiểu nhị tới liền hỏi: "Đôi nam nữ ngồi ở bên quầy có lai lịch thế nào?"
"Nghe giọng nói không phải người địa phương, cũng chưa biết chừng có lẽ là đến thăm người thân." Tiểu nhị thành thật đáp.
"A, ngươi đến chỗ bọn họ nói không phải chờ làm gì. Chúng ta có bốn người mà chiếm cá bàn bát tiên, không bằng cùng ăn uống với nhau." Hán tử kia trầm giọng nói.
Tiểu nhị biết rõ mấy gã đó là ai nên đang hơi khó xử, gã hán tử kia giận dữ quát: "Điếc à? Muốn ăn đòn phải không?"
Điếm tiểu nhị sợ tới mức toàn thân run lên, mấy gã ông nội này mà đánh thì chắc hắn phải nằm trên giường hai tháng, y mang bộ mặt cầu xin đến cạnh Tần Phi thấp giọng nói: "Quan nhân, có mấy vị khách quan thấy hai người các ngươi ở bàn bên này liền nói nếu các ngươi không ngại có thể qua đó ăn uống cùng nhau cho vui."
"Xem ra, người phương bắc thật sự hiếu khách!" Cửu Công chúa ha ha cười: "Vậy phải đi."
Nếu công chúa nói muốn đi đương nhiên Tần Phi sẽ không làm mất hứng, hắn đứng dậy, ôm quyền hướng về phía bốn nam tử rồi dẫn Cửu Công chúa đi tới.
Tiểu nhị đăm chiêu ủ dột nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi không biết sống chết, trong lòng thầm nghĩ, các ngươi tưởng bữa cơm này ngon lành thế sao?
Hai người đi tới, gã hán tử cầm đầu đứng dậy ngay rồi nói: "Hữu duyên tương kiến chính là khách, ngồi, ngồi!"
Tần Phi mỉm cười nói: "Vậy thì đa tạ tấm thịnh tình của các vị."
Tần Phi kéo hai cái ghế bên cạnh lại, đang định đỡ Cửu Công chúa ngồi xuống, gã hán tử cầm đầu đột nhiên cười nói: "Cô nương đương nhiên phải ngồi lên ghế đầu, đến đi, chỗ này là của ta."
Tần Phi nhíu mày, còn cười nhạo: "Chúng ta đều ngồi ghế đầu cũng hay."
"Đừng thẹn thùng mà!" Gã hán tử kia hoàn toàn không để ý tới Tần Phi, đứng dậy kéo cánh tay Cửu Công chúa cánh tay, mặt cười dâm đãng.
Cửu Công chúa rụt tay lại mặt biến sắc trách mắng: "Các ngươi muốn làm cái gì?"
"Ơ kìa, chẳng qua chỉ là uống vài chén mà thôi!" Gã hán tử kia chẳng biết xấu hổ bưng chén rượu đến gần Cửu Công chúa cười ha hả nói: "Đương nhiên rồi, uống xong mọi người cùng nhau tìm chỗ chọc ghẹo đùa bỡn. Cái tên mặt trắng bên cạnh ngươi có vẻ cũng dài đấy. Nhưng muội muội à, ngươi còn nhỏ tuổi chắc không biết rất nhiều nam nhân đều là ngân dạng sáp đầu thương nhìn thì tốt mà không dùng được. Ở lại vui vẻ cùng chúng ta đảm bảo ngươi sẽ biết thế nào là sung sướng."
Cửu Công chúa nghe gã nói thô bỉ, khe khẽ hỏi Tần Phi: "ngân dạng sáp đầu thương là cái gì?"
Tần Phi ghé vào tai nàng nhỏ giọng giải thích vài câu, khuôn mặt xinh đẹp của Cửu Công chúa phát lạnh, cười nhạt: "Bốn tên này, chuyện vui này do các ngươi tự tìm đến đấy nhé!"