Yêu giới được chia làm ba, gồm Ngũ Hành quốc, Tứ Tính quốc và Quang Ám lưỡng quốc, tương ứng với yêu quái có các thuộc tính, Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, Phong – Lôi – Băng – Tuyết và Quang – Ám

Cảnh Thủy Hưng, Ngũ Hành Đế, là một người tài giỏi, yêu nước thương dân, có điều bẩm sinh thân thể không được khỏe mạnh, nay ốm mai đau. Trước tình hình đó, Đế hậu Diễm Sở Phong đành phải đứng mũi chịu sào, dấn thân vào triều chính, thay chồng nghị sự, xứng danh tài nữ

Dĩ Băng Ngưng, Tứ Tính Vương, tuổi trẻ tài cao. Nhớ năm ấy, chàng vẫn chỉ là một thái tử vô lo vô nghĩ, thế rồi, vào một ngày đẹp trời, song thân qua đời, chàng buộc phải gánh vác trên vai vận mệnh của cả một quốc gia. Ai cũng sợ chàng làm không được nhưng rồi, bằng bản lĩnh, tài năng của mình, chàng đã chứng minh cả thiên hạ đã sai khi coi thường chàng

Quang Ám Hoàng, Nghinh Quang Tầm, dẫu cho luôn giữ vẻ ngoài ở độ tuổi thanh niên, người người đều biết thực ra ông đã sớm qua cái giai đoạn đấy lâu lắm rồi. Cho đến tận bây giờ, độ tuổi của ông vẫn là một ẩn số chưa có đáp án. Khác với Ngũ Hành và Tứ Tính, quyền lực của Quang Ám lưỡng quốc không nằm hết trong tay ông, mà được san đôi với trưởng lão ám tộc Ám Mục. Có tin đồn rằng, Nghinh Quang Tầm và Ám Mục là bạn đồng niên, chỉ có điều chưa ai (dám) kiểm chứng

Tuy đa số người dân nước nào đều có thuộc tính tương ứng tên gọi của nước đó nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ. Thứ nhất đó là việc thông hôn giữa ba nước. Phong yêu có thể lấy Mộc yêu rồi sau đó chuyển từ Tứ Tính quốc sang Ngũ Hành quốc, Ám yêu lấy Lôi yêu rồi đổi nhà từ Quang Ám lưỡng quốc sang Tứ Tính quốc,… mà không bị ngăn cấm, phản đối, gây khó dễ từ bất cứ bên nào

Thứ hai, đó là chuyện liên quan tới hậu duệ. Thông thường, khi con cái được sinh ra, sẽ có 3 trường hợp

Một, con sẽ mang thuộc tính, giống loài của cha, hoặc của mẹ. Đây là trường hợp phổ biến nhất

Hai, con sẽ có cả thuộc tính, giống loài của cha và mẹ. Khác với ở Nhân giới, yêu quái ở Yêu giới có thể có nhiều hơn 1 thuộc tính, tuy nhiên, trong số đó thường chỉ có một thuộc tính là phát triển mạnh nhất

Ba, con sinh ra sẽ mang thuộc tính, giống loài hoàn toàn khác so với cả cha và mẹ. Đây là trường hợp cá biệt, hy hữu với xác suất vô cùng nhỏ. Những người thuộc trường hợp này, khi đến tuổi trưởng thành, có thể lựa chọn, hoặc là sống ở đất nước nơi mình sinh ra, hoặc là chuyển tới nước tương ứng với thuộc tính bản thân

Tất cả những điều trên đều do Dĩ Băng Ngưng kể lại cho Tuyết Lăng nghe. Tuy nhiên, đó là chuyện sau này

Thần trí dần dần trở lại, Tuyết Lăng bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức. Ngày đó, sau khi tịch thu dây chuyền Bạch Phụng, Hắc Long, Vịnh Nhã Nguyên Đan đã nuốt chúng vào bụng, không cho nàng dùng, vì lo sợ nàng đoản mệnh

Do vậy, giờ đây, Tuyết Lăng đã chẳng thể khôi phục thần tốc như trước kia. Chuyện này cũng không hẳn là chuyện xấu. Ít nhất, Tuyết Lăng cũng không còn có thể liều mạng, không màng nguy hiểm như ngày xưa

“Đây… là đâu…?”

Khó nhọc mở mắt ngọc, điều đầu tiên Tuyết Lăng thấy là một căn phòng xa hoa, tráng lệ với nội thất dát vàng, nhìn qua cũng biết chủ nhân của nó có thân phận không hề tầm thường

“Nàng tỉnh rồi đấy ư?”

Người vừa nói chậm rãi bước lại gần, giúp Tuyết Lăng dễ dàng nhìn rõ mặt. Tóc tựa tuyết, da trắng sứ, môi anh đào, ngũ quan tinh tế với đôi mắt thạch anh tím, mặc dù còn kém Giang Luân Khánh Tước một bậc nhưng Tuyết Lăng không thể không công nhận, chàng ta là một bậc mỹ nam

“Người là…”

“Ta họ Dĩ, tên Băng Ngưng. Còn nàng?”

“Ta là Tuyết Lăng, Đoạn Tuyết Lăng. Băng Ngưng, tại sao, ta lại ở đây?”

“Tuyết Lăng, hôm đó, nàng và bạn nàng vô tình rơi vào kiệu của ta”

Nghe tới đây, Tuyết Lăng ngồi bật dậy, dồn dập hỏi, “Bạn ta??? Bạn ta… người đó… có làm sao không??? Giờ người đó đang ở đâu??? Ta muốn được gặp… ta muốn được gặp…”

Đúng lúc đó, từ ngoài cửa phòng, nam tử với mái tóc vàng óng ánh tựa vầng thái dương, khoác trên mình phục y mơn mởn màu xanh lá, lao tới, ôm chầm lấy Tuyết Lăng

“Lăng nhi… Lăng nhi… nàng tỉnh lại rồi! Thấy nàng bình an vô sự, ta thật sự… rất rất… vui mừng”

Kẻ này… là ai???

Dĩ Thành Tuyết đứng bên ngoài, thấy vậy liền đưa mắt nhìn Dĩ Băng Ngưng. Hiểu được điều muội muội mình muốn nói, Dĩ Băng Ngưng lặng lẽ rời phòng, để cho hai người Tuyết Lăng tự nhiên tâm sự

“Ngươi là ai?”

Tuyết Lăng đẩy nam tử ra, ánh mắt đề phòng ghim chặt trên người chàng, tâm lực không ngừng lưu chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể công kích nếu chàng ta có bất kỳ hành động khả nghi nào

Trước động thái đó của Tuyết Lăng, nam tử chỉ mỉm cười, “Lăng nhi, nàng chẳng nhẽ không nhận ra giọng nói của ta?”

“Giọng nói của ngươi? Làm sao ta có thể…”

Khoan! Lúc nãy vì quá bất ngờ nên ta không để ý

Giờ hắn ta nói, ta mới nhận ra, giọng nói của hắn ta đúng là có gì đó quen quen…

Giọng nói… mạnh mẽ… pha chút ngông cuồng… giống như giọng nói… ngày đó…

Luồng ánh sáng xanh lá dịu nhẹ bao bọc lấy Tuyết Lăng, đưa nàng chìm dần vào giấc ngủ. Cảm giác nhẹ nhàng, sảng khoái lan tràn toàn thân, xóa đi sự đau đớn, khó chịu tồn tại trong người nàng

Chợt, tiếng bước chân vang lên

Một bàn tay ấm áp chạm lên bờ má trắng ngần của Tuyết Lăng khiến nàng giật mình

Là ai?

“Đợi ta … Khi thời cơ đến … ta sẽ đến bên nàng … Hãy đợi ta …”

“Là ai?”

Rốt cuộc đã có thể cất tiếng, Tuyết Lăng vùng dậy, chỉ thấy thoáng qua ánh sáng vàng óng tựa mặt trời trước khi trở về với thực tại



Tâm trí bắt đầu minh mẫn trở lại, Tuyết Lăng chợt nhớ ra, ngay lúc ý thức còn đang mơ hồ, giọng nói bá đạo ngày nào lại một lần nữa vang lên

“Có ta ở đây… Thứ yêu quái nhãi nhép đó sao có thể làm hại nàng?”

“Chẳng nhẽ… ngươi là…”

Nam tử hai tay chống nạnh, điềm nhiên nói, “Xem ra nàng cũng nhớ ra rồi. Lăng nhi, đáng ra khi nghe thấy giọng ta, nàng phải nhận ra ngay rồi chứ? Nếu không nhờ có ta, nàng cũng đâu sống được đến bây giờ, đâu có đạt được sức mạnh kinh thiên như hiện nay?”

Tuyết Lăng giải trừ tâm lực, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi thật ra là ai?”

Nam tử ngồi xuống giường, đưa tay chạm vào má Tuyết Lăng thì bị nàng cản lại

“Lăng nhi, bao năm qua chúng ta vui khổ có nhau, giờ nàng lại hỏi ta là ai? Thật sự không thể không sầu!”

“Cái gì mà bao năm qua…”

Lúc này, Tuyết Lăng mới nhìn lên tay mình, phát hiện nhẫn ngọc đã mất tung mất tích tự bao giờ. Kể từ cái giây phút nàng đeo nhẫn ngọc, kể từ cái giây phút máu nàng nhỏ lên nó, không một ai, không một sức mạnh nào có thể tháo nó khỏi tay nàng

Có khi nào… có khi nào…

“Ngươi… chẳng nhẽ… là… là…”

Nam nhân cười lớn, “Là ta đây! Là nhẫn ngọc của nàng đây!!!”

“Nhưng…làm thế nào mà… Chẳng nhẽ, là do ngày đó tại Tần gia, do nhẫn ngọc và xích bạc đã nhập với nhau thành một?”

Phụ thân của Dạ Cơ trước lúc tan biến từng nói, nhẫn ngọc và dây xích xưa kia chính là bảo vật trấn gia của Hạ gia, sau này bị chia đôi, rơi vào tay của Đoạn gia và Tần gia…

Có khi nào…

“Vậy… cửa đá bị khóa kín trong ngọc lâu… đằng sau nó… là…”

Nam nhân nói, “Là ta! Lăng nhi, nàng không biết đâu? Để có thể được tự do, ta đã phải đợi biết bao nhiêu lâu rồi không? Ta cứ ngỡ cả đời này mình sẽ không bao giờ thấy được mặt trời, nào ngờ… cuối cùng ta cũng được tự do” rồi ôm chầm lấy Tuyết Lăng

Lần này, khi đã biết chắc nam nhân không có ác ý với mình, Tuyết Lăng không cự tuyệt nhưng cũng chẳng đáp lại thịnh tình của chàng

“Nhưng, nếu ta nhớ không nhầm, trên cửa đá còn một lớp khóa cuối cùng mà? Đúng rồi, lớp khóa đó… có liên quan gì tới Thượng cổ thần yêu không?”

13 chiếc khóa… 13 Thượng cổ thần yêu… thật sự chỉ là trùng hợp ư?

Nam nhân tiếp, “Lăng nhi của ta thật là một người thông minh. 13 chiếc khóa đó tương ứng với 13 Thượng cổ thần yêu. Mỗi khi nàng tiếp xúc với khí của họ, chiếc khóa tương ứng sẽ bị loại bỏ, một phần yêu lực của ta cũng vì vậy mà được giải phóng”

“Nhưng… ta đã gặp đủ cả 13 Thượng cổ thần yêu đâu… Hơn nữa, trong số đó, có những người ta thậm chí còn không biết tên, biết mặt mà sao… trên cửa đá chỉ còn duy nhất 1 chiếc khóa? Mà nếu như theo đúng lời ngươi nói, chỉ khi 13 chiếc khóa đó bị loại bỏ, ngươi mới được tự do… Nhưng sao…?”

“Lăng nhi, đừng quên, phong ấn cũng là một dạng kết giới. Trong Thông lộ, mọi kết giới đều vô dụng. Phong ấn của ta tuy không đến mức bị vô hiệu hóa nhưng cũng bị suy yếu đi nhiều. Nhất là khi chỉ còn 1 trong 13 khóa, ta đã dùng toàn bộ sức mạnh ta có để thoát khỏi cửa đá. Đó chẳng phải là vì an nguy của nàng ư?”

“Còn về chuyện những Thượng yêu kia. vì nàng nghĩ nàng chưa gặp họ, không có nghĩa là nàng chưa gặp. Lăng nhi, nàng nên nhớ một điều, không phải cái gì trên đời cũng đều như vẻ bề ngoài của nó”

“Nhưng trong số chiếc khóa rơi xuống đó, có cả chiếc khóa ứng với Arachne, Nhện yêu hoàng mẫu, cũng tức mẫu thân của Tử Vân. Bà ta chẳng phải đã tạ thế rồi ư?”

“Bà ta đã tạ thế nhưng không có nghĩa là khí của bà ta đã tạ thế. Khí cũng giống như huyết mạch vậy, được truyền từ đời này sang đời khác. Khi Tử Vân hoàn toàn thức tỉnh cũng là lúc chìa khóa của Arachne trên người ta được giải”

Tuyết Lăng nhíu mày, “Nhưng ta lại không hề cảm nhận được một chút sức mạnh nào từ người ngươi cả… Ngay cả 1 chút yêu lực cũng không… Chẳng nhẽ…”

Đôi mắt nam nhân chợt man mác buồn, “Có điều, vì ta tự mình phá phong ấn, nên toàn bộ sức mạnh của ta tạm thời bị triệt tiêu… Nhưng Lăng nhi, đừng buồn, chỉ cần nàng kiên nhẫn đợi một thời gian, hoặc giả ta gỡ được chiếc khóa cuối cùng, sức mạnh ta sẽ hồi phục… Lăng nhi, điều đó không quan trọng, cái quan trọng là cuối cùng ta cũng gặp được nàng rồi”

Dứt lời, nam nhân lại một lần nữa ôm chầm lấy Tuyết Lăng. Lần này, thay vì lãnh cảm như trước, Tuyết Lăng không tự chủ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng chàng ta

Tuy ta không rõ sức mạnh của chàng ta sâu bao nhiêu nhưng ta có thể đoán được một điều, yêu lực của chàng ta chỉ có hơn chứ không có kém so với Thượng cổ thần yêu. Không phải đã bao nhiêu lần, sức mạnh của chàng ta đã cứu ta một bàn thua trông thấy ư?

Là khi đối chiến với Tần Bách Kiến tại Tần gia, là khi đương đầu với Tùng Viên tại Sa mạc tử thần, khi tác dụng phụ của dây chuyền Hắc Long, Bạch Phụng bắt đầu phát tác

Là khi tại Vạn Yêu lâm, khi Vạn Nhãn Yêu vây hãm lấy nàng

Là khi…

Quả thực, nếu không có chàng ta, ta cũng không sống được đến ngày hôm nay. Giờ vì ta, chàng lại còn mất đi sức mạnh…

Khoan…

“Nếu ngươi mất đi sức mạnh thì ngọc lâu của ta…”

“Nhẫn giới là ta. Ta là nhẫn giới. Mọi thứ ở trong nhẫn giới hiện giờ đều đã ở trong kết giới của ta. Do ta không còn sức mạnh, mọi sinh vật sống trong đó đã bị đẩy ra ngoài. Vòng ngọc giờ đây cũng chỉ là một món trang sức không hơn. Nhưng chỉ cần sức mạnh ta hồi phục, mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy. Lăng nhi, đừng lo”

“Ngươi có lai lịch ra sao?”

“Chuyện đó ta cũng không biết. Ta chỉ nhớ rằng, bản thân mình đã trải qua một giấc ngủ dài, dài thật dài… cho tới 18 năm trước, khi ta cảm nhận được dòng máu của nàng. Khi ấy, ý thức ta đã có nhưng bản thân lại không thể cử động… đến khi...”

“Đến khi nhẫn ngọc và xích bạc hợp lại làm một?”

Nam tử gật đầi, “Lăng nhi, cuối cùng, sau bao nhiêu gian truân, thử thách, ta cũng có thể ở bên nàng” rồi lại ôm chầm lấy Tuyết Lăng

“Từ nãy giờ nói chuyện, ta vẫn chưa biết được ngươi tên là gì?’

“Ta tên Cửu Huyền Tịch Kha!”

-----------------------------------------

Đã không còn dây chuyền Hắc Long, Bạch Phụng, Tuyết Lăng cũng đành ở lại hoàng cung Tứ Tính dưỡng thương, chờ ngày bình phục. Cửu Huyền Tịch Kha trong thời gian này cũng khôi phục một chút chút sức mạnh, tuy chưa thể đối chiến nhưng cũng đủ để phi thân, không phải đi bộ như lúc đầu

Tuy nàng với Cửu Huyền Tịch Kha mới gặp mặt nhưng thời gian hai người “ở bên” nhau đã lâu nên cảm giác xa lạ giữa hai người là không có. Chưa kể, bên cạnh nàng giờ đây cũng chỉ có mình Tịch Kha, nếu hai người không dựa vào nhau thì biết dựa vào ai?

Khi biết được thân thế của huynh muội họ Dĩ, Tuyết Lăng không khỏi có chút kinh ngạc. Nàng vạn vạn không ngờ rằng, ngày đó mình lại rơi thẳng vào xe ngựa của Tứ Tính Vương, một trong ba thế lực cai quản Yêu giới. Nhưng thế cũng may, ít ra, nàng cũng có thể dựa vào quyền lực của chàng ta để tìm lại đám Dạ Nguyệt với mấy người Tiết Tà Mạc Ảnh

Điều duy nhất nàng lo là thời gian. Như Tiết Tà Mạc Ảnh từng nói, thời gian giữa Thông lộ, Yêu giới và Nhân giới không đồng nhất, khế ước giữa nàng và đám Dạ Nguyệt lại bị gián đoạn, nàng giờ đây cũng chỉ có thể hy vọng, nàng và bọn họ không cách nhau cả vạn năm mà thôi

Lại nói về huynh muội họ Dĩ. Không biết vì nguyên do gì, hậu cung của Dĩ Băng Ngưng lại hoàn toàn trống không, không một bóng dáng của bất kỳ vị phi tần mỹ nữ nào. Ngôi vị vương hậu dĩ nhiên cũng vậy. Một nam nhân trẻ đẹp, muốn tài có tài, muốn quyền có quyền, lại không một thê tử nào cạnh bên?

Chẳng nhẽ… chàng ta cũng giống như đại ca, nhị ca?

Nhưng như thế cũng không phải, hậu cung chàng ta cũng không có bất kỳ nam nhân nào, nên khả năng này cũng bị loại bỏ

Hoàng huynh đã vậy, hoàng muội cũng thế. Dĩ Thành Tuyết nhu mì, xinh đẹp, cũng vườn không nhà trống. Chắc đó là lý do, nàng ta không dọn ra ngoài mà ở tại hoàng cung cùng với Dĩ Băng Ngưng

Cả hoàng cung cao sang, rộng lớn lại chỉ có độc hai người, họ chẳng nhẽ không cảm thấy cô đơn?

Tuần thứ 5 sau khi Tuyết Lăng tỉnh dậy, Dĩ Băng Ngưng sai người tới mời nàng và Cửu Huyền Tịch Kha tới gặp

Đối diện với gương mặt thanh tú của Dĩ Băng Ngưng, nếu không phải đã quá quen mắt với dung mạo phi phàm của Giang Luân Khánh Tước, sau là của Cửu Huyền Tịch Kha, Tuyết Lăng chắc cũng khó lòng không bị rung động

“Dĩ vương chủ, hôm nay, người gọi ta và Tịch Kha tới có việc gì không?”, Tuyết Lăng nhấp môi chén trà, ôn tồn nói

Vô sự bất đăng tam bảo điện, nhất là khi chàng ta cho đám thuộc hạ lui hết, không chừa một ai

Dĩ Băng Ngưng như cười như không nói, “Tuyết Lăng cô nương, hôm nay ta muốn gặp nàng là để nói hai từ xin lỗi”

Tuyết Lăng khẽ nhướn mày, “Xin lỗi? Dĩ vương chủ hà cớ gì phải nói hai từ đấy? Nếu phải nói, thì phải là ta với Tịch Kha mới đúng. Hai ta ăn nhờ ở đậu quý quốc, lại còn phiền người đi tìm hộ mấy vị bằng hữu bị thất lạc… quả thực đã làm phiền người quá rồi”

Dĩ Băng Ngưng lắc đầu, “Không phiền… Những chuyện Tuyết Lăng cô nương nói, thật sự không có vấn đề gì cả. Cái ta muốn xin lỗi ở đây là vì ta đã tự tiện cho người đi điều tra thân thế của nàng và Tịch Kha”

Tuyết Lăng đặt tách trà xuống bàn, mắt nhìn thẳng Dĩ Băng Ngưng, môi khẽ nhoẻn cười, “Ra là chuyện này. Vậy Dĩ vương chủ, người có tìm hiểu được chút gì về ta và Tịch Kha hay không?”

Dĩ Băng Ngưng nhẹ nhàng đáp, trên môi vẫn là nụ cười ôn nhu lúc đầu, “Không gì cả. Hay nói đúng hơn, toàn thể Yêu giới này chưa hề tồn tại một nhện yêu tên Tuyết Lăng, một hoàn yêu tên Tịch Kha. Tuyết Lăng, Tịch Kha, hai người rốt cuộc là ai?”

Tuyết Lăng không nhanh không chậm đáp, “Thật ra, chuyện chúng ta là ai, chúng ta đến từ đâu, Dĩ vương chủ thật ra đâu có quan tâm. Vì nếu chàng để tâm đến những chuyện đó, chàng đã chẳng chứa chấp bọn ta lâu đến vậy. Dĩ vương chủ, chuyện chàng muốn chúng ta làm, chàng cứ nói thẳng. Nếu trong khả năng của mình, ta sẽ giúp chàng thực hiện, coi như hoàn trả ân tình thời gian qua chàng dành cho ta và Tịch Kha”

Do cơ thể tỏa ra yêu khí của nhện yêu, mọi người xung quanh ai cũng đinh ninh rằng đó chính là thân phận của ta. Trước ngộ nhận đó, ta mặc nhiên thừa nhận, không khỏi cảm thấy may mắn vì đỡ phải tốn công che giấu nguồn gốc thực sự của mình

Còn về Cửu Huyền Tịch Kha, chàng ta vốn là một cái nhẫn gắn xích bạc, thế không phải là hoàn yêu đó ư?

Dĩ Băng Ngưng im lặng giây lát rồi tiếp, “Tuyết Lăng, nàng quả thực là một người con gái thông minh. Đúng, ta có việc muốn nhờ nàng”

“5000 năm trước, Yêu giới xảy ra một đại biến cố, đến nay vẫn khiến cho hậu thế mỗi khi nhớ lại không khỏi rùng mình. Đó vốn là đại lễ thành hôn của thái tử Cảnh Thủy Hưng. Toàn thể những người đứng đầu Yêu giới, như thường lệ, đều tề tựu, chung vui tại Ngũ Hành quốc”

“Mọi chuyện vẫn êm ả diễn ra, cho tới khi, gần tới thời khắc bái đường, tân nương mãi vẫn chưa lộ diện, Cảnh Thủy Hưng người thấy có gì đó không đúng, mới sai nô tài đi xem xét thì đúng lúc đó, hàng trăm, không, dễ phải đến hàng nghìn hắc y nhân không biết ở đâu chui ra, lao tới, tấn công tất cả những người có mặt ở đó, khiến cho phụ hoàng, mẫu hậu vong mạng, chỉ riêng ta may mắn sống sót”

Tuyết Lăng nói, “Là bậc quân vương, đứng trên vạn người, hưởng cái phúc không phải ai cũng được hưởng thì phải chịu nỗi khổ không phải ai cũng phải chịu, đó là đạo lý muôn đời. Dĩ Băng Ngưng, chàng là quốc vương, nếu chàng không thể tự mình báo thù…”

Dĩ Băng Ngưng lắc đầu, “Tuyết Lăng, cái ta muốn không phải báo thù. Cái ta muốn chỉ là, nàng hãy giúp ta tìm ra kẻ đứng đằng sau chủ mưu sát hại song thân ta”

“Một bậc quân vương như chàng còn không thể làm điều đó, lý do gì chàng nghĩ, ta có thể làm được?”

“Lúc nãy nàng chưa để ta nói hết. Chuyện hành thích táo bạo đấy trở thành bí ẩn không ai giải được là bởi, đám hắc y nhân đó không chỉ tàn sát mọi người, mà chúng còn tự giết hại lẫn nhau! Điều đó chứng tỏ, chúng không do cùng một người phái tới. Đó cũng chính là nguyên do vì sao bao năm qua, không ai biết được rốt cuộc chúng là từ đâu mà tới”

“Vậy nên, Băng Ngưng, chàng mới nhờ ta, một người không thuộc Yêu giới, điều tra chuyện này?”

“Đúng vậy, vì ta tin, nàng nhất định có thể tra ra, ai là người đứng đằng sau chuyện sát hại song thân ta”

“Băng Ngưng, chẳng nhẽ bao năm qua, chàng không thể tra ra dù chỉ chút ít manh mối nào ư?”

Nói tới đây, Dĩ Băng Ngưng đột nhiên dừng lại, gương mặt chàng thoáng hiện nét đau khổ nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ tươi cười vốn dĩ

“Điều duy nhất, ta có thể nói là, ta chắc chắn rằng, kẻ hãm hại phụ mẫu ta, là người của Tứ Tính!”

Lắng nghe cuộc nói chuyện nãy giờ, Cửu Huyền Tịch Kha toan nói, “Thế sao ngươi không tự mình đi điều tra tiếp đi…” thì bị hàng loạt tiếng huyên náo, kêu van đằng xa át đi

“Có chuyện gì thế?”, Tuyết Lăng chau mày

“Chẳng nhẽ là…”

Dĩ Băng Ngưng đứng dậy, phi thân ra ngoài. Tuyết Lăng, Cửu Huyền Tịch Kha thấy thế cũng liền theo sau

Trước mắt ba người họ, nữ nhân với nhan sắc kiều diễm, phục y cầu kỳ, sang trọng đang không ngừng khua tay, dậm chân, hô to gọi nhỏ, làm huyên náo cả một khoảng trời. Chuyện đó tính ra cũng là bình thường, không có gì đặc biệt nếu như nữ nhân đó không cao bằng ba ngọn núi gộp lại

“Đây là… là… Giant!”, Tuyết Lăng thốt, trong lòng cảm thấy có chút bực tức vì dẫu sao, nàng với giống Giant cũng có kỷ niệm không lấy gì làm tốt đẹp

Cửu Huyền Tịch Kha lắc đầu, “Lăng nhi, đây không phải là Giant. Mà là Kamaitachi”

Kamaitachi, Chồn yêu hệ phong nổi tiếng nhanh nhẹn, ra đòn dứt khoát, lợi dụng thân hình bé nhỏ của mình hạ sát kẻ địch, khiến thần không biết, quỷ không hay, làm cả thế gian kinh sợ. Tương truyền, chỉ cần nghe thấy tiếng “vút” trong gió, kẻ đó còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ

Nhìn thân hình to lớn, đồ sộ của nữ nhân trước mặt, Tuyết Lăng không khỏi cảm thấy có gì đó sai sai, “Đây là Kamaitachi, yêu quái được mệnh danh là sát thủ bé xinh ư? Xinh thì có xinh nhưng bé thì…”

Nữ nhân vẫn vậy, vẫn không ngừng la hét, không ngừng đập phá, “Các ngươi lui ra??? Ta phải vào cung. Ta phải gặp Thành Tuyết. Ta nhất định phải gặp Thành Tuyết!!!”

Đám nô tài người bám chân, kẻ níu tóc, mặc cho thân thể bị hất văng ra xa, vẫn liều chết lao tới, bám chặt vào bất cứ chỗ nào có thể bám trên người nàng ta, miệng không ngừng nói lớn, “Quận chúa, xin người dừng bước. Công chúa đã có lời căn dặn, tuyệt đối không được cho ai vào làm phiền người. Quận chúa… quận chúa…”

“Các ngươi tránh ra!!!”

Chỉ nghe “vèo” trong gió một tiếng, đám nô tài bị nữ nhân hất văng, bay mỗi chỗ một người, sượt qua cả ba người Tuyết Lăng

“Đại vương!!!”

Nhìn thấy Dĩ Băng Ngưng, đám nô tài thân thể bầm dập, như chết đuối vớ được cọc, liền quỳ rạp xuống, cảm thấy cuối cùng tai kiếp cũng đã qua

“Dĩ Phong Ngân, có chuyện gì mà biểu tỷ lại làm loạn hết cả vương cung lên thế này?”

Dĩ Phong Ngân nói, “Đại vương, tin đồn gần đây về Thành Tuyết bao dưỡng nam sủng trong hoàng cung, là thật phải không? Đại vương, ta tuy biết người và Thành Tuyết là ruột thịt, là song sinh huynh muội, từ tấm bé đã thương yêu lẫn nhau. Nhưng người không thể vì thế mà bao che lỗi lầm cho nàng ta được. Ca ca ta mất chưa rõ nguyên do, nàng ta và ca ca tuy chưa chính thức thành thân nhưng dẫu sao cũng có thể nói đã là người của ca ca. Nay, nàng ta lại … Đại vương, ta nhất định phải gặp Thành Tuyết, hỏi cho rõ ràng chuyện này!!!”

Dĩ Băng Ngưng tiếp, “Phong Ngân, tỷ nghe đâu ra cái tin đồn nhảm nhí, hoang đường như vậy? Từ ngày Phong Xá mất, Thành Tuyết đến giờ vẫn chưa tình nghĩ tới chuyện thành gia lập thất, nói gì tới việc bao dưỡng nam sủng? Phong Ngân, tỷ hãy về đi. Thành Tuyết hôm nay nếu đã không muốn có người làm phiền…”

Dĩ Phong Ngân đập mạnh tay xuống đất, khiến cả vương cung chao đảo, “Ta làm sao có thể nhầm? 5 tuần trước, chẳng phải ả ta đã mang vào cung 1 nam tử lạ mặt, kể từ đó tới nay vẫn chưa hề lộ diện đó ư? Băng Ngưng, thân là đại vương, người không nên bao che thân muội mình như vậy!”

Nghe tới đây, sắc mặt Tuyết Lăng và Tịch Kha chợt tối sầm

Sủng nam mà nàng ta nói tới… có khi nào… là… là…

Cửu Huyền Tịch Kha bước lên phía trước, “Cô nương, người đã hiểu lầm rồi. Thành Tuyết công chúa vốn không có bao dưỡng bất kỳ ai cả”

Dĩ Phong Ngân nhíu mày, “Ngươi là ai? Ở đây không có đến lượt ngươi lên tiếng… Khoan, ta chưa gặp mặt ngươi bao giờ cả… Chẳng nhẽ ngươi là…?”

“Ta chính là…Ngươi làm gì thế!!! Thả ta ra!!!!”

Cửu Huyền Tịch Kha còn chưa nói hết câu đã bị Dĩ Phong Ngân tóm chặt trong tay

“Đồ nam sủng chết tiệt!!! Ngươi chính là tên nam sủng thối tha đó!!!”

Tuyết Lăng gằn giọng nói, “Thả Tịch Kha ra! Không đừng trách ta vuốt mặt không nể mũi!!!”

“Ngươi lại là ai? Đại vương, kể từ khi nào vương cung của người thành nơi ai cũng có thể vào vậy?”

Tuyết Lăng nhắc lại, “Thả Tịch Kha ra!!!”

“Ta không thả đó! Thì sao??? Ngươi làm gì được ta!!!”

Lời thách thức của Dĩ Phong Ngân vừa dứt, Tuyết Lăng lao vút lên trời cao, dùng toàn bộ tâm lực công kích Dĩ Phong Ngân

“Thiên tru địa diệt”

Dĩ Phong Ngân cười khẩy, “Cũng có chút bản lĩnh” rồi dùng tay không bóp nát sấm sét của Tuyết Lăng, đôi chân dậm mạnh xuống đất, hủy đi địa chấn của nàng

“Cái gì?”

Tuyết Lăng bề ngoài như không có gì nhưng bên trong không khỏi ho lắng. Yêu giới quả thật khác hẳn nhân giới, yêu quái đều không phải dạng vừa

Nằm trong lòng bàn tay Dĩ Phong Ngân, Cửu Huyền Tịch Kha gắt, “Ngươi liệu hồn thả ta ra? Nếu không đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt”

“Ngươi thì có thể làm gì ta?!?”

Dĩ Băng Ngưng nghiêm mặt nói, “Biểu tỷ, hai người họ là khách của ta. Nếu tỷ còn càn quấy, đừng trách ta không nể tình thân”

Dĩ Phong Ngân nghe vậy cũng biết bản thân mình có phần quá phận, toan đặt Cửu Huyền Tịch Kha xuống thì cảm thấy bàn tay đau nhói

“Á!!!!”

Tên khốn dám cắn ta!!!

Cửu Huyền Tịch Kha rời bàn tay Dĩ Phong Ngân, hình thành một đường vòng cung trong không gian. Tuyết Lăng thấy thế dùng tâm lực đỡ lấy chàng và rồi hai người cùng nhau, lao thẳng xuống đất

“Biểu tỷ, tỷ quá đáng rồi đấy!”

Dĩ Băng Ngưng gắt rồi phi thân lại chỗ Tuyết Lăng xem hai người họ có bị làm sao không? Càng lại gần chỗ đó, Dĩ Băng Ngưng càng cảm thấy không ổn. Một dự cảm chẳng lành hiện lên trong đầu chàng

Xin đừng là nơi ấy…

Xin đừng là nơi ấy…

Và thực tế đã chứng minh, điều chàng lo sợ là hoàn toàn chính xác. Bởi nơi Tuyết Lăng và Cửu Huyền Tịch Kha hạ thân xuống, chính là cung công chúa

Nhìn đống hoang tàn, đổ nát, Dĩ Băng Ngưng lập tức dùng sức mạnh khôi phục mọi thứ về nguyên trạng. Tuyết Lăng lồm cồm bò dậy, theo sau là Cửu Huyền Tịch Kha. Nếu không phải nàng nhanh trí sử dụng tâm lực bảo vệ hai người, hậu quả ra sao, thật khó tưởng tượng

“Phong Ngân, nếu Thành Tuyết bị làm sao, đừng trách ta…”

Yêu lực từ nội cung bắn ra, đánh ngã Dĩ Phong Ngân, tạo nên một cơn địa chấn không hề nhỏ

Dĩ Thành Tuyết đi ra, hai tay ôm khư khư lấy chiếc hạc cầm bằng thủy tinh trong suốt, với dây đàn óng ánh tựa tơ. Ánh mắt nàng ngập tràn lửa giận, ngữ khí cũng vì vậy không còn nhẹ nhàng như thường ngày, “Biểu tỷ, tỷ đừng quên đây là vương cung chứ không phải phủ quận chúa. Không phải tỷ muốn làm gì thì làm!!! Nếu không phải nể tình tỷ và Phong Xá ca ca lớn lên từ nhỏ với ta và hoàng huynh, tỷ có biết tội hôm nay của tỷ đáng bị lăng trì không???”

Dĩ Băng Ngưng ôm chầm lấy Dĩ Thành Tuyết, “Ta cứ sợ muội có bề gì… Nay thấy muội không sao, ta yên tâm rồi… Ta thật sự sợ rằng muội cũng sẽ rời bỏ ta… Ta thật sự rất sợ…”

Lửa giận trong mắt Dĩ Thành Tuyết nguội dần, nguội dần rồi mất hẳn, “Hoàng huynh, không phải muội nói rồi sao? Muội sẽ không bao giờ rời xa hoàng huynh! Không bao giờ!”

Dĩ Băng Ngưng lúc này mới quay sang Tuyết Lăng, “Hai người có sao không?”

Tuyết Lăng và Cửu Huyền Tịch Kha đồng loạt lắc đầu, “Ta không sao”

Dĩ Phong Ngân ngồi dậy, toan mở lời xin lỗi thì nghe bên tai vẳng lên tiếng nói quá mức quen thuộc

“Người ta nói không sai. Ngu si tứ chi phát triển. Cậy bản thân là quận chúa, là biểu tỷ của đại vương, vào vương cung gây náo loạn. Nếu không phải đại vương nhân từ, ngươi có trăm cái mạng cũng chết không đủ!”

Tuyết Lăng đưa mắt nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn trên rồi nhìn dưới, nhìn từ đông sang tây, nhìn khắp chốn cùng nơi cũng không biết, giọng nói vừa rồi phát ra từ đâu

“Lăng nhi, đằng kia”

Nương theo tay Cửu Huyền Tịch Kha, Tuyết Lăng khó khăn lắm mới nhìn thấy trên vai Dĩ Phong Ngân có một chấm đen be bé

“Đó là…?”

Cửu Huyền Tịch Kha đáp, “Là Raiju – Beast of Thunder”

“Yêu quái sinh ra sấm sét, là cội nguồn của sấm sét? Yêu quái với sức mạnh kinh thiên, có khả năng càn quét mọi thứ trên đường nó đi ư?”

“Đúng vậy. Là nó!”

Dĩ Phong Ngân tóm chặt lấy người vừa lên tiếng thì bị sấm sét dội xuống tay, buộc nàng phải buông ra, “Lôi Dã Quỳ, có giỏi thì ngươi đừng dùng yêu pháp, trực diện đối đầu với ta”

Chỉ nghe “Xoẹt” một tiếng, Lôi Dã Quỳ từ trên vai Dĩ Phong Ngân xuất hiện trước mặt huynh muội Dĩ Thành Tuyết, quỳ xuống hành lễ

Lúc này, Tuyết Lăng mới nhìn rõ được dung mạo của Raijin trong truyền thuyết. Tương truyền, Raijin sở hữu thân thể to lớn, đồ sộ, với những móng vuốt sắc bén, hàm răng như đao như kiếm, với bộ lông không ngừng phát ra tia chớp chói chang. Tóm lại, Raijin là yêu quái khiến cho tất cả phải run sợ với chỉ một cái nhìn

Và một lần nữa, Tuyết Lăng lại biết được rằng, truyền thuyết sẽ mãi chỉ là truyền thuyết. Rằng thứ bạn nghe và điều bạn thấy đôi khi không hề giống nhau

Đôi mắt to tròn, đen lay láy. Đôi môi anh đào, chúm chím nụ xuân. Làn da trắng sứ, căng mọng hồng hào. Ngũ quan tinh tế, hài hòa. Nhưng điều quan trọng nhất, là thân hình xinh xắn, và đặc biệt nhỏ bé của chàng ta. Đúng vậy, là nhỏ bé, khi chàng ta chỉ to bằng ngón tay cái mà thôi. Mà không phải ngón tay của Dĩ Phong Ngân là mà ngón tay của Tuyết Lăng nàng

Đây… đây là quái thú Raijin chấn động tứ phương… ư???

Thật… sự… ư?

Dĩ Băng Ngưng miễn lễ Lôi Dã Quỳ, “Ngươi tiến cung có việc gì không?”

Lôi Dã Quỳ đảo mắt liếc nhanh nhìn Tuyết Lăng rồi cười đáp, “Thân là thần tử, là người hưởng bổng lộc của vương chủ, trọng trách của thần là đảm bảo an nguy cho người, cũng như cho Tứ Tính quốc. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc ngăn chặn bất cứ kẻ nào có thân phận không rõ ràng, lợi dụng chút nhan sắc tầm thường bản thân có, mong một bước từ cú hóa công, hóa phượng, làm điên đảo hậu cung của người”

Dĩ Thành Tuyết nói, “Dã Quỳ, ngươi nên để ý đến ngôn từ bản thân của mình đôi chút. Chỉ vì ngươi là tể tướng, không có nghĩa là ngươi muốn nói gì cũng được. Tuyết Lăng cô nương và Tịch Kha công tử, đơn thuần là bằng hữu ta và vương chủ có cơ duyên tương ngộ, không hơn không kém. Ta cứ nghĩ, chỉ có Phong Ngân là người không biết suy nghĩ mới làm ra những việc không nên, ai ngờ, Dã Quỳ ngươi cũng vậy. Thật sự, ta rất thất vọng”

“Còn tỷ nữa, Phong Ngân. Đừng ỷ mình là hoàng thân quốc thích mà nghĩ rằng muốn làm gì thì làm, không để bất cứ ai vào mắt. Phong Ngân, chuyện riêng của ta và hoàng huynh từ khi nào đến phiên tỷ quản? Tỷ lấy tư cách gì để quản? Là biểu tỷ của chúng ta, hay là họ hàng với Ngũ Hành Đế Hậu Diễm Sở Phong? Phong Ngân, tỷ đang đứng trên đất Tứ Tính quốc, đứng trên lãnh thổ do hoàng huynh ta cai quản. Tỷ chỉ là thần tử, đừng có quá phận!!!”

Dĩ Phong Ngân quỳ sạp xuống, mồ hôi tuôn từng hàng dài, trút xuống đất như những trận mưa rào, “Thành Tuyết, ta… Ý ta không phải vậy… ý ta… ta…”

Lôi Dã Quỳ chầm chậm nói, “Là thần đã sai. Thần xin mạn phép cáo từ” rồi biến mất trong không trung, chỉ để lại đằng sau những tia chớp chói lòa

Dĩ Phong Ngân thấy vậy cũng nhanh chóng cáo lui. Cả không gian phút chốc chỉ còn 4 người Dĩ Băng Ngưng

“Thành Tuyết, hiếm khi ta thấy muội tức giận như vậy. Hay có phải muội hôm nay thân thể không khỏe? Nếu vậy, để ta triệu hồi ngự y”

Hai tay ôm chặt lấy hạc cầm, Dĩ Thành Tuyết lúc này mới thả lỏng đôi chút, “Hoàng huynh, muội không sao. Chỉ là, muội không muốn chuyện này tái diễn thêm bất cứ lần nào nữa” rồi lui vào trong tẩm cung

Dĩ Băng Ngưng quay sang nói với Tuyết Lăng, “Thật sự ngại quá. Ta không hề muốn chuyện này xảy ra trước mặt hai người”

Tuyết Lăng lắc đầu, “Đó cũng chỉ là sự ngoài ý muốn, chàng đừng để tâm. Có điều, nam tử tên Lôi Dã Quỳ đó hình như có chút ác cảm với ta thì phải?”

Ánh mắt Dĩ Băng Ngưng thoáng hiện chút buồn thương, “Nàng đừng trách Dã Quỳ. Hắn ta không phải là người xấu, chỉ độc miệng chút thôi. Điều đó cũng khó trách, vì tiểu muội hắn trước kia vốn dĩ là vương hậu tương lai của ta”

“Vốn dĩ? Vậy chuyện gì đã xảy ra với nàng ta?”

“Nàng ta bị đột tử. Ngủ một giấc thật say rồi không bao giờ tỉnh lại nữa”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play