CHƯƠNG 11
“Anh, các anh? Đây là có chuyện gì?”
Mặc dù trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ nhưng
Thiên Ái chỉ có thể hỏi ra một câu. Hai người đối mặt với câu hỏi tràn ngập khẩu
khí chất vấn của cậu, càng kìm lòng không đặng si mê nhìn biểu hiện kinh ngạc của
Thiên Ái, khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt kích động, còn có biểu tình kinh ngạc bất
giác lộ ra, tất cả đều làm hai người nhất nhất nhớ ở trong lòng, vĩnh viễn đều
không quên.
“Không có chuyện gì, em muốn gặp chúng ta,
chúng ta đã tới rồi, Tiểu Ái, em mất hứng sao?”
“Đúng vậy! Ái Ái, em không vui khi thấy
chúng ta sao?”
Bị hai người xảo diệu dời đi vấn đề trọng tâm,
còn bị hỏi ngược lại, Thiên Ái đối mặt hai người thương cảm nghi vấn càng không
nói nên lời. Tuy rằng trong lòng luôn có một loại cảm giác bị lừa gạt, thế
nhưng Thiên Ái đè xuống tình tự phức tạp trong lòng, lạnh giọng nói: “Các
người không phải không cần tôi sao? Nhanh cút đi, tôi muốn ngủ!”
Thiên Ái nói xong, lãnh khốc kéo chăn qua, muốn
nhắm mắt lại ngủ, nhưng Lạc Tư ở bên cạnh đâu thể cứ như vậy để cậu ngủ, ôn nhu
mà hữu lực đem Thiên Ái từ trong chăn kéo ra, đem cậu đặt trong lòng mình.
Thiên Ái cũng không có khả năng cứ như vậy đi vào khuôn khổ, mà Lạc Tư cũng mặc
kệ để cho cậu ở trong lòng mình giãy dụa, trên khuôn mặt tuấn mĩ mang theo tà mị,
nhìn Thiên Ái bởi vì giãy dụa mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Anh làm gì chứ? Ngô… . . . Không… . .
.Anh… . . . Buông… . . .Ân…”
Nhìn đôi môi căng mọng của Thiên Ái, Lạc Tư rốt
cuộc áp chế không được dục vọng bản thân, lướt qua một chút mỹ vị trong lòng,
cúi đầu, dưới ánh mắt không thể tin được của Thiên Ái cùng nhãn thần trêu tức của
Lý Ân, hung hăng cướp đoạt nụ hôn đầu của cậu.
Đôi môi mềm mại mang theo mùi mật ong, tốt đẹp y
như trong tưởng tượng, cố sức mút lấy hai phiến môi mềm mại, mang theo kỹ xảo
cao siêu, làm Thiên Ái quật cường không chịu thả lỏng từ từ xụi lơ trong lòng
mình, Lạc Tư tận dụng thời cơ, kiên định lại mềm nhẹ tách hai cánh môi phấn nộn,
đầu lưỡi lửa nóng cứ như vậy tham nhập khoang miệng tràn ngập mùi thơm, tận
tình cướp đoạt.
Vừa tiến vào trong miệng Thiên Ái, Lạc Tư thỏa
thích cùng đầu lưỡi mềm dây dưa, đầu lưỡi bị mút lấy làm Thiên Ái không khỏi
phát sinh rên rỉ tinh tế. Đợi Lạc Tư có chút tận hứng, buông tha đầu lưỡi đã xụi
lơ vô lực, ngược lại tấn công lên hàm trên mẫn cảm, tới lúc Lạc Tư thỏa mãn,
Thiên Ái đã rơi vào trạng thái thoát lực.
“Ngô…. Anh… Anh…Anh… Chết tiệt….
Các người là… Đồ…. Hỗn, hỗn trướng… . . .”
Chưa từng mắng ai, Thiên Ái anh anh đến nửa ngày
cũng chỉ có thể nói ra mấy từ như vậy mắng hai người, mà hai người bị mắng lại
vui vẻ không gì sánh được mà tiếp thu, nhất là Lạc Tư vừa được nếm chút mỹ vị,
cười đến thực đắc ý!
“A a! Ái Ái thật khả ái ~ Muốn mắng chúng
ta mà không được, ha hả…. Thế giới này cũng chỉ có em có thể khơi mào ***
của bọn ta!”
“Tiểu Ái… Chúng ta tới…. Ứng với nguyện
vọng của em… Đến để yêu em… Nói như vậy em hiểu chưa? Được rồi! Lại ăn cơm,
như vậy thân thể Tiểu Ái mới có thể khỏe mạnh!”
Nghe lời nói sủng nịch của hai người, mắt Thiên
Ái bắt đầu phiếm lệ quang, đã rất rất lâu rồi… Lâu lắm rồi không có người
quan tâm cậu như vậy… Có thể, là mình hiểu lầm bọn họ rồi! Bọn họ vẫn muốn cậu!
Là cậu suy nghĩ nhiều thôi!
“Được, em ăn, nhưng mà…”
Thiên Ái không nói hết, chỉ giương đôi mắt to mỹ
lệ nhìn hai người, muốn nói nhưng nói không nên lời, bên trong đôi mắt đen láy
có khát vọng muốn được giải thích, hai người ở bên lập tức biết cậu đang suy
nghĩ cái gì, “Ái Ái, anh là Lý Ân, người đang đút em ăn là Lạc Tư, em có
thể gọi anh là Lý, gọi cậu ấy là Lạc, bọn anh….Ân…nên nói như thế nào cho tốt
đây…. Bọn anh là mộng ma!”
Nghe được Lý Ân nói, Thiên Ái cũng không kinh hoảng,
ánh mắt nhìn hai người cũng không chút nào cải biến, điều này làm cho hai người
thoáng yên tâm, Lý Ân tiếp tục giải thích, “Bọn anh là cặp song sinh hiếm
thấy ở mộng ma giới, còn em là vợ trong mệnh định của bọn anh, thế nhưng mộng
ma trước khi vợ nói ra lời muốn gặp thì chỉ có thể tiến nhập vào trong mộng của
vợ, đây là lý do vì sao khi nghe em nói em muốn gặp bọn anh, bọn anh lại vui mừng
như vậy.”
“Tiểu Ái, chúng ta yêu em, rất yêu em, vào
lúc em rốt cuộc nói muốn gặp chúng ta, yêu chúng ta, chúng ta thập phần vui vẻ
chạy tới đây gặp lại em, hiện tại em hiểu chưa?”
Gương mặt hai người mang theo chăm chú, không có
chút lừa dối, Thiên Ái biết, tất cả đều là sự thực. Hai người họ thâm tình với
cậu đến vậy, nói không cảm động là gạt người. Thiên Ái đỏ mắt, lần thứ hai rơi
lệ, giọt nước mắt trong suốt rơi xuống trên khuôn mặt thực bình thường lại làm
hai người yêu thương.
Lý Ân hôn lên giọt nước mắt trên mặt Thiên Ái, cậu
cũng tùy ý nhận cử chỉ ôn nhu của Lý Ân. Một lát sau, Thiên Ái khó có được đem
một suất cơm lớn ăn hết, cảm thấy mỹ mãn tựa trên người Lạc Tư, Lạc Tư ôn nhu
vuốt mái tóc đen óng của Thiên Ái, Lý Ân thấy đôi môi Thiên Ái bởi vì vừa ăn
xong mà càng thêm bóng loáng, cũng như Lạc Tư, cho cậu một nụ hôn khiến kẻ khác
hít thở không thông.
Nụ hôn qua đi, Lý Ân liếm liếm môi, tà ác cười
cười, “Ái Ái, em rất ngọt!”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lý Ân lại trưng lên nụ
cười vô sỉ, Thiên Ái muốn giận cũng giận không nổi, lo nghĩ, thở dài một hơi,
khỏi nghĩ, quên đi, đây chính là số mạng của cậu! Nhất định là sẽ bị hai người
này ăn sạch!
Thú ái – chương 12