Sáng hôm sau, ngay khi vừa rời giường, Tuyết Lăng và Cửu Huyền Tịch Kha rời vương cung, tới phủ đệ của Quận chúa Dĩ Phong Ngân. Nếu đã đồng ý giúp DĨ Băng Ngưng điều tra về cái chết của phụ mẫu chàng, nàng tất nhiên không thể ngồi im một chỗ, chờ kẻ chủ mưu tự động xuất hiện
Ấn tượng lần đầu giữa nàng và Dĩ Phong Ngân thật sự không hề tốt, nếu không muốn nói là cực kỳ xấu. Nàng ta có vẻ là người nóng tính, làm trước nghĩ sau, không màng tới hậu quả. Người như vậy, quả thực đối lập với Tuyết Lăng… và cũng rất dễ để khai thác thông tin
Cả chặng đường dài, Tuyết Lăng dễ dàng nhận thấy dân chúng, phố xá nơi đây cũng không khác biệt quá nhiều so với Nhân giới là bao. Cũng tấp nập kẻ bán người mua, cũng ồn ào huyên náo, nhưng cũng vô cùng bình yên
Nhân giới, Yêu giới sau cùng cũng thật sự giống nhau. Đều là sinh mạng, đều là máu, là thịt. Đôi khi nàng không khỏi tự hỏi, vì cớ gì mà nhân loại và yêu quái lại căm thù, chán ghét nhau đến vậy? Là vì sợ hãi những kẻ-khác-biệt-với-mình? Là vì đề phòng, là vì muốn tỏ ra mình ưu việt hơn giống loài còn lại? Hay là còn vì nguyên do nào khác?
Nếu yêu quái và nhân loại có thể chung sống hòa bình, như vậy chẳng phải sẽ bớt đi một màn mưa tanh gió máu ư?
Phủ Quận chúa không hề khó tìm, mà ngược lại vô cùng dễ thấy. Kích thước cơ thể, cũng như nhan sắc, không thể dùng phép thuật để thay đổi. Ngoại trừ một số trường hợp cá biệt như dùng thần khí, hoặc sở hữu đặc tính cá biệt, mà ví dụ điển hình nhất là Titan Thượng Vãn Kình Lâm
Đi tìm vương phủ khổng lồ thì khó tới mức nào chứ?
Lấy thân phận là khách quý được Vương chủ Dĩ Băng Ngưng gửi tới, Tuyết Lăng và Cửu Huyền Tịch Kha dễ dàng vào gặp Dĩ Phong Ngân
Đợi khoảng một lúc lâu giữa căn phòng với nội thất khổng lồ, mọi thứ đều to lớn khác thường, cuối cùng hơn nửa ngày sau Dĩ Phong Ngân cũng chịu lộ diện
Trước thái độ đó của nàng ta, Cửu Huyền Tịch Kha không hề hài lòng, “Ta cứ tưởng thân là quận chúa sẽ biết thế nào là lễ nghi, là quy tắc… Nhưng xem ra, ta đã nhầm!”
Dĩ Phong Ngân bỏ ngoài tai lời Cửu Huyền Tịch Kha, nhìn Tuyết Lăng lên tiếng, “Nói! Đến tìm ta có chuyện gì?”
Không thích cái cảm giác người khác từ trên cao nhìn xuống mình, Tuyết Lăng phi thân, đối diện thẳng với ánh mắt của Dĩ Phong Ngân, không nhanh không chậm đáp, “Phong Ngân, người ta có câu, phàm là người tới nhà đều là khách. Đây là cách nàng đối xử với khách ư?”
Dĩ Phong Ngân nói, “Thì sao? Ngươi có vấn đề gì không?”
Tuyết Lăng mỉm cười, “Ta dù sao cũng là người được Vương chủ gửi tới. Ngươi làm thế này chẳng phải là không tôn trọng người ư? Nếu chuyện này đến tai người khác, chỉ e người làm Quận chúa như ngươi…”
Dĩ Phong Ngân biết rằng bản thận có phần phạm thượng, liền hạ giọng, thái độ cũng vì vậy mà trở nên nhã nhặn hơn nhiều, “Nếu ta nhớ không nhầm, người tên là Tuyết Lăng? Tuyết Lăng cô nương, hôm nay nàng tới tệ phủ có việc gì không?”
Tuyết Lăng vân đạm phong khinh nói, “Ta tới chẳng qua là có vài điều muốn hỏi. Tuyệt nhiên không phải vì chuyện hôm qua người náo loạn vương cung. Tịch Kha, chàng nói có phải không?”
Dĩ Phong Ngân trong lòng thầm chửi. Đây … đây không phải bọn chúng đang cố tình uy hiếp ta sao??? Được! Lần này, ta nhường!!! TA NHƯỜNG!!!
“Phong Ngân, hôm qua, nàng có nói về huynh trưởng của mình. Nàng có thể kể rõ cho ta nghe về chàng ta được không?”
Ánh mắt Dĩ Phong Ngân đượm buồn, “Phong Xá, đó là tên của ca ca ta. Huynh ấy, ta cùng với Thành Tuyết, Băng Ngưng lớn lên từ nhỏ với nhau, tình cảm vô cùng khăng khít. Đến tuổi trưởng thành, huynh ấy được tiền vương chủ, cũng tức phụ hoàng của Băng Ngưng, ban hôn với Thành Tuyết, trở thành phò mã tương lai của Tứ Tính. Có tình cảm đã lâu với Thành Tuyết, ca ca ta vô cùng hạnh phúc trước quyết định đó của người”
“Mọi chuyện cứ thế êm đềm trôi qua, cho tới cái ngày định mệnh đấy, cho tới cái ngày huynh ấy cùng với tiền vương chủ, vương hậu tới Ngũ Hành quốc tham dự lễ thành hôn của Cảnh Thủy Hưng. Và cả 3 người họ đều đã vong mạng…”
Tuyết Lăng nhíu mày, “Vậy, hóa ra, bi kịch ngày đó, người qua đời không chỉ có phụ mẫu Băng Ngưng, mà còn cả Phong Xá nữa ư?”
“Đúng vậy. Nhưng Tuyết Lăng, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
“Ta chỉ muốn biết, vì sao ngày đó ngươi lại sẵn sàng mạnh tay với Tịch Kha như vậy mà thôi”
“Về chuyện đó, ta… ta thật ra… lúc đó hay tin trong vương cung có nam nhân lạ… ta … chuyện đó là ta…”
Cửu Huyền Tịch Kha nói, “SAI! Ý ngươi là vậy, đúng không Phong Ngân?”
Dĩ Phong Ngân đáp, “Là ta KHÔNG ĐÚNG!”
Tuyết Lăng tiếp, “Hôm qua, ta có nghe Thành Tuyết nói ngươi có quan hệ với đế hậu Ngũ Hành? Nếu đã như vậy, sao không thông qua nàng ta, tìm hiểu rõ hơn về cái chết của huynh trưởng mình?”
Dĩ Phong Ngân lắc đầu, “Cái gọi là quan hệ đó thật ra vô cùng nhạt nhòa. Gia gia ta có hai người con gái, mẫu thân ta là trưởng nữ. Cô cô ta sau này xuất giá, chuyển tới sinh sống tại Ngũ Hành, sinh ra được 3 người con gái, một trong số đó là Diễm Sở Phong, cũng tức Ngũ Hành Đế Hậu. Mẫu thân gả cho phụ thân, cũng tức thân huynh của tiền vương chủ, sinh ra ta và ca ca. Vậy nên, luận vai vế, ta là đường tỷ của Diễm Sở Phong, nhưng từ bé tới lớn, chúng ta chưa một lần gặp mặt ngoài việc biết về sự tồn tại của nhau. Thử hỏi, nàng ta có thể vì một vị đường tỷ không thân không thích mà lao tâm khổ tứ không? Mẫu thân, cô cô đều đã không còn, nàng ta chẳng có lý do phải làm như vậy. Đó là chưa kể, ngay chính bản thân nàng ta cũng còn việc quan trọng cần giải quyết, sao có thể giúp ta?”
“Việc quan trọng cần giải quyết ư?”
“Chẳng nhẽ Băng Ngưng không nói ngươi nghe, Ngũ Hành Đế đang…”
Tia chớp chợt lóe, hất tung cửa phòng, khiến 3 người Tuyết Lăng nhắm chặt mắt lại
“To xác, ngươi rảnh không? Ta có chuyện cần bàn”
Dĩ Phong Ngân nghe giọng là biết, kẻ vừa tới là ai
“Tí hon, đang yên đang lành, ngươi xông vào đây có chuyện gì?”
Lôi Dã Quỳ đang tính nói tiếp thì nhận ra, trong phòng không chỉ có mình Dĩ Phong Ngân
Cảm nhận ánh mắt như dao, găm chặt trên người mình, Tuyết Lăng giả như không biết, nhẹ nhàng cười nói, “Không ngờ cũng được gặp ngươi nơi này, thật sự là trùng hợp”
Lôi Dã Quỳ đáp, “Ta đường đường là tể tướng của Tứ Tính. Cô nương thiết nghĩ cũng nên gọi ta hai tiếng đại nhân mới đúng”
“Ta là khách quý của chính Tứ Tính Vương Dĩ Băng Ngưng. Nếu xét về địa vị, về thân phận, so với một tể tướng nho nhỏ, ta chỉ có hơn, chứ không có kém. Nếu vậy, sao ta phải kêu ngươi hai tiếng đại nhân”
Lôi Dã Quỳ hừ nhẹ một tiếng rồi quay sang nói với Dĩ Phong Ngân, “To xác, phủ ngươi mới có mấy ngày không dọn dẹp mà ruồi muỗi đã quá nhiều. Bản thân ta đã quen với môi trường trong sạch, e là không thể ở lại đây. Hẹn ngươi hôm khác, ta quay lại sau”
Dứt lời, Lôi Dã Quỳ xoay người, toan rời đi thì bị tiếng nói của Tuyết Lăng giữ lại
“Ta là khách của Dĩ Băng Ngưng. Nếu ta là ruồi, là muỗi, thì chàng ta khác nào muỗi, ruồi? Thần tử mà lại dám buông lời nhục mạ vương chủ, tội đáng muôn chết! Nếu phải chịu trăm đao nghìn kiếm cũng là quá dễ dãi!”
Dĩ Phong Ngân nghe vậy, biết rằng nếu tiếp tục, mọi chuyện sẽ đi quá xa, “Tuyết Lăng, Dã Quỳ không phải có ý này. Nàng xem, phủ ta đúng là lâu rồi chưa dọn dẹp, tránh sao khỏi côn trùng…Dã Quỳ, ta nói vậy có đúng không?”
Lôi Dã Quỳ ôn tồn đáp, “Đúng vậy. Phong Ngân nói đúng. Tuyết Lăng cô nương thật sự là người có nhã hứng, không quản công vụ bận rộn, rời vương cung đến phủ quận chúa, người như vậy, tại hạ sao dám kêu người là ruồi, là muỗi cho được?”
Cửu Huyền Tịch Kha nói, “Rảnh rỗi đến mấy cũng đâu bằng được tể tướng đại nhân. Không phải ngài cũng đang nhã hứng tràn trề mới tới phủ này còn gì”
Nếu không phải Tuyết Lăng và Cửu Huyền Tịch Kha là người của Dĩ Băng Ngưng, Lôi Dã Quỳ lúc này đã lao vào xé xác hai người, làm sao có thể để họ ở đây nói xỏ nói xiên mình cơ chứ? Tất nhiên, xé xác được hay không, đó lại là một chuyện khác
Vẻ mặt Tuyết Lăng chợt trầm xuống, “Dã Quỳ, ta nghe Băng Ngưng nói, muội muội ngươi trước kia vốn là vị hôn thê của chàng, nhưng không may đoản mệnh. Có phải vì thế nên ngươi mới có ác cảm với ta, với người mà ngươi nghĩ sẽ thay thế vị trí của muội muội mình? Ngươi yên tâm, ta với Băng Ngưng hoàn toàn trong sáng, không hề như ngươi nghĩ”
Cửu Huyền Tịch Kha liền kéo Tuyết Lăng vào lòng, “Đúng vậy. Nàng với Băng Ngưng là hoàn toàn trong sáng. Bởi nàng là nữ nhân của ta!”
Tuyết Lăng trợn tròn mắt, tính đẩy Cửu Huyền Tịch Kha ra thì nghe giọng chàng thì thầm bên tai, “Nếu không làm rõ hiểu lầm của hai người họ, ta với nàng làm sao có thể thuận lợi điều tra?”
Tịch Kha nói cũng có ý đúng… nhưng nhất thiết phải nói… rằng ta… ta… là…
Lôi Dã Quỳ nhảy lên vai Dĩ Phong Ngân, gương mặt cũng phần nào bớt đi vẻ xa cách, “Ra là vậy… Xin lỗi, là ta trước kia hiểu lầm hai người. Tuyết Lăng, muội muội Dã Hỷ của ta vốn được đích thần tiền vương hậu, cũng tức mẫu hậu của vương chủ, chỉ định. Mọi sự đều không có gì phải bàn… nếu như muội ấy… muội ấy không…”
Rời vòng tay Cửu Huyền Tịch Kha, Tuyết Lăng trầm giọng nói, “Người cũng đã mất rồi. Dã Quỳ, ngươi đừng quá đau buồn. Qua cách đối đáp của ngươi, ta biết, ngươi là một kẻ thông minh. Một người thông minh như ngươi không thể nào chỉ vì chuyện muội muội ngươi từng qua đời mà có ác cảm chừng ấy với ta. Trừ khi, ngươi có một nguyên do nào khác”
“Đúng vậy. Vì ta tin, muội muội ta không phải tự dưng mà chết. Muội ấy bị kẻ khác hại chết!!!”
“To xác, ta làm sao có thể nói bừa chuyện quan trọng như vậy? Nhớ khi còn sinh thời, muội ấy từng kể với ta, từ ngày được định hôn, muội có cảm giác có ai đó cứ ngày đêm theo dõi mình. Ta khi đó cứ nghĩ đó là do tâm lý của người sắp được gả đi nên cũng không để tâm… cho tới khi… trước đại lễ thành hôn, muội ấy bất ngờ đột tử!”
“Và ngươi nghĩ, ta chính là kẻ chủ mưu? Đợi mọi chuyện lắng xuống, mới xuất hiện, câu dẫn Băng Ngưng, hòng trở thành vương hậu của Tứ tính?”
Giờ thì Tuyết Lăng mới hiểu vì sao chưa gặp mặt bao giờ mà Lôi Dã Quỳ đã có ác cảm với mình lớn đến chừng đấy. Hóa ra là do chàng nghĩ mình là kẻ hại chết Dã Hỷ!!!
“Đúng vậy. Chỉ có điều, hình như ta đã nhầm. Vì ngươi quả thực mới xuất hiện tại đây”
“Tại đây?”, Dĩ Phong Ngân nhíu mày
“Tại Yêu giới”, Lôi Dã Quỳ nói
Tuyết Lăng mỉm cười, “Xem ra, cái gọi là tể tướng không phải chỉ là hư danh. Dã Quỳ, ta đích thực mới tới Yêu giới. Còn về nguyên do, thân thế của ta…”
Lôi Dã Quỳ tiếp lời, “Chuyện đó ta không quan tâm. Tuyết Lăng, vương chủ giữ ngươi trong cung, chắc chắn là có dụng ý”
Dĩ Phong Ngân hỏi, “Dụng ý? Băng Ngưng có tính toán gì ư?”
“Chuyện này, ta nghĩ hai ngươi nên trực tiếp hỏi chàng ta”
Tuyết Lăng, theo sau là Cửu Huyền Tịch Kha, đứng dậy cáo từ rồi rời phủ quận chúa, trở lại vương cung
Trên đường đi, nàng không ngừng nghĩ về những điều hai người Dĩ Phong Ngân nói. Hóa ra không chỉ có phụ mẫu của Thành Tuyết, Băng Ngưng mà còn cả hôn thê, hôn phu của họ đều bí bí ẩn ẩn mà tạ thế. Rốt cuộc, chuyện này là do kẻ nào sắp đặt? Là kẻ nào có đủ quyền lực mà không đem vương chủ Tứ Tính đặt vào mắt?
Về tới vương cung, Tuyết Lăng không về nơi nghỉ được Băng Ngưng an bài cho mình và Tịch Kha mà một mình nhanh chóng thẳng tiến cung công chúa
Thấy Tuyết Lăng ghé thăm, Dĩ Thành Tuyết cũng không lấy làm bất ngờ. Dẫu sao, trong thời gian tịnh dưỡng, để vơi bớt buồn chán, hai nàng có ngày nào không gặp, không tán gẫu? Nếu gọi là trí cốt thì có chút hơi quá nhưng mối quan hệ giữa hai người đáng được gọi là bằng hữu
“Tuyết Lăng, hôm nay ta nghe hạ nhân nói nàng tới phủ biểu tỷ?”, nhấp môi chén trà, Thành Tuyết điềm đạm mở lời
“Đúng vậy, ta tới đó là để hỏi thêm về Phong Xá”
“Choang”
Chén trà trên tay Thành Tuyết rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ
“Thành Tuyết, nàng làm sao thế? Có bị bỏng không?”
Tuyết Lăng vội vàng dùng vạt áo lau đi nước nóng trên tay Dĩ Thành Tuyết. Thời gian hai nàng ở bên nhau chưa lâu nhưng qua cách đối xử chân tình nàng ta dành cho mình, Tuyết Lăng đã sớm coi nàng ta là bằng hữu, đối đãi thật tâm thật dạ
Dĩ Thành Tuyết lắc đầu, mâu quang chìm trong đau thương, “Phong Xá trước kia anh dũng làm sao, khí phách hiên ngang, khiến người người nể phục. Chàng ta tuy là ca ca của Phong Ngân nhưng dáng vẻ thanh tao, chứ không to lớn như tỷ ấy. Gương mặt chàng tuấn tú, tính cách chàng ôn nhu, ta chưa bao giờ nghĩ rằng chàng ta sẽ… Đối với ta, Phong Xá chính là…”
“Là nam nhân nàng yêu?”
“Là người thân của ta”
Tuyết Lăng chỉ tay về phía cây hạc cầm thủy tinh được treo chính giữa tẩm cung, xung quanh là tầng tầng lớp lớp kết giới bảo hộ, “Cây hạc cầm đó có phải do Phong Xá tặng nàng không?”
Đó là lý do hôm qua, Thành Tuyết tức giận với Phong Ngân như vậy?
Dĩ Thành Tuyết nói, “Cây hạc cầm đó vô cùng, vô cùng quan trọng với ta. Nếu nó bị làm sao, ta chắc… ta chắc… sống không nổi. Mà… đừng nói về ta nữa. Tuyết Lăng, nàng tính sao về Tịch Kha?”
Tuyết Lăng nheo mày, “Tính sao là tính sao? Thành Tuyết, ta không hiểu…”
Dĩ Thành Tuyết cười mỉm, “Cả vương cung này, có ai không biết, Tịch Kha một lòng một dạ với nàng cơ chứ? Nàng không biết đâu, trước khi nàng tỉnh, chàng ta không lúc nào không lo lắng, ăn không nên bữa, ngủ không say giấc. Đến khi nàng tỉnh rồi, chàng ta lại bảo ta sai ngự y đến hết bên nàng, kêu rằng bản thân không cần trong khi yêu lực cạn kiệt gần như hết. Giờ đây, khi nàng đã hoàn toàn bình phục, chàng ta lại như hình với bóng, không rời xa nàng dù chỉ một chút. Ta đoán không nhầm, nếu nàng không về cung mình sớm, chàng ta chắc chắn sẽ sang đây tìm. Tuyết Lăng, chẳng nhẽ nàng thật sự không nhìn ra tình cảm chàng ta dành cho mình ư?”
Tuyết Lăng nào phải không đoán ra tâm tư của Cửu Huyền Tịch Kha. Chỉ là, trong lòng nàng đã có hình dáng của Giang Luân Khánh Tước. Tuy giờ cả hai đang xa cách, nhưng nàng không thể vì thế mà… mà… phản bội lại lòng tin của chàng dành cho mình được
“Ta… Với ta, Tịch Kha chỉ đơn thuần là bạn…Một người bạn vô cùng vô cùng thân thiết mà thôi”
Dĩ Thành Tuyết nắm chặt lấy tay Tuyết Lăng, “Đó là điều nàng nói cho ta nghe? Hay là nói cho chính bản thân nàng nghe? Tuyết Lăng, ta tuy là công chúa cành vàng lá ngọc, sống cuộc đời cẩm y ngọc thực nhưng chính ra ta lại không hạnh phúc được như nàng. Ta sẽ mãi chẳng bao giờ có được người ta yêu nhất. Tuyết Lăng, đừng giống ta. Đừng cả đời nhìn về nơi xa, thầm mong có được tình lang dẫu rằng điều đó là không thể. Hãy nắm chặt lấy hạnh phúc mình khi còn có thể”
Tuyết Lăng phút chốc bị đôi mắt thăm thẳm buồn thương của Dĩ Thành Tuyết làm cho nói chẳng nên lời. Nàng thật sự không ngờ rằng, tình cảm Thành Tuyết dành cho hôn phu đã mất của mình, dành cho Phong Xá, thật sự lại sâu đậm đến mức này
Bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng hạ nhân
“Bẩm công chúa, có Cửu công tử tới diện kiến”
Dĩ Thành Tuyết bất lực lắc đầu, “Ta nói đâu có sai. Tuyết Lăng, Tịch Kha tới gọi nàng về đấy, chứ chàng ta nhớ nhung gì ta đâu”
Tuyết Lăng đứng dậy, toan đi về thì sực nhớ ra điều mình định hỏi, “Thành Tuyết, Dã Hỷ cô nương là người thế nào?”
“… Nàng ta… là người…ta sẽ không bao giờ… có thể quên”
Đêm đến, ngồi giữa đình hóng gió, Tuyết Lăng không ngừng suy nghĩ về những phát hiện của mình ngày hôm nay. Hóa ra, không chỉ có phụ mẫu của Băng Ngưng, Thành Tuyết bị sát hại mà ngay cả hôn phu, và nhiều khả năng là cả hôn thê, của hai người họ cũng bị ám hại
Rốt cuộc, là kẻ nào có thể làm những chuyện này?
Động đến những người kẻ khác không bao giờ dám chạm đến?
Đó là một kẻ điên? Một kẻ mạnh? Hay là cả hai… Một kẻ vừa điên vừa mạnh?
Không hiểu sao, ta có cảm giác, mọi chuyện chưa dừng lại ở đây… chưa thể dừng lại ở đây
“Tuyết Lăng, không phiền nếu ta ngồi cùng nàng chứ?”
Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Băng Ngưng, Tuyết Lăng mỉm cười rồi ngồi lùi ra, dành chỗ cho chàng
Dĩ Băng Ngưng nói, “Giờ này nàng vẫn chưa ngủ ư? Đang suy nghĩ chuyện gì sao?”
Tuyết Lăng đáp, “Ngoài chuyện chàng nhờ ta tìm ra kẻ hãm hại phụ mẫu chàng thì còn chuyện gì khác sao?”
Ánh mắt Dĩ Băng Ngưng thoáng chút áy náy, “Ta không phải là muốn đẩy gánh nặng đó cho nàng… Chỉ là… nàng là người duy nhất có thể làm việc ta cần…”
“Băng Ngưng, ta đùa đấy. Chàng đừng để bụng. Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi chàng”
“Chuyện gì? Nàng cứ hỏi, nếu trả lời được, ta sẽ trả lời”
“Chuyện về Lôi Dã Hỷ… Ta nghe Lôi Dã Quỳ nói, cái chết của nàng ta…”
“Bao năm qua, Dã Quỳ cứ một mực khẳng định rằng cái chết của Dã Hỷ là do có kẻ hãm hại. Ta cũng đã cho người điều tra nhưng đều không thấy có gì bất thường”
“Băng Ngưng, phụ mẫu chàng, hôn thê chàng và cả hôn phu của Thành Tuyết đều vong mạng. Chàng có từng nghĩ, kẻ đứng đằng sau những chuyện này, là cùng một người không?”
Dĩ Băng Ngưng suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu, “Ta không nghĩ đó không phải do một người làm. Bởi, kẻ có thể làm điều nguy hiểm như vậy, chắc chắn phải có lý do của mình. Tuyết Lăng, nàng nghĩ lý do nào đủ để khiến một người trở mặt thành thù với Tứ Tính Vương là ta?”
“Chàng nói không phải không có lý. Nhưng nếu không phải do cùng một kẻ làm, chẳng nhẽ những việc đó là trùng hợp? Băng Ngưng, ta đã hứa với chàng sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, ta nhất định sẽ làm được. À đúng rồi, chàng đã bao giờ nghe nói đến Phu Quân hoa và Nương Tử diệp chưa?”
“Nghe qua thì có, chỉ có điều ta chưa có cơ hội nhìn thấy chúng mà thôi. Phu Quân hoa và Nương Tử diệp là hai kỳ trân dị thảo hiếm có, không phải ai cũng biết về chúng. Tuyết Lăng, nàng… hỏi về chúng là có ý gì?”
Tuyết Lăng mỉm cười, “Chuyện đó không liên can tới chàng. Còn một chuyện, ta nghĩ chàng nhất định biết”
Tuyết Lăng vân đạm phong khinh nói, “Ta biết chàng nhất định biết về Tử tháp mà. Băng Ngưng, làm sao ta có thể đến được nơi đó?”
Dĩ Băng Ngưng chạm nhẹ vào mu bàn tay Tuyết Lăng. Yêu lực cuồn cuộn tuôn chảy toàn thân Dĩ Băng Ngưng, lan ra không khí, đóng băng cả không gian xung quanh hai người. Trước tình hình đó, Tuyết Lăng vẫn vậy, vẻ mặt không chút đổi khác, với nụ cười tươi tắn tựa ngàn hoa
“Chàng sẽ không giết ta. Bởi nếu muốn, chàng đã không nhọc công cứu sống ta ngày đó rồi”
Dĩ Băng Ngưng hít thở sâu một hồi rồi thu hồi yêu lực, xoay người rời đi, không nói tiếng nào
Chứng kiến toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối, Cửu Huyền Tịch Kha từ bóng tối đi ra, giọng không giấu nổi sự giận dữ, “Tưởng rằng bản thân có mảnh vỡ nguyên tố là vô địch thiên hạ, không ai sợ chắc? Nếu không phải ta đang tạm thời mất đi yêu lực, cỡ như hắn, ta vốn chẳng để vào mắt!”
“Cái gì?? Mảnh vỡ nguyên tố?”
“Đúng vậy. Mảnh vỡ nguyên tố, Lăng nhi. Đó chính là sức mạnh nguyên tố ngày đó Đán Kỳ Anh nói. Mảnh vỡ trong người bà ta là mảnh Mộc, trong người Đán Thần là mảnh Kim, trong người Hoàng Lam là mảnh Hỏa”
“Nhưng, chẳng phải … sức mạnh nguyên tố… không, mảnh vỡ nguyên tố… chỉ có tác dụng với… nhân loại hay sao?”
“Lăng nhi, nàng nhầm rồi. Mảnh vỡ nguyên tố nếu rơi vào nhân loại thì sẽ hình thành nguyên tố nhân. Còn nếu rơi vào yêu quái thì sẽ đẩy mạnh năng lượng nội tại của chúng. Chẳng phải Titan Thục Vãn Kình Lâm trước kia vì cố tình hấp thụ sức mạnh của mảnh Lôi nguyên tố mới bị mất đi một phần sức mạnh, sinh ra Tú Sinh đó ư?”
“Vậy, Dĩ Băng Ngưng đang có mảnh Băng nguyên tố?”
“Chính xác. Chân thân của Dĩ Băng Ngưng là Mahaha, yêu quái nổi danh với Frozen Touch – Cái chạm băng giá, có khả năng đóng băng mọi thứ nó động tới. Năng lực này thậm chí còn trở nên nguy hiểm hơn nữa với sự trợ lực của Băng nguyên tố. Có thể nói, giờ đây, chỉ cần một cái nhìn, thậm chí một hơi thở của hắn cũng đủ để giết chết bất kỳ ai… ngoại trừ nàng”
Tuyết Lăng đưa tay chạm vào dây chuyền Trường Sinh trên cổ, “Chẳng nhẽ là vì…”
Cửu Huyền Tịch Kha gật đầu, “Đúng. Nếu không phải nhờ thần khí Việt Kích Phụng Kiều để lại cho nàng, nàng cũng khos có thể chống lại sức mạnh của Dĩ Băng Ngưng”
Tuyết Lăng tiếp, “Dẫu sao trước mắt ta cũng không lo chuyện chàng ta trở mặt. Tử tháp chắc chắn là chuyện vô cùng hệ trọng nên chàng ta mới thể hiện yêu lực, hòng đe dọa ta như vậy. Xem ra, lần này, để đoạt lại Bạch Băng sẽ chẳng hề dễ dàng”
Cửu Huyền Tịch Kha lại gần, nắm chặt lấy tay Tuyết Lăng, rồi xoa nhẹ như muốn xóa đi mọi dấu vết của Dĩ Băng Ngưng, “Lăng nhi, chỉ vì huynh muội họ Dĩ có đôi chỗ giống với Lãnh Tình, Lãnh Nhu, không có nghĩa nàng phải mạo hiểm bản thân vì những chuyện không liên quan đến mình”
Tuyết Lăng trầm mặc không nói, thâm tâm không khỏi thừa nhận điều Cửu Huyền Tịch Kha nói là đúng. Từ ngay lần đầu gặp mặt, nàng đã cảm thấy Dĩ Băng Ngưng, Dĩ Thành Tuyết có gì đó vô cùng quen thuộc, khó có thể nói thành lời. Sau này, tiếp xúc lâu rồi, nàng liền nhận ra, hai huynh muội họ gần như là bản sao về tính cách của Lãnh Nhu, Lãnh Tình. Khác chăng, một bên là yêu, một bên là người
Đó cũng là một phần lý do, vì sao khi Dĩ Băng Ngưng nhờ nàng điều tra về cái chết của phụ mẫu mình, nàng lại không từ chối. Hay nói đúng hơn là không thể từ chối, khi nhìn vào ánh mắt 9 phần tương tự Lãnh Nhu
“Lăng nhi, đừng lo. Có ta ở đây, mọi chuyện ta sẽ cùng nàng đương đầu. Dẫu trời có sụp xuống, ta cũng sẽ đỡ cùng nàng”
Tuyết Lăng thở dài, “Giang Luân Khánh Tước đang ở Nhân giới đợi ta”
Ánh mắt Cửu Huyền Tịch Kha vẫn vậy, trong xanh không chút vẩn đục, “Thì sao? Chuyện đó liên can gì tới ta?”
“Ta không muốn phản bội lại lòng tin, làm chuyện có lỗi với chàng”
Nhếch mép cười, Cửu Huyền Tịch Kha ghé sát người, thì thầm vào tai Tuyết Lăng, “Chẳng nhẽ nàng sợ bản thân không kiềm chế được trước ta? Đừng lo, ta không bắt nàng chịu trách nhiệm đâu”
“Vô sỉ”
Đẩy Cửu Huyền Tịch Kha ra, Tuyết Lăng rảo bước về phòng, không ngừng hỏi thăm một lượt tổ tông 18 đời khi nghe từng tiếng cười lớn, vô cùng sảng khoái của một ai đó sau lưng. Chỉ có điều, tổ tông 18 đời của chàng thậm chí có tồn tại hay không, nàng lại không rõ, vậy nên, đã bực lại càng thêm bực
Nhắm chặt mắt ngọc, Tuyết Lăng hy vọng bản thân sẽ sớm chìm vào giấc ngủ thì lại bị khuôn mặt vô sỉ của ai đó khiến nàng thao thức không rõ lý do
Chết tiệt!
Đúng là chết tiệt!
Trở mình lên xuống, quay trái rồi lại quay phải, đến khi tâm trạng bình ổn trở lại, Tuyết Lăng liền nhớ tới những thân nhân tại Nhân giới
Không biết lúc này mọi người ra sao? Có khỏe mạnh hay không?
Vạn sự vẫn thuận lợi chứ?
Không biết khi không thể liên hệ với nàng, khi nhẫn giới đột nhiên bị vô hiệu hóa, mọi người lo lắng đến cỡ nào?
Yên tâm, sớm thôi, ta sẽ trở về…
Và chúng ta… sẽ đoàn tụ…
Sớm thôi… sớm thôi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT