CHƯƠNG 10
Lý Ân đi ra khỏi phòng Thiên Ái, không để ý tới
ánh mắt kì dị của những người khác, trực tiếp đi xuống nhà ăn, nhìn thực đơn
nhiều món như vậy, Lý Ân bỗng có chút ngơ ngác, nghĩ là muốn mua thứ gì đó
Thiên Ái thích ăn, thế nhưng… ân… . . .Mình không biết Ái Ái thích ăn cái
gì nha…
Dì Âu làm trong nhà ăn nhìn cậu đẹp trai trước mắt
lộ ra biểu tình hoang mang, nhiệt tâm hỏi han Lý Ân, “Cậu đẹp trai, muốn
ăn cái gì?”
Lý Ân vừa nghe câu hỏi của dì Âu, đúng rồi! Ái
Ái không phải mỗi ngày đều ăn ở đây sao? Người này hẳn biết Ái Ái thích ăn cái
gì đi!
“Xin hỏi một chút, dì có biết Thiên Ái bình
thường hay ăn cái gì không?”
Dì Âu nghe câu hỏi của Lý Ân có chút giật
mình… Là học sinh ưu tú nhất trường kia sao?
“À à! Đúng rồi! Là đứa bé ngoan thích trầm
mặc kia sao!? Cậu ấy thường ăn xuất cơm tiện lợi đặc biệt hàng ngày, à à, đúng
rồi, đúng rồi, cậu ấy không ăn… …”
Dì Âu nhiệt tình trả lời làm Lý Ân thập phần vui
vẻ, đại não tiếp thu toàn bộ tên gọi những thứ Thiên Ái thích hoặc không thích
ăn, nhớ kĩ, sau đó vui lòng lộ ra tươi cười có thể mê chết người, “Vậy xin
dì cho một phần cơm đặc biệt, bất quá những thứ Ái Ái không thích phiền dì nhặt
bỏ ra, phần còn lại thì gia tăng phân lượng lên, cảm ơn dì ~”
Bị hôn mê hoa mắt, dì Âu vội vã đáp ứng, một lát
sau, một phần cơm đặc biệt nóng hổi đầy ắp được đưa tới trước mặt Lý Ân, Lý Ân
cười cười muốn lấy tiền trả, dì Âu lại lập tức ngăn cản, “Không cần trả! Cậu
trai trẻ ~ Cậu tới đây là đã giúp nhà hàng chúng tôi quảng cáo rất nhiều rồi,
còn có…. Cậu là bạn tốt của đứa bé học sinh giỏi nhất trường kia sao? Bạn của
học sinh tốt quả nhiên cũng là người tốt! Cậu phải đối xử tốt với thằng bé ấy!
Dì rất thích nó! Tuy rằng nó rất trầm mặc nhưng vẫn là một đứa bé ngoan có giáo
dục!”
Nghe dì Âu ấm áp nói, Lý Ân vui vẻ cười, thì ra…
vẫn còn có người quan tâm Ái Ái, “Ha hả… Cháu là người yêu của Ái Ái! Thực
sự cảm ơn dì đã quan tâm, bye ~”
Lý Ân suất khí rất nhanh tiêu sái rời đi, để lại
dì Âu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, còn có một đống nam nữ sinh thi nhau đặt suất
cơm đặc biệt, điên cuồng chen lấn muốn bẹp ruột… . . .
Rất nhanh về tới phòng, thấy Lạc Tư vẫn giữ
nguyên tư thế như lúc mình rời đi, không ngại phiền ôn nhu vuốt ve Thiên Ái
đang ngủ say, Lý Ân thấy cũng không thể trách, bởi vì trong nhìn nhận của hai
người, làm như vậy là chuyện vô cùng bình thường!
“Lạc, anh đã về, thế nhưng… Ái Ái…
Chúng ta có cần đánh thức em ấy dậy không? Em ấy ngủ rất say! Tuy rằng để quá bữa
là không tốt nhưng vành mắt em ấy không phải có chút thâm đen sao? Này chứng tỏ
đêm qua em ấy ngủ không ngon, bây giờ em ấy đang ngủ ngon như vậy, chúng ta vẫn
là không nên gọi em ấy dậy!”
Lý Ân đối với Thiên Ái, hoàn toàn toàn bộ đều là
cưng chiều, so với Lý Ân, Lạc Tư mặc dù cũng đối cậu thập phần sủng nịch, thế
nhưng chỉ cần là vấn đề liên quan đến sức khỏe của cậu, Lạc Tư tuyệt đối sẽ
kiên trì không bỏ!
Lạc Tư cười cười, gương mặt giống như mùa xuân ấm
áp làm tan băng, mặc kệ nhãn thần có chút bất mãn của Lý Ân. Lạc Tư kiên trì
theo chính kiến của mình, nhẹ nhàng ở bên tai Thiên Ái đang ngủ say đánh thức cậu,
“Tiểu Ái, Tiểu Ái, tỉnh tỉnh! Dậy ăn chút gì đã, bỏ ăn đối thân thể em
không tốt, Tiểu Ái.”
Biết không thể ngăn cản Lạc Tư, Lý Ân ở một bên
cũng chỉ có thể tùy theo ý em trai, cầm suất cơm nóng hổi, Lý Ân cũng ngồi lên
giường, ở bên tai Thiên Ái nói nhỏ, “Ái Ái, ngoan, tỉnh dậy, ăn xong lại
ngủ!”
Thiên Ái vẫn ngủ say, chuyện này rất hiếm thấy bởi vì hoàn cảnh khi bé
làm cậu luôn có cảm giác không an toàn, cho dù là lúc ngủ. Chậm rãi mở mắt, ánh
mắt mông lung đầu tiên nhìn thấy là hai đôi mắt thâm tình màu lục bích, điều này
làm cậu có cảm giác mình đang ở trong mộng, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, có chút trì
độn không thể tự hỏi, chỉ dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hai người.
Lỗ tai tuy nghe thấy hai người gọi mình dậy ăn
gì đó nhưng đầu óc lại không vận động nổi, trong lòng thầm nghĩ, quái, giấc mộng
này thật chân thực, hai người họ thế nào lại gọi mình tỉnh dậy đi ăn? Trong mơ
thì có thể ăn cái gì? Ân? Mình đang ngủ? Hay là đang tỉnh? Thiên Ái hoàn toàn
mơ hồ!
Không tự chủ được, tâm tính muốn thỏa thích làm
nũng trồi lên, Thiên Ái bất giác đối hai người bĩu môi, “Ưm… Em… mệt
quá… Em không muốn động… Đút em ăn đi… . . .Ân… . . .”
Thiên Ái làm nũng, mơ mơ màng màng nói chuyện mà
mắt vẫn không chịu mở, bộ dáng khả ái làm tim hai người trật một nhịp, biết cậu
là đang nói mớ, hai người cũng không nói ra, song song cười cười nhìn cậu. Lý
Ân vươn tay đưa hộp cơm tới trước Lạc Tư, Lạc Tư cử chỉ ưu nhã, động tác mềm nhẹ
gắp một ít đồ ăn đưa đến bên miệng Thiên Ái, hai người phối hợp thập phần ăn ý,
Lạc Tư nhẹ giọng nói, “Tiểu Ái, há miệng, đúng! Ngoan! Đúng rồi, tiểu khả
ái! Ha hả ~~”
Thiên Ái nghe lời hé miệng, ăn đồ ăn trong miệng,
hương vị quen thuộc làm cậu có chút nghi hoặc, quái, không phải là suất cơm đặc
biệt của nhà ăn sao? Cái này… Lẽ nào… . . . A a!!! Đây không phải là mơ, trời
ạ!
Bỗng nhiên thanh tỉnh, đôi mắt sương mù lập tức
thanh minh, không thể tin được nhìn hai nam nhân trước mắt, gương mặt tuấn mỹ
đoan chính, đôi mắt lục bích tràn đầy sủng nịch cùng nhu tình, vóc người thon
dài rắn chắc, chỉ mặc một bộ quần áo màu đen hơi mỏng, cái dạng này, không phải
là hai người trong mộng sao? Trời ạ! Đây, đây là có chuyện gì!?”
Thú ái – chương 11