Ðược đại điểu đưa đi một lúc lâu, Vương Thế Kỳ mới bảo đại điểu hạ dần xuống. ở độ cao vừa phải này, Vương Thế Kỳ dễ dàng quan sát địa hình ở phía dưới.
Và giữa một vùng núi nhấp nhô, một làn trắng đến loá mắt chợt đập vào nhãn quang của chàng, "Ðiểu huynh, hãy đưa ta đến đấy.?"
Càng đến gần, Vương Thế Kỳ càng mừng vì làn sáng trắng loá mắt đó chính là một con suối khá lớn! Và nguồn gốc xuất phát ra con suối chính là một cốc khẩu tuyệt đẹp với những thảm cỏ xanh rì điểm lấm tấm những đoá hoa dại! Không những cảnh quan đệp đẽ muôn phần mà còn tuyệt đối tĩnh lặng nữa.
"Ðúng là cảnh thế ngoại đào viên! Thật hợp với việc luyện công Chữa thương của ta! Hạ xuống được rồi đấy, Ðiểu huynh.?"
Cảnh sắc cứ như tranh vẽ khiến cho Vương Thế Kỳ phải quên đi việc tìm hiểu là tại sao đại điểu lại ly khai a di và Vân Phi Yến để rồi tình cờ cứu sống chàng.
Bước theo con suối, Vương Thế Kỳ đi ngược dòng và tiến sâu vào cốc khẩu Thế nhưng, cốc khẩu không phải tuyệt đối tĩnh lặng như chàng nghĩ. Một tiếng quát chợt vang lên, "Ai?"
Hoảng hồn, Vương Thế Kỳ dừng lại và đưa mắt nhìn quanh.
Không thấy bóng dáng của bất kỳ ai, nhưng Vương Thế Kỳ vẫn phải đáp, "Vãn bối Vương Thế Kỳ, vì mải vui nên lạc bước đến nơi này làm quấy rầy việc thanh tu của cao nhân tiền bối! Xin tiền bối miễn thứ cho." Nói xong, chàng quay người đi trở ra.
Tiếng quát nọ lại vang lên, "Hừ, tiểu tử mới ít tuổi đầu đã biết dùng lời dối trá hòng lừa gạt bản nhân hứ? Lại đây nào.?"
Theo sau những âm thanh cuối, Vương Thế Kỳ liền cảm nhận được có một luồng tiềm lực vô hình đang níu chân chàng lại. Theo bản năng, Vương Thế Kỳ gắng gượng bước đi, mong thoát được luồng tiềm lực nọ.
Thế nhưng, không gượng thì không sao, Vương Thế Kỳ vừa gượng sức thì luồng tiềm lực nọ bỗng khởi phát và cuốn chàng lùi lại càng lúc càng nhanh! Do thương thế còn bị thương nên Vương Thế Kỳ chỉ chi trì được một lúc ngắn ngủi rồi lại thôi.
Lạ thay, chàng vừa thôi dùng sức thì luồng tiềm lực nọ như mất đi chỗ dựa đã nhẹ hẫng đi. Tuy vậy dù là nhẹ nhưng Vương Thế Kỳ cũng vẫn phải tiếp tục lùi theo uy lực của luồng tiềm lực vô hình nọ.
Còn đang kinh ngạc trước diễn biến này, Vương Thế Kỳ lại nghe giọng nói kia phát ra với sự kinh ngạc không kém, "úy, tiểu tử đã bị nội thương ư?"
Với câu nói này và với luồng tiềm lực kỳ dị nọ, là hấp lực, Vương Thế Kỳ biết ngay là chàng vừa chạm trán với một vị cao nhân. Chàng vẫn quay mặt ra ngoài cốc khẩu theo bộ vị trước đó chàng định bỏ đi và lên tiếng, "Tiền bối quả là một cao nhân, vãn bối không dám giấu.
Ðúng vậy, vì đang mang thương thế trầm trọng nên khi đi ngang qua chốn này vãn bối có ý định là tìm chỗ để dưỡng thương.?"
Chàng đã thật tâm nhưng giọng nói kia vẫn tỏ ra nghi ngờ, "Tiểu tử nói hay lắm, năm năm qua chỉ ngươi là người duy nhất đặt chân đến được Thất Ðiệp cốc này. Vậy mà ngươi bảo là ngươi tình cờ đi ngang qua?"
Chàng ngạc nhiên, "Thất Ðiệp cốc thì Thất Ðiệp cốc, không lẽ vãn bối không được quyền đi ngang qua hay sao?"
"Hừ, muốn có dịp đi ngang qua Thất Ðiệp Cốc thì một là ngươi phải biến thành một thi thể vô hồn, hai là phải gãy vụn tứ chi nếu ngươi còn sống. Ngươi nghĩ xem ngươi có là một trong hai hạng người đó không?"
Chàng ngơ ngác suýt nữa đã bật cười, "Tại sao vãn bối phải là một trong hai hạng người đó? Không lẽ đây chính là luật lệ do tiền bối đặt ra?"
"Câm! Bản nhân là hạng người nào mà tiểu tử ngươi dám gán cho bản nhân đặt ra những luật lệ tàn độc đó.?"
"Không phải tiền bối thì là ai? Ðã biết là tàn độc sao tiền bối lại cứ muốn vãn bồi phải là một trong hai hạng người nọ?"
"Ngươi không biết thật ư?"
Chàng đáp sẵng, "Không biết và vãn bối không cần phải biết.?"
Giọng nói kia chợt quát lên, "Ngươi phải biết! Trừ phi ngươi là người của lão Tiền thì ngươi mới dám nói ngược lại.?"
"Lão Tiền nào? Vãn bối không biết ai là lão Tiền cả.?"
"Vậy ngươi làm sao đến được Thất Ðiệp cốc này?"
Chàng bực dọc, "Còn làm sao nữa? Vãn bối vừa bảo là vãn bối đi ngang qua kia mà?"
"Ha ha ha... Thất Ðiệp Cốc là một cốc khẩu do bảy lớp núi chồng chất lên nhau tạo thành, ngươi bảo ngươi có thể dễ dàng đi ngang qua được sao?"
Chàng thất kinh, "Do bảy lớp núi chồng chất lên nhau ư? Sao vãn bối không nhìn thấy?"
"Tiểu tử, ngươi đang định lừa ai vậy? Lừa bản nhân hay tự lừa dối mình?"
Chàng lúng túng, "Vãn bối... vãn bối không muốn lừa ai cả. Thật sự là vãn bối không hề nhìn hết được địa hình chốn này.?"
Giọng nói kia ra chiều kinh ngạc, "Nhìn hết được địa hình? Ngươi nói vậy là hàm ý gì?"
Chàng thở dài, "Vãn bối dù có giải thích chưa chắc gì tiền bối đã tin! Tốt hơn là vãn bối không giải thích.?"
"Hừ, thật mà khó tin còn hơn là phải tin vào những điều ngươi nói không thật! Ngươi cứ nói, miễn hữu lý là bản nhân không thể không tin.?"
Chàng đưa ra một nhan đề, "Nếu vãn bối bảo vãn bối được một đại điểu đưa đến đây thì tiền bối có tin không?"
"Ðại điểu? NÓ đâu? Nếu đại điểu mà ngươi nói vẫn còn ở đây và được bản nhân nhìn thấy tận mắt thì bản nhân làm sao lại không tin?"
Chàng gật đầu, "Ðược! Ðể vãn bối gọi Ðiểu huynh vào. Chỉ mong tiền bối đừng giật mình.?"
"Hừ, chuyện làm cho bản nhân phải giật mình thì nhiều lắm nhưng không phải là chuyện một đại điểu mà ngươi vừa nói đâu! Gọi đi.?"
Tuy có phần nào kinh ngạc vì lời nói đầy ngụ ý của lão nhân ẩn diện, không giật mình vì chuyện đại điểu chở người vốn là chuyện hi hữu đến không thể có, nhưng Vương Thế Kỳ cũng phải gọi, "Ðiểu huynh! Hãy vào đây nào.?"
Quả nhiên, một đại điểu có vóc dáng cao to liền lừng lững tiến vào.
Vương Thế Kỳ có phần mãn nguyện định lên tiếng hỏi châm chọc vị lão nhân kia, "Tiền bối có...?"
Thì vị lão nhân kia bỗng kêu lên, "Ðiểu nhi, là Ðiểu nhi của ta đây mà.?"
"Vút ?"
Một bóng nhân ảnh từ phía sau bay vút qua người Vương Thế Kỳ.
Và khi Vương Thế Kỳ nhìn về phía trước, nơi đại điểu đang đứng thì chàng chỉ biết tròn mắt và há hốc mồm ra vì kinh ngạc mà thôi.
Vì đại điểu không những không tỏ ra tức giận vì bị một kẻ lạ vồ vập mà còn tỏ ra nũng nịu khi cứ chúi đầu chúi mỏ vào người lạ nọ.
Không những vậy, thân hình của vị lão nhân kia còn làm cho Vương Thế Kỳ phải kinh ngạc nhiều hơn. Hai chân thì gãy đến tận đùi, một tay buông thõng như một phế vật, tay còn lại chỉ còn là một mõm cụt đến tật khuỷu bất thành hình dạng của một cánh tay! Chưa hết, gương mặt của vị lão nhân đó thì đầy những vết sẹo, có vết sâu hoắm đến tận khung xương khiến hình thù của lão nhân cứ như là một quái nhân kỳ hình dị trạng.
Một quái nhân một quái điểu cứ quấn quít bên nhau, bỏ Vương Thế Kỳ ngơ ngẩn một thân một mình.
Ðến lúc sực tỉnh, Vương Thế Kỳ lên tiếng và là lên tiếng hỏi đại điểu, "Ðiểu huynh, vị đây đã từng là chủ nhân của điểu huynh à?"
Ðại điểu thì gật đầu vài lượt tỏ vẻ phấn khích.
Còn quái nhân thì lên tiếng đáp lời, "Ngươi nói không sai! Chính bản nhân mới thực sự là chủ nhân của điểu nhi! Ngươi thấy không, điểu nhi tuy đã xa rời bản nhân ngoài mười hai năm nhưng xem ra điểu nhi vẫn không quên chủ nhân của nó! Cho dù hình thù của bản nhân bây giờ...?"
Không chờ lão nhân nọ nói dứt lời, Vương Thế Kỳ thảng thốt kêu lên, "Ngoài mười hai năm ư? Như vậy thì đúng rồi!?"
TỎ vẻ đã hiểu, vị lão nhân kia gật đầu, "Có phải ngươi đã bắt gặp điểu nhi đúng vào thời điểm đó không? Và ngươi đã làm gì cho điểu nhi để điểu nhi thân cận được với ngươi?"
Chàng ngượng ngùng giải thích, "Không phải vãn bối đã bắt gặp điểu huynh mà là tiên mẫu.?"
"Mẫu thân ngươi ư? Vậy việc ngươi thân cận với điểu nhi là điều dễ hiểu thôi.?"
Chàng lắc đầu, "Không phải như tiền bối nghĩ đâu! Việc vãn bối đã thân cận với điểu huynh không dính líu gì đến tiên mẫu cả.?"
Lão nhân kia kinh ngạc, "Ngươi nói vậy là ý gì?"
chàng đáp, "Tuy tiên mẫu đã có công cứu mạng điểu huynh vào khoảng thời gian mà tiền bối vừa nói, nhưng sau đó tiên mẫu đã để điểu huynh ở lại Huỳnh Liên giáo để vào Trung nguyên. Mãi đến gần đây ?"
Không để cho Vương Thế Kỳ nói tiếp lời, lão nhân kia chợt hỏi giật ngược, "Ngươi là môn hạ của lão HỒ Vĩnh Tân ư?"
Chàng lắc đầu, "Không phải! Mà là...?"
"Vậy tại sao ngươi vừa bảo mẫu thân ngươi đã để Ðiểu nhi ở lại Huỳnh Liên giáo?"
Chàng thở ra, "Ðể giải thích ngọn ngành thì dài lắm? Không hiểu tiền bối có chịu nghe không?"
"Hừ! Bản nhân kéo dài kiếp sống tàn những năm năm còn được, sá gì chút ít thời gian để nghe ngươi giải thích! Ngươi hãy nói tất cả xem nào.?"
"Tiền bối vừa bảo là kéo dài kiếp sống tàn, như vậy là nghĩa gì?"
vị lão nhân bỗng nạt lên, "Chuyện nào trước nói trước, chuyện nào sau thì sẽ nói sau! Ngươi còn chờ gì nữa mà không nói?"
Việc lão nhân nọ hỉ nộ bất thường khiến chàng thoáng bực! Nhưng khi nghĩ đến tình cảnh của lão nhân chàng liền nguôi đi! Vương Thế Kỳ bèn thuật lại chuyện đã xảy ra cho điểu huynh theo những gì chàng đã nghe a di và Văn Phi Yến kể lại.
Tiếp đó chàng đành phải kể đến việc chàng làm cách nào tiếp cận được đại điểu, là chuyện đã xảy ra ở Thủy trung nhược thuỷ đầm.
Lão nhân cứ gật gù theo câu chuyện chàng thuật lại, như đã hiểu được toàn bộ. Chỉ đến khi chàng nói xong việc ở đầm Thủy trung nhược thủy, lão nhân mới có phản ứng.
"Vút ?"
Bằng một thân pháp khá kỳ ảo của một nhân vật không còn hai chân lão nhân nọ đột nhiên lao đến và chộp vào uyển mạch của Vương Thế Kỳ.
chàng hoảng hốt kêu lên, "Tiền bối làm gì vậy?"
Không nói không rằng, lão nhân nọ sau khi xem qua mạch tượng của chàng lại tiếp tục sờ nắn gân cốt khắp thân thể của chàng nữa.
Ðến khi sờ nắn xong, lão nhân bèn hoang mang nói, "Bản nhân đã từng biết nước trong đầm Thủy trung nhược thủy hàm chứa một loại độc dược kinh nhân, nhưng tại sao ngươi vẫn không chết tại độc thủy?"
Chàng sau cơn hoảng hốt mới lắc đầu hồi đáp, "Ðiều đó thì... vãn bối không sao hiểu được.?"
"Hừ! Ngươi bảo chính ngươi không hiểu được ngươi thì bản nhân làm sao tin được đây?"
Chàng cười gượng, "Tiền bối không tin thì vãn bối cũng đành chịu!
Sự thật là... ?"
"Sự thật là trước đó ngươi đã ăn phải một loại dị vật gì rồi! Bằng không, hình hài của ngươi phải tiêu tan khi vừa chạm vào Ðộc Thuỷ!
Ngươi thử nhớ lại xem!?"
Nhưng Vương Thế Kỳ vẫn đáp, "Vãn bối đã từng nghĩ nhiều rồi nhưng vẫn không sao biết được.?"
"Có lý nào lại như thế chứ? Ðâu, ngươi hãy thuật qua những gì ngươi đã từng trải cho bản nhân nghe, có khi bản nhân sẽ suy đoán được nguyên nhân của bí ẩn này.?"
Nghe thể, Vương Thế Kỳ liền tìm cách thoái thác, "Vãn bối đã tự kiểm lại toàn bộ đoạn đời đã trải rồi, nhưng... ?"
"Hừ! Nhưng biết đâu vẫn còn có nhiều điều người thì cho là không có gì còn bản nhân thì lại nghĩ khác?"
"Vãn bối... vãn bối... ?"
Lão nhân chợt đoán ra, "A... có phải ngươi có một ẩn tình không thể nói được, phải không?"
chàng đáp nhanh, "Ðúng vậy, tuy không phải là ẩn tình nhưng vãn bối đã từng lập thệ là không bao giờ được nhắc đến. Mong tiền bối lượng thứ.?"
Lão nhân tuy gật đầu nhưng vẫn truy hỏi, "Ngươi đã lập thệ?"
"Phải!?"
"Có ai nghe ngươi lập thệ không?"
"Bao nhiêu ngươi người nghe ngươi lập thệ?"
"Hai.?"
"Họ có lập thệ như ngươi không?"
"Rồi họ ra sao?"
"Y của tiền bối là... ?"
"Hừ, tin người thì nên tin nhưng phòng người thì vẫn phải đề phòng. Ngươi nói đi, hai người đó có giữ lời mà họ đã lập thệ không?"
Chàng thoáng ngập ngừng, "Một người ngay sau đó đã chết.?"
"Còn người kia?"
"Ngươi kia thì... ?"
"Sao?"
"Theo vãn bối thì người thứ hai có lẽ... ?"
"Kẻ đó đã không giữ lời chứ gì?"
"Có hay không?"
Bật cười lên thích thú, lão nhân nọ sau đó mới giải thích, "Ha ha ha... bản nhân đã đoán biết ngay từ đầu mà. Ai đó muốn ngươi lập thệ rõ ràng là có ý không tốt. Bằng không, nếu là người quân tử, họ phải tin ngươi và họ cũng không ép buộc ngươi phải lập trọng thệ.
Ngươi đúng là ấu trĩ.?"
"Au trĩ?"
"Không phải vậy sao? Ngươi có thể tự kiểm nghiệm xem là người là đã thua thiệt như thế nào sao khi ngươi bị buộc phải lập trọng thệ?"
Bừng tỉnh, Vương Thế Kỳ gần như là rít lên, "Tiền bối nói không sai. Vãn bối đúng là phải chịu thua thiệt nhiều chính vì người thứ hai đã phản bội lời thề gây ra.?"
"Vậy thì ngươi cần gì phải giữ lời đã thê? Ngươi cam tâm chịu thua thiệt suốt đời sao?"
Bị lão nhân nọ dẫn dắt một hồi, Vương Thế Kỳ liền khẳng khái bảo, "Tiền bối một lần nữa lại nói đúng. Vãn bối cần gì phải giữ lời khi chính kẻ đó đã phản lại trước? Ðược, tiền bối hãy nghe đây.?"
Một quãng đời năm năm gian khổ liền được Vương Thế Kỳ bộc lộ Cho vị lão nhân kia nghe. Càng nghe, vị lão nhân kia càng lấy làm sửng sốt. Sự sửng sốt của lão nhân bao gồm cả bi, hài, hỉ, nộ...
Trầm ngâm một lúc lâu, khi Vương Thế Kỳ đã dừng lời, vị lão nhân mới từ tốn nói lên nhận định của chính lão, "Cách nhìn nhận của ngươi về phương cách chọn truyền nhân của Vạn thế ma quân rất ư là đúng! Do đó, hoàn linh dược mà ngươi nhặt được, theo bản nhân phải là một hoàn độc dược... ?"
"Ðộc dược? Nhưng lão... ?"
"Hừ, bản nhân chưa nói hết kia mà. Nhưng vì ngươi đã vô tình bóp vỡ phần bao bên ngoài chính là phần độc dược có tính năng biến ngươi thành một tay sai trung thành sau này của tên Lưu Trúc Hàn, chỉ còn lại phần bên trong mà thôi.?"
Nghĩ một chút để ngẫm nghĩ, vị lão nhân lại nói, "Phần bên trong, theo bản nhân rất có thể là một loại kỳ dược do một hoặc nhiều loại linh thảo tạo thành. Kỳ dược này ngoài việc giúp ngươi tăng tiến công lực như ngươi đã cảm nhận còn có công năng kháng lại độc tính của độc thủy. Ngươi có tán thành lập luận này của bản nhân không?"
Nghe có vẻ xuôi tai, chàng gật đầu, "Rất có thể là như vậy, nhưng đó là loại linh thảo gì?"
Không ngần ngừ, vị lão nhân đáp lại khá nhanh, "Rất có thể là Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả.?"
"Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả ư?"
"Ðúng vậy, bảo là vạn niên nhưng thật ra loại linh quả này cứ hai giáp tý lại sản sinh ra một lần. Và một lần là một quả, do Cửu u địa khuyết trong Phong Nha huyệt động nên có thể vị Vạn thế ma quân tiên khởi đã thu thập được. Nhưng thay vì lưu truyền cho hậu thế với công năng tăng thêm chân nguyên, lão ma lại chế luyện thành những hoàn thuốc với lớp độc ở bên ngoài. Ngụ ý là muốn Vạn thế ma quân đời nào cũng phải có kẻ tâm phúc để tiện việc sai bảo.?"
Càng nghe Vương Thế Kỳ càng thấm ý! Và chàng không thể không kêu lên, "Nói vậy thì lão ác ma Bất sát phi nhân sẽ không hề gì nếu lão ác ma muốn xuống thám thính Thủy trung nhược thủy đầm hay sao?"
Nghe đến danh xưng này, vị lão nhân nọ giật mình đánh thót một cái, "Ngươi tại sao lại nhắc đến lão ma Bất sát phi nhân? Không phải ngươi đã nói là không hề biết đến lão sao?"
"Vãn bối đương nhiên là phải biết lão ma này rồi! Vãn bối đâu có nói là không biết đến lão?"
TỎ ra giận dữ, vị lão nhân quát, "Ngươi còn nói nữa ư? Khi nãy ngươi đã nói kia mà?"
"Khi nãy? Hồi nào?"
"Hừ, bản nhân hỏi ngươi về lão Tiền, ngươi... ?"
"Lão Tiền? Vậy thì đâu mới là Bất sát phi nhân?"
Giương mắt nhìn trừng trừng vào chàng, lão nhân gặng hỏi, "Ngươi thật sự không biết lão Tiền là ai sao?"
Chàng lắc đầu, "Vãn bối đã nói rồi, vãn bối chưa từng biết đến lão Tiền nào cả.?"
Thở ra một hơi dài, lão nhân chợt trở lại chuyện mới nói qua, "Tại sao ngươi bảo Bất sát phi nhân có thể vào được đầm Thủy trung nhược thủy?"
Chàng tuy thấy khó hiểu trước thái độ thất thường của lão nhân nhưng chàng vẫn giải thích. Chàng hỏi, "Tiền bối có nhớ chuyện của vãn bối gặp một người ở dưới Phong Nha huyệt động không?"
Lão nhân gật đầu, "Nhớ, có phải là người định giết ngươi khi đã lấy được Vạn Niên Ðịa Tuyệt Quả không?"
Chàng đáp, "Không sai, và kẻ đó chính là Bất sát phi nhân đó.?"
Nghe thế, lão nhân nọ đột nhiên gầm lên, "Là Bất sát phi nhân Tiền Vọng Thôi ư?"
"Tiền Vọng Thôi?"
"Không sai, Bất sát phi nhân có tính danh là Tiền Vọng Thôi.?"
"Thảo nào... nhưng sao tiền bối lại tỏ ra giận dữ?"
Lão nhân căm phẫn nói, "Vì hình hài của bản nhân chính là do lão Tiền ban cho đấy.?"
"Là lão ư?"
"Không sai? Ngươi có biết bản nhân thật sự là ai không?"
Chàng lắc đầu, "Chính vãn bối đang muốn thỉnh giáo đây.?"
Lão nhân cao giọng đáp rất rành rọt, "Bản nhân chính là U Linh giáo giáo chủ, Ðạp tuyết vô ngân Lục Kính Thương.?"
Kinh ngạc đến cùng cực, Vương Thế Kỳ kêu lên, "Là giáo chủ U Linh giáo? Vậy còn lão ác ma Tiền Vọng Thôi?"
Ðạp tuyết vô ngân Lục Kính Thương bi thương thuật lại, "Ðã lâu lắm rồi, bản nhân đã từng cứu mạng cho một kẻ ác và đã từng khuyên ngăn hắn phải hồi đầu hướng thiện. Kẻ đó chính là Tiền Vọng Thồi. Khi thấy hắn đã thật sự hối cải, bản nhân đưa hắn lên làm phó giáo chủ. Kể từ đó, hắn luôn xúi bản nhân phải tiến chiếm Côn Luân và Tuyết Sơn nhị phái và xưng bá võ lâm. Vì bản nhân không tán thành nên hắn giận dữ bỏ đi. Năm năm trước đây, hắn đột nhiên quay lại với một bản lãnh kinh thiên động địa! Bản nhân phải tháo chạy nhưng vẫn bị hắn truy sát. Ðuổi đến đay, hắn và bản nhân lại giao chiến. Rốt cuộc thì bản nhân thì rơi xuống đây và biến dạng thế này, còn hắn lại trở thành giáo chủ U Linh giáo như ngươi vừa nói.?"
Tuy đang phẫn nộ trước hành vi bội bạc của Bất sát phi nhân Tiền Vọng Thôi nhưng Vương Thế Kỳ vẫn phải hỏi, "Vậy thì kẻ nào đã lừa tên ác ma xuống Phong Nha huyệt động rồi lại buông dây định giết lão?"
Ðạp tuyết vô ngân Lục Kính Thương đáp, "Theo bản nhân thì có lẽ Chính là Từ Bá Phương, một trong ba vị đường chủ của bổn giáo. Vì khi vừa quay lại bổn giáo Tiền Vọng Thôi đã giết ngay họ Từ.?"
"Từ Bá Phương vì nguyên nhân nào muốn giết bỏ Tiền Vọng Thôi?"
"Tranh danh đoạt lợi! Từ Bá Phương vì thấy bản nhân tin tưởng và nâng đỡ họ Tiền nên đã phải tìm cách loại bỏ.?"
"Sau đó thì thế nào? Từ Bá Phương không mưu hại tiền bối ư?"
"Có thì có nhưng Từ Bá Phương không là đối thủ của bản nhân.
Bản nhân đã buông tha cho họ Từ sau khi cảnh tỉnh y.?"
"Vậy thật ra là ai đã nỡ tâm giết hại Ðiểu huynh?"
Nghe nhắc đến đại điểu, Ðạp tuyết vô ngân Lục Kính Thương liền lộ vẻ xót xa, "Ðiểu nhi chỉ là loài cầm thú thế mà vì bản nhân cũng bị liên lụy. CÓ nghe ngươi kể lại bản nhân mới biết vì sao bản nhân không còn nghe được tiếng rít của điểu nhi, nhất là khi điểu nhi vui mừng vì gặp lại bản nhân.?"
Thở ra một hơi dài, Lục Kính Thương ức đoán, "Ngẫm lại mọi việc đã qua và dựa theo vết thương mà điểu nhi đã chịu đựng bản nhân tin rằng kẻ manh tâm loại Ó điểu nhi chính là Tiền Vọng Thôi. Hắn vẫn hay hành hạ những ai vô phúc bị hắn oán ghét, sau đó hắn mới xuống tay hạ độc thủ sau.?"
Quay sang ngắm nhìn lại Vương Thế Kỳ, Lục Kính Thương đột nhiên lại nói, "Mà thôi, điểu nhi tuy không gặp may nhưng nhờ vậy mà có được một vị chủ nhân khác để nó quyến luyến. âu cũng là duyên phận vậy.?"
Chàng buột miệng hỏi, "Nói như tiền bối thì tiền bối không hề có ý định giữ lại điểu huynh?"
Lục Kính Thương lắc đầu, "Hình hài của bản nhân như thế này, bản nhân đâu còn hứng thú gì để gặp lại thế nhân! CÓ lẽ Thất Ðiệp cốc sẽ là chốn dung thân cuối cùng của bản nhân.?"
"Tiền bối không nghĩ đến chuyện báo thù ư?"
"Báo thù? Ðương nhiên là phải nghĩ chứ sao lại không?"
"Vậy ai sẽ đưa tiền bối ra khỏi Thất Ðiệp cốc nếu không phải là điểu huynh? Và ai sẽ đưa tiền bối đi tìm tung tích của Bất sát phi nhân Tiền Vọng Thôi nếu không là điểu huynh? Tiền bối, không gặp tiền bối thì thôi, một khi đã gặp và biết tiền bối mới đích thật là chủ nhân của điểu huynh vãn bối xin quy hoàn điểu huynh lại cho tiền bối.?"
Bật cười hào sảng, Lục Kính Thương chợt hỏi, "Thế Kỳ, ngươi tưởng bản nhân muốn sống mãi với hình hài quái dị này sao? Rồi ngươi còn bảo bản nhân phải lo đến chuyện báo thù nữa. Hừ, thù tất phải báo, nhưng đâu chỉ muốn là được? Chính ngươi, ngươi sẽ báo thù thay cho bản nhân! Còn bản nhân thì hoàn toàn vô năng rồi.?"
"Tiền bối bảo sao? Vãn bối phải báo thù thay cho tiền bối ư?"
Lục Kính Thương gật đầu, "Không phải chính ngươi đang muốn diệt trừ Tiền Vọng Thôi đó sao?"
"Ðúng là vãn bối muốn diệt trừ lão ma đó nhưng không phải là vì báo thù cho tiền bối.?"
"Thì đâu có gì khác đâu, đằng nào thì ngươi cũng phải giết Tiền Vọng Thôi trừ hại cho giang hồ, nhân đó ngươi chỉ cần nói cho hắn biết muốn của bản nhân. Vậy là xong đâu có gì khó khăn chứ? Hay ngươi không muốn báo thù thay bản nhân?"
Ngẫm nghĩ một lúc, Vương Thế Kỳ cảm khái đáp, "Tiền bối nói không sai. Ðược, vãn bối sẽ thực hiện điều này cho tiền bối.?"
"Ha ha ha... khá lắm đấy tiểu tử. Ngươi yên tâm đi, đổi lại việc ngươi vừa hứa là sẽ báo thù cho bản nhân quyết không để cho ngươi phải chịu thiệt thòi.?"
Tuy chưa biết là Lục Kính Thương định sẽ lấy gì để đánh đổi với lời hứa của chàng nhưng Vương Thế Kỳ đã vội xua tay, "Tiền bối bất tất phải để tâm việc này. Cũng chỉ là nhất cử lưỡng tiện thôi. Huống chi, vãn bối đã được hưởng thành quả của tiền bối ban tặng rồi.?"
Thoáng kinh ngạc, Lục Kính Thương vội hỏi, "Bản nhân đã ban tặng gì cho ngươi?"
Ðưa tay chỉ vào đại điểu, chàng mỉm cười, "Chính là điểu huynh đây Tiền bối đã có công nuôi dưỡng và giáo huấn nên đến lúc này vãn bối đã được điểu huynh cứu mạng đến hai lần. Không phải thế sao?"
Lục Kính Thương bật cười rồi dặn đại điểu, "Ðiểu nhi, ngươi may mắn lắm mới có được một chủ nhân phúc hậu như hắn, từ nay ngươi hãy quên hẳn lão già tàn phế này đi, nghe chưa?"
Thật lạ, không phải đại điểu vì quá lưu luyến Vương Thế Kỳ hay nó ngấm ngầm hiểu được ẩn ý của Lục Kính Thương mà nó vừa nghe Lục Kính Thương nói xong liền đưa chân tiến đến với chàng.
Chợt nghĩ đến a di và Văn Phi Yến tỷ tỷ, Vương Thế Kỳ bèn hỏi, "Ðiểu huynh, sao điểu huynh lại dời a di và Phi Yến tỷ tỷ?"
Nhìn đại điểu lúc lắc cái đầu vài lượt tỏ vẻ bức bối, Vương Thế Kỳ Chợt nhớ là chàng vừa hỏi đại điểu một câu hỏi không thể nào trả lời được Chàng lại hỏi cách khác, "Họ có bình an không, điểu huynh?"
Ðại điểu lắc đầu làm Vương Thế Kỳ phải lạnh mình.
"Có phải vì họ không bình an nên họ sai điểu huynh đi tìm ta?"
Ðại điểu gật đầu làm cho Vương Thế Kỳ càng kinh tâm hơn, "Gấp lắm không điểu huynh?"
Ðại điểu lại gật đầu.
Vương Thế Kỳ hoàn toàn biến sắc, "Ta biết làm sao bây giờ? Ta làm sao dám cứ thế này mà để tìm họ? Chết thật, ta cứ huyên thuyên mà quên cả chuyện phải trị liệu thương thế. Bây giờ thì e đã muộn mất.?"
Nghe chàng vì bấn loạn phải lẩm bẩm như thế, Lục Kính Thương bỗng nói xen vào, "Không muộn đâu, Thế Kỳ.?"
Quay hẳn người lại chàng hỏi, "Tiền bối có cao kiến gì?"
Lục Kính Thương đáp, "Có phải ngươi do vì nội thương của ngươi chưa khỏi? Không hề gì, bản nhân chỉ cần sau hai canh giờ là có thể giúp ngươi khôi phục lại trọn vẹn công lực.?"
Mừng rỡ, chàng vội kêu lên, "Ðược thế sao tiền bối? Vậy thì vãn bối xin cảm tạ tiền bối trước. Tiền bối hãy nhận của vãn bối một lễ.?"
Nhưng Lục Kinh Thương đã lên tiếng ngăn lại, "Không cần phải hành lễ và đáp tạ. Vì bản nhân còn có một việc muốn nhờ ngươi.?"
"Là việc gì xin tiền bối cứ nói. Dẫu khó khăn đến đâu vãn bối quyết không từ nan.?"
Lục Kính Thương bảo, "Nghe đây, đầu tiên là khẩu quyết của một loại khinh công hãn thế mà bản nhân đã từng ngạo thị giang hồ, Ðạp tuyết vô ngân.?"
Phải mất hơn một canh giờ Vương Thế Kỳ mời thông thuộc toàn bộ những khẩu quyết do Ðạp tuyết vô ngân Lục Kính Thương truyền thụ.
Trước khi bắt tay việc trị liệu thương thế cho Vương Thế Kỳ, Lục Kinh Thương còn nói, "Võ học của các phái tựu trung đều là Vạn Lưu Quy Tông, chung một cội nguồn. Bản nhân hy vọng qua phần sở học của bản nhân, ngươi sẽ thấu triệt được bốn chiêu chưởng còn lại của dị nhân VÔ Danh Tăng. CÓ như thế ngươi mới đả bại được Bất sát phi nhân Tiền Vọng Thôi hầu báo thù cho bản nhân. Bầy giờ ngươi hãy dẹp bỏ mọi tạp niệm, chờ bản nhân trị liệu thương thế cho.
Chú ý, này.?"
Bằng biện pháp khai đỉnh thượng thừa, Lục Kinh Thương đặt mõm tay cụt lên Bách Hội huyệt của Vương Thế Kỳ và đưa dần dần chân nguyên nội thể vào người chàng.
Trước khi nhìn vào vô thức, dẹp bỏ mọi tạp niệm, Vương Thế Kỳ còn nghĩ được một việc, "Cách thức này gọi là trị thương được sao?
Quả là bất ngờ." Mà là một điều thật bất ngờ cho bản thân Vương Thế Kỳ.
Khi chàng hồi tỉnh, không những nội thương đã được chữa khỏi mà nội lực chân nguyên trong người chàng còn sung mãn hơn trước gấp bội.
Vương Thế Kỳ chỉ hiểu được nguyên nhân khi chàng quay người lại và bắt gặp Lục Kinh Thương trong một tư thế hết sức thảm hại.
Lục Kính Thương vẫn còn thoi thóp thở sau khi đã trút hết chân nguyên nội thể sang người chàng.
Hiểu ra, chàng vội vàng kêu lên, "Tại sao tiền bối phải làm việc này? Không, vãn bối quyết không tiếp nhận ân tình này của tiền bối.?"
Vừa kêu, chàng vừa tìm cách đưa chân nguyên trả lại cho Lục Kính Thương.
Nhưng tiếng nói thều thào của Lục Kính Thương chợt vẳng lên khiến chàng phải lo lắng dừng lại công việc nguy hiểm ấy. Lục Kính Thương nói, "Ðừng, tiểu tử. Bản nhân bây giờ như ngọn đèn dầu sắp tắt, ngươi mà đưa chân khí sang càng khiến bản nhân mau chết hơn.?"
Uất hận, không hiểu là hận ai, Vương Thế Kỳ lại kêu, "Vãn bối biết phải làm sao bây giờ? Tại sao tiền bối lại tự tìm đến cái chết?"
"Người... ngươi chỉ cần báo thù cho bản nhân và giúp bản nhân tìm lại được một người là được rồi.?"
"Ðược, vãn bối nhất định sẽ báo thù cho tiền bối. Còn người kia, người mà tiền bối muốn tìm là ai?"
"Là con của bản nhân. Ðứa con gái của bản nhân.?"
"Lệnh ái tên là gì? Hiện đang ở đâu?"
"Là Lục Phi Yến, nó bị thất tung cùng một lúc với điểu nhi.?"
"Lục Phi Yến? Lệnh ái có điểm gì đặc biệt để nhận diện không?"
"có, là một vết chàm màu đỏ ở gần huyệt nhũ hoa.?"
"Nhũ hoa huyệt? Tiền bối, vãn bối đâu có thể tìm được lệnh ái chỉ dựa vào một đặc điểm ở phần kín của nữ nhân?"
"Bản nhân biết, biết đó là một điều khó cho ngươi. Hay còn một điều nữa... nhưng cũng e không giúp được gì cho... cho ngươi... ?"
"Là điều gì, tiền bối?"
"Khi còn bé, Phi Yến rất thân với điểu nhi. NÓ hay gọi điểu nhi là...
Ðến lúc khẩn yếu nhất thì Lục Kính Thương lại lả người đi và không sao nói cho hết lời.
Vương Thế Kỳ luống cuống gọi mãi, "Tiền bối, tiền bối hãy nói đi!
Lệnh ái hay gọi điểu huynh là gì? Tiền bối, tiền bối hãy cố lên. CỐ nói cho vãn bối nghe đi nào?"
"Là gì, tiền bối?"
"Xí xí điểu ?"
"Xí điểu? Tiền bối, có phải là xí điểu không? Vậy thì vãn bối đã gặp lệnh ái rồi. Tiền bối có nghe vãn bối nói không? Vãn bối đã gặp... ?"
Nhưng Lục Kính Thương đã hồn lìa khỏi xác. Vương Thế Kỳ dù có kêu đến khản cổ cũng chỉ vô ích. Lục Kính Thương phải nhắm mắt lìa đời trước khi được gặp lại Vân Phi Yến chính là giọt máu của lão.
Lục Kính Thương nói không sai. Chính Thất Ðiệp Cốc là chốn dung thân cuối cùng của lão. Ðể không phụ lòng của Lục Kính Thương, Vương Thế Kỳ đành phải chôn cất lão tại chốn bồng lai tiên cảnh này.
Sau cùng, chàng mới cùng đại điểu dời đi. Nhưng trong thâm tâm, chàng vẫn hứa hẹn có một ngày quay lại Thất Ðiệp cốc. Ðương nhiên là phải có Vân Phi Yến và gọi cho chính danh hơn là Lục Phi Yến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT