Thấy động anh cũng bắt đầu tỉnh, nhìn thấy Vương Nguyên hai mắt đỏ hoe ôm chăn ngồi ở góc giường sát tường như cố giữ khoảng cách với anh. May mà hôm qua đã thay quần áo cho em ấy,chứ không thì sẽ có chuyện gì vào sáng sớm thì chính anh cũng không biết được.
-Vương Nguyên, em làm sao vậy?
-Anh rốt cuộc đã làm gì tôi???
Cậu quát lớn,như bao uất ức được giải bày,ngay tại thời khắc ấy, cảm xúc như tuôn trào ra hết, nhớ nhung có, ghét bỏ có, khinh bỉ có.
-Vương Nguyên, nghe anh nói,em tin hay không cũng được,nhưng anh yêu em, là thật. Vương Nguyên, lúc trước anh đối xử với em như thế cũng là do anh bị mất trí nhớ,không nhớ những kí ức lúc nhỏ của chúng ta, Đan Thư hao hao giống em nên anh nghĩ mình thích cô ấy,nhưng thực sự không phải như thế. Vương Nguyên,có lẽ, từ lâu em luôn tồn tại ở trong anh, rồi một ngày nào đó khi anh nhớ ra, lại biết chính mình đem cho em bao tổn thương. Anh cố gắng phát triển Vương Thị thành KW cũng vì em, để có thể tìm thấy em một lần nữa,. Tối qua là do em bị hạ xuân dược, anh không cố ý ngủ với em, là do xuân dược điều khiển em, em giận anh cũng được, đánh anh cũng được, nhưng đừng rời xa anh được không?
Vương Nguyên chỉ im lặng không nói. Cậu có nên đồng ý hay không? Vương Tuấn Khải nói như vậy,có phải là cậu nên tin hay không?
Anh tiến tới chỗ cậu,vòng tay qua ôm lấy thân ảnh bé nhỏ cùng với chiếc chăn bông to lớn kia.
-Anh sẽ xem như im lặng là đồng ý.
Vương Nguyên liếc anh một cái, còn có thể bá đạo hơn không?
Anh dụi đầu vào hõm cổ cậu, hít lấy hít để cái mùi hương mà hơn 3 năm qua anh chỉ có thể nhớ trong hồi ức.
-Bào bối,chúng ta đi ăn sáng thôi, sau đó anh đưa em đi chơi.
-Tôi không đi đâu hết, chỉ muốn ở nhà.
-Sao vây?
-Anh còn hỏi?
Vương Nguyên đỏ mặt tránh né, mặt vùi vào trong chăn bông che đi mất.
-Rồi rồi, chúng ta ở nhà, bảo bối, em đừng có đáng yêu như vậy được không?
Vương Nguyên đợi anh đi rồi mới mò tới đầu giường lấy điện thoại trên bàn, gọi đến những số cần gọi.
-Alo, Kyo à, hôm nay tớ không đến công ty làm việc, có chuyện riêng… Ừ… Ừ… Vậy chuyện trong công ty nhờ cậu quản lý phụ Nhất Lân nhá… Cảm ơn… Ừ,bye.
-Alo… Thiên Tỉ à, tớ vẫn an toàn nhá,nhờ cậu nói cho Chí Hoành giùm tớ… Ừ, xin lỗi… Tớ đang ở chỗ Tuấn Khải… Không sao đâu…Tạm biệt…
Chí Hoành sau khi tỉnh dậy thì la toáng lên đòi đi tìm Vương Nguyên, nghe cậu ở chỗ Tuấn Khải càng muốn đi bắt người về, bạn thân của ông đây ai dám bắt cóc hả? Một buổi sáng cứ phải mặt dày năn nỉ lấy lòng Chí Hoành mà bây giờ đầu của Thiên Tỉ cứ ong ong lên, ông đây làm gì sai mà song Vương nhà các người cứ phá đám tụi này hoài vậy hả.
Vương Nguyên cúp máy, thở dài một cái, thật không muốn nhúc nhích chút nào mà, đau chết bổn bảo bảo rồi, ngày hôm nay tôi không đi làm được, tôi cũng không cho anh đi làm, tôi hành anh, Tuấn Khải!
Vương Nguyên vì đói bụng quá độ mà chưa thấy có đồ ăn nên buộc lòng chịu đau lết cái thân tàn tạ đi xuống dưới.
-Hai người họ đi hưởng thụ thành quả của anh rồi.
-KW là cái gì?
-Là Karry Wang, tên của anh.
-Anh tại sao không đặt là Karry Roy?
-Roy là ai?
-Là tên tôi.
Vương Tuấn Khải lắc đầu cười nhè nhẹ, bảo bối a, anh là đang dùng dao đó, em cứ hỏi làm sao anh tập trung được đây, lại còn hỏi vớ vẩn nữa.
-Sau khi cưới thì anh mới đổi.
-Vậy mà nói thương yêu người ta.
Vương Bảo Bảo giận dỗi quay mặt sang chỗ khác không thèm nói chuyện.
-Anh làm sao biết em tên Roy chứ.
Im lặng.
-Được được ngày mai anh đổi.
-Giỏi, mau nấu ăn nhanh lên, đói chết tôi rồi.